Máu cùng với nội tạng rữa nát và những cái đầu người nứt vỡ ở cùng một
chỗ tạo thành thứ hỗn hợp đặc dính bốc mùi hôi thối, tanh tưởi. Cái đầu
lâu nằm trong núi thây này có gương mặt của một thiếu niên mất một bên
tai, trên mặt có mấy vết sẹo vô cùng kinh khủng, đôi mắt trống rỗng mở
to, ở trong núi thây nhìn chằm chằm vào hắn.
Đó không phải là gương mặt của Lâm Siêu hiện tại, mà là…
Gương mặt kiếp trước của hắn!
Nếu bình thường Lâm Siêu sẽ cho rằng đó chẳng qua chỉ là một người giống
mình mà thôi. Nhưng mỗi dấu vết trên cái đầu kia, so với những vết
thương của hắn ở kiếp trước giống nhau như đúc.
Lâm Siêu vẫn còn
nhớ cái tai bị đứt mất kia là khi hắn mười sáu tuổi bị một cô gái ở khu
người chạy nạn dụ dỗ lên giường, nếu không phải do phản ứng của hắn
nhanh thì cái bị cắt mất lúc đó không phải là một bên tai mà là đầu của
mình.
Lâm Siêu không có hận cô gái kia, ngược lại cảm thấy mình
vô cùng may mắn, chẳng qua chỉ trả giá mất một bên tai, mà có được một
bài học sâu sắc. Vì có những người khác không được may mắn như hắn phải
trả giá bằng chính tính mạng của mình.
Về phần những vết sẹo trên mặt…
Trong những lần đi săn ở khu vực hoang dã, chém giết quái vật, chiến đấu với
Hủ thi mà có được, mỗi một vết sẹo dù lớn hay nhỏ hắn đều nhớ rõ, mà
những vết thương đó so với cái đầu lâu này lại giống nhau như đúc, khiến cho Lâm Siêu không nghỉ ngờ một chút nào khi nghĩ đó là đầu của mình.
Lâm Siêu có cảm giác cả người lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, máu trong cơ
thể dường như bị khí lạnh đóng băng lại, hình ảnh xuất hiện trước mặt
hắn vô cùng quỷ dị. Hắn kiếp trước là bị Thức Tỉnh Giả giết chết, thi
thể phải bị ăn sạch rồi mới đúng vì lẽ gì mà đầu lâu của hắn lại xuất
hiện được ở chỗ này?
Trừ phi…Đây là ảo cảnh?
Tinh thần Lâm Siêu máy động một cái, ánh mắt rời khỏi núi thây, liếc mắt nhìn xung
quanh thì thấy, đây là một tòa thành hắc ám nồng nặc mùi máu tanh, bao
bọc xung quanh là những bức tường cao. Những bức tường có vô số những
mảng màu nâu nâu do máu đã khô bám vào, còn có vô số xác người, quái vật vắt ngang tường thành.
Lâm Siêu quay đầu nhìn về phía sau.
Thì không thấy đám người Hắc Nguyệt không đứng bên cạnh mình, Lâm Siêu liền biết chính xác đây chính là một ảo cảnh.
Nhưng mà, những thứ hắn nhìn thấy được bên trong ảo cảnh chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Dù thế nào đi nữa, việc đầu tiên là tìm cách thoát khỏi ảo cảnh. Lâm Siêu
lập tức tập trung quan sát, suy nghĩ làm cách nào mà phá giải ảo cảnh
này. Không hề nghi ngờ thì đây chính là khảo nghiệm khi tiến vào di
tích, phải vượt qua khảo nghiệm này thì mới có tư cách tiến vào trong di tích. Chẳng qua là…Phải làm thế nào mới tính là vượt qua?
Ngay trong lúc Lâm Siêu đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng nhiên cái núi thây từ từ chuyển động.
Chỉ thấy thứ hỗn hợp hình thành từ máu cùng với nội tạng rữa nát của núi
thây giống như một con nhục trùng khổng lồ bên ngoài cơ thể của nó dính
vô số chân tay đứt gãy, đầu lâu đứt rời từ từ lắc lư ngoi lên. Từ phía
trên đỉnh núi thây có một thân ảnh màu đen bò ra, giống như một con thằn lằn. Toàn thân tràn ngập một loại khí tức tà ác lạnh lẽo như băng.
Con ngươi của Lâm Siêu đột nhiên co rụt lại.
