Trùng Khải Mạt Thế

Chương 112: Q.4 - Chương 112: Kim tự tháp 7 tầng




"Không có vấn đề."

Lâm Siêu đồng ý rất dứt khoát, mục đích hắn tới nơi này chính là để tiến vào di tích, vốn tưởng rằng phải trải qua một chút khó khăn, lãng phí không ít thời gian, không nghĩ tới tiến triển lại nhanh như vậy.

Triệu Băng Băng dường như không ngờ Lâm Siêu sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, đường nét trên mặt nàng hơi giãn ra, nói khẽ: "Nếu đã như vậy thì tôi giới thiệu trước với anh về cái di tích này, đến lúc đó các anh sẽ làm tốt chuẩn bị."

Lâm Siêu thay đổi tư thế thoải mái tựa vào trên ghế sa lon, ý bảo nàng nói tiếp đi.

" Di tích này chính là ở bên trong một tòa ma trận Kim Tự Tháp, căn cứ vào trí năng bên trong di tích thì Kim Tự Tháp có bảy tầng, nguy hiểm tầng thứ nhất là thấp nhất, kho bảo vật bên trong cũng tương đối kém cỏi nhất, tầng thứ hai trở lên mức độ nguy hiểm tăng lên gấp đôi, đại khái phải có thể chất ba mươi lần mới có thể sống sót ở bên trong, bên trong còn có thể lấy được một ít bảo bối đặc biệt. "Triệu Băng Băng có thâm ý khác nhìn Lâm Siêu nói: " Anh ở bên trong đạt được bảo vật có thể ưu tiên chọn lựa một nửa, như thế nào? "

Lâm Siêu khẽ gật đầu, cái tỷ lệ này tương đối chiếu cố hắn, nếu như là căn cứ Viêm Hoàng lấy được loại di tích tương tự thì coi như hắn có hai danh hiệu là Phó viện trưởng vinh dự và Đại Tướng Quân vinh dự đều không thể lấy được ưu đãi như vậy, dù sao nhân số căn cứ Viêm Hoàng quá nhiều, không có khả năng đem một nửa vật phẩm lấy được dành cho một người.

"Hiện tại các ngươi đã thăm dò được bao nhiêu tầng? "

"Tầng thứ ba. "Triệu Băng Băng còn chưa mở miệng, Đại Thiết Ngưu đã giành nói: "Khi mới vừa tìm được di tích này, Băng tỷ mang mấy người chúng ta đi vào thăm dò đã đến tầng thứ ba, quái vật ở trong đó quả thực mạnh mẽ đến mức đáng sợ, lần này không có Băng tỷ dẫn đường nên chúng ta thăm dò tầng thứ hai là được rồi. "

Lâm Siêu thoáng quan sát Triệu Băng Băng, nói:" Ta nhớ được năng lực cô là loại cảm giác? "

"Không sai, gọi là 【 Đôi mắt của thần 】. "Khóe miệng Triệu Băng Băng cong lên, tươi cười nói: "Năng lực của tôi là năng lực chiến đấu cực kỳ hiếm thấy trong hệ cảm giác. "

Lâm Siêu liếc nhìn nàng thật sâu, theo như lời nàng nói thì độ khó tầng thứ hai gấp đôi tầng thứ nhất, cần thể chất gấp ba mươi lần mới miễn cưỡng nhìn nàng một cái, như vậy có nghĩa là tầng thứ ba cần thể chất sáu mươi lần mới được, tuy rằng cuối cùng bọn hắn thất bại rút lui nhưng vẫn có thể chứng minh rằng lúc ấy sức chiến đấu của bọn hắn rất kinh người.

" Cô vừa nói ngày mai di tích mới có thể mở ra là