Hắc ám đậm đặc không có khả năng che dấu hoàn toàn thì giác của hắn, Lâm
Siêu có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của của nó. Hính dáng bên ngoài
của nó giống như một con thăng lằn to lớn, nhưng mà gương mặt của nó lại chính là gương mặt người, da thịt cùng làn da trên gương mặt của nó
giống như thạch cao có màu xanh, ánh mắt sắc lẹm như đôi mắt của rắn
độc, cái đầu lưỡi phân nhánh như lưỡi rắn không ngừng thò ra thụt vào.
Ánh mắt lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống Lâm Siêu.
Là hắn!
Lâm Siêu ngay lập tức nhận ra được đó chính là con Thức Tỉnh Giả đã giết mình ở kiếp trước.!
"Quả nhiên là ảo cảnh. Nếu không thì nó không thể nào xuất hiện ở nơi này được…"
Lâm Siêu cảm giác toàn thân lạnh lẽo, ở kiếp trước hắn là một Tiến Hóa Giả
cấp A, năng lực tiến hóa tới cấp sáu. Khi vừa chạm trán với nó đã nháy
mắt bị giết chết. Mà hiện tại năng lực của Lâm Siêu chưa tiến hóa đến
cấp ba. Mặc dù năng lực của hắn mới tiến hóa đến cấp hai nhưng đã sánh
ngang với năng lực cấp ba ở kiếp trước, thậm chí còn mạnh hơn. Nhưng mà
chênh lệch giữa hai bên vẫn còn quá lớn!
Vèo!
Đúng lúc
này, cái đầu của con Thức Tỉnh Giả lắc nhẹ một cái, cái đầu lưỡi đỏ như
máu kia của nó đột nhiên bắn phụt ra giống như một giải lụa màu đỏ rực
nhanh như chớp đã quấn xung quanh phần hông của Lâm Siêu.
Phản
ứng của Lâm Siêu hoàn toàn không theo kịp, cho dù có sử dụng đối cánh
Rồng, là một vật phẩm cấp A trong di tích thì khi đối diện trước mắt
Thức Tỉnh Giả cũng trở nên vô cùng mỏng manh, yếu đuối như một tờ giấy
mà thôi.
Cái đầu lưỡi đỏ rực cuốn xung quanh hông của Lâm Siêu, rồi kéo mạnh hắn về phía cái mồm đỏ như chậu máu đang há to …
…
Lâm Thi Vũ kinh ngạc nhìn phòng thí nghiệm trước mặt.
Đây là một phòng thí nghiệm vô cùng rộng, bên trong có đủ các loại dụng cụ
thí nghiệm, một đôi nam nữ có vóc dáng vô cùng quen thuộc, mặc trang
phục vô trùng màu trắng đang bận rộn qua lại.
Cha, mẹ…
Đôi mắt Lâm Thi Vũ nhòe lệ, lăn xuống hai hàng nước mắt.
Đúng lúc này, người đàn ông cầm trên tay một cái ống nghiệm màu xanh da
trời, cùng với mấy cái ống nghiệm khác đang chắt qua chắt lại…Hình ảnh
bình thường này nhưng hiện ra trước mặt Lâm Thi Vũ khiến cho đáy lòng
nàng cảm thấy kinh hãi.
"Không nên…"
Lâm Thi Vũ hoảng sợ
hét lên, đây chính là thứ gây nên thảm kịch cho nàng, khiến cho nàng
vĩnh viễn không bao giờ quên, gây ra một nỗi ám ảnh cực lớn trong tâm
hồn nàng.
Sau thí nghiệm đó, cha mẹ của Lâm Thi Vũ đều mất đi, mà nàng bị ảnh hưởng của thí nghiệm đó khiến cho thân thể vĩnh viễn ngừng
phát triển.
…
Vưu Tiềm đang ngơ ngác đứng dưới một gốc cây trong sân trường.
Ánh mặt trời xuyên qua những tán lá chiếu xuống sân trường, bóng cây nhẹ
nhàng lay động, tiếng ve kêu râm ran từ bên trong hàng cây vọng đến.
Mùa hè nóng bức cùng cảm giác nhẹ nhàng khoan khái, tạo cho Vưu Tiềm một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đứng trước mặt hắn lúc này là một thiếu nữ có vóc dáng cao gầy, gương mặt
dịu dàng xinh đẹp, ăn mặc đơn giản, trên mặt không trang điểm, đang lạnh lùng nhìn hắn.
"Chúng ta chia tay đi…" Nàng bình tĩnh nói.
Vưu Tiềm cảm thấy lồng ngực bị đau tức, giống như bị một tảng đá lớn đè
lên. Mặc dù đang là mùa hè, nhiệt độ vô cùng nóng bức, thế nhưng Vưu
Tiềm cảm thấy cả người lạnh giá, vô thức mở miệng, nói: "Vì sao?"
"Sắp tốt nghiệp rồi, e muốn ra nước ngoài du học, sau này chúng ta sẽ không còn tiếp tục liên lạc nữa."
Ánh mắt nàng lạnh như băng, nói: "Quên em đi, chúng ta không thích hợp…"
Vưu Tiềm vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
Những hình ảnh vô cùng quen thuộc này, tựa như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Ra nước ngoài du học…
Đối với một đứa cô nhi như hắn, dựa vào học bổng cùng với chăm chỉ đi làm
ngoài giờ thì hắn mới có thể học đại học. Thì đi du học chính là một
điều vô cùng xa xỉ và quá xa với đối với hắn.
Vưu Tiềm có cảm giác trái tim mình dần trở nên lạnh lẽo, có cảm giác muốn òa khóc.
"Em…Có thể đừng đi du học được không?"
Vưu Tiềm nắm chặt bàn tay, cắn chặt môi, dùng đôi mắt hèn mọn với chờ mong
mà nhìn nàng, một câu nói kia, hắn đã đem tất cả tôn nghiêm của chính
mình vứt bỏ dưới chân.
Vưu Tiềm hiểu rõ, điều mình vừa nói ra,
quá ích kỷ, do xuất thân cùng với khả năng kinh tế của mình không có
cách nào ở bên cạnh người mình yêu, giữ người yêu ở bên cạnh chẳng khác
nào làm chậm trễ tương lai của nàng, nhưng mà…
Cho dù có vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của mình thì Vưu Tiềm cũng sẽ không thể giữ người yêu ở lại.
"Em không thể!"
Hai từ lạnh như băng ấy, giống như luồng khí lạnh giữa mùa hè oi ả, đem một tia hi vọng cuối cùng của Vưu Tiềm cắt đứt.
Cả linh hồn của Vưu Tiềm dường như đang bị lôi kéo, dùng ánh mắt tuyệt
vọng nhìn về phía người yêu cho đến khi cô ấy quay người rời đi. Cảm
giác sững sờ như muốn chôn chân, đứng nguyên tại chỗ giống như trước
đây, đến cả dũng khí muốn đưa bàn tay ra kéo nàng lại cũng không biết
làm thế nào, muốn chạy theo đuổi kịp cô ấy lại không biết có nên làm thế hay không.
Cho đến khi…
Hình bóng nàng dần dần rời xa, biến mất trong tầm mắt.
"Không!"
Tinh thần Vưu Tiềm đột nhiên khôi phục lại, hắn rống giận đuổi theo.
Cảnh tượng này đã lặp lại vô số lần trong những cơn ác mộng của hắn. Vưu
Tiềm chưa lúc nào thôi cảm thấy hối hận, oán hận chính bản thân mình
không có dũng khí giữ nàng ở lại. Nhưng mà lúc này đây, hắn sẽ tuyệt đối không buông bỏ!
…
Trong một không gian tối tăm.
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn xung quanh, một lát sau từ trong bóng tối phía
trước mặt nàng xuất hiện một bóng đen. Vô luận là dáng người, hay dung
mạo đều giống nàng như đúc. Điều bất đồng duy nhất chính là, đôi con
ngươi của người đó chỉ toàn màu đen, tản ra một loại khí tức tà ác, vô
cùng lạnh lẽo.
"Tiểu muội muội."
Bạch Tuyết nhìn người đó, nghi ngờ nói: "Ta tại sao lại ở chỗ này, hắn đâu rồi?"
"Hắn sắp bị di tích đẩy ra rồi."
Thiếu nữ với hai hốc mắt đen kịt dùng âm thanh âm trầm trả lời:"Đến cả nỗi sợ hãi trong lòng cũng không thể chiến thắng nổi, ngươi hãy từ bỏ hắn đi!"
"Không!"
Bạch Tuyết nghe được câu trả lời của người đó, gương mặt lập tức lộ vẻ khẩn
trương, nói: "Ngươi có biện pháp nào không, mau giúp hắn, nếu như hắn bị đẩy ra khỏi di tích, sẽ rất khổ sở đấy."
"Khổ sở là cái gì?"
"Ta, ta cùng không biết, nhưng dù sao chính là không tốt."
Bạch Tuyết muốn giải thích thế nhưng lại không biết giải thích như thế nào,
chẳng qua là có cảm giác là không thể để cho Lâm Siêu thất vọng.
"Lần trước vì giúp ngươi, ta vẫn chưa khôi phục, lần này ta sẽ không xuất thủ."
Bạch Tuyết có chút lo lắng, hỏi: "Vậy thì, làm thế nào bây giờ?"
Thiếu nữ có đôi con ngươi màu đen bỗng nở nụ cười quỷ dị, nói: " Mình ngươi có thể."
…
Lúc Lâm Siêu bị cái miệng của Thức Tỉnh Giả đang há to ngoạm lấy.
Phanh!
Trong khoảnh khắc sắp bị hàm răng sắc nhọn cắm phập vào thân thể, trong nháy
mắt hắn có cảm giác dường như thời gian bị ngừng lại. Ngay sau đó, tất
cả hình ảnh đang hiện ra trước mắt giống như một tấm gương bỗng nhiên bị nứt vỡ, mà tòa thành hắc ám cũng xuất hiện những vết nứt vỡ rồi ầm ầm
vỡ vụn.
Rồi ánh sáng chiếu thẳng vào mắt.
Lâm Siêu nở mắt
ra, chỉ thấy lúc này mình đang đứng bên trong một hành lang bằng thạch
bích, trên tường đầy những hình chạm khắc. Đám người Hắc Nguyệt vẫn đang đứng xung quanh, chỉ là thần sắc mọi người đều đang ngây dại, hiển
nhiên là đều đang lâm vào ảo cảnh của chính mình.
Lâm Siêu khẽ
nhíu mày, ý chí của hắn đã đạt tới cấp S, có thể dùng ý chí mạnh mẽ
cưỡng ép đánh nát ảo cảnh, nhưng mà mầy người còn lại thì không được.
Ngay khi Lâm Siêu chuẩn bị giúp mọi người, thì thân thể Phạm Hương Ngữ và
Bạch Tuyết hơi động đậy một chút, hai người mở mắt, thân thể đang trong
tư thể cứng ngắc dần khôi phục lại bình thường.
"Ý?"
Phạm Hương Ngữ nhìn Lâm Siêu một cái, nói: "Ngươi thoát ra lại còn nhanh hơn ta."
Lâm Siêu nhìn nàng một cái, với tư cách có được sức mạnh tinh thần đã đạt
tới đỉnh cao sinh mệnh, Phạm Hương Ngữ hơn phân nửa là dựa vào lực lượng tinh thần mạnh mẽ của mình phá vỡ ảo cảnh, về phần Bạch Tuyết…Bản thể
của nàng chính là Nữ Vương vực sâu, loại sinh mạng kinh khủng này có
năng lực gì hắn cũng không hiểu rõ. Bất quá, ở phương diện tinh thần mặc dù không so sánh được so với Phạm Hương Ngữ, nhưng cũng không thua kém
nhiều lắm.
"Ngươi đã đi ra."
Bạch Tuyết rất là ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Siêu.
Lâm Siêu khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía đám người Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt vẫn đang rơi vào ảo cảnh, liền giơ tay lên khua một cái, lập tức đưa bọn họ ném vào bên trong Không Gian Thứ Nguyên, sau đó phong bế Không Gian Thứ Nguyên.
Lực lượng của di tích này không có cách nào thẩm thấu vào bên trong Không Gian Thứ Nguyên.
Một lát sau, Lâm Siêu một lần nữa triệu hồi đám người bọn họ từ bên trong
Không Gian Thứ Nguyên ra bên ngoài. Lúc này, mấy người bọn họ đã khôi
phục lại bộ dáng ban đầu, trong lòng vẫn sợ hãi quay sang nhìn nhau,
hiển nhiên ý thức được, những chuyện vừa mới xảy ra đều là huyễn hoặc ảo cảnh.
"Không nghĩ tới, Không Gian Thứ Nguyên còn có tác dụng này." Phạm Hương Ngữ kinh ngạc nhìn Lâm Siêu một cái.
Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn lên những hình chạm khắc bên trong hành lang, những hình vẽ cùng với những chữ viết trên đó đều là ngôn ngữ Maya, có thể
thấy được di tích này, chính là mục tiêu cuối cùng của mình, di tích
Maya số ba!
"Đó là…"
Ánh mắt Lâm Siêu đột nhiên dừng lại trên một thứ gì đó, đồng tử hơi co rụt lại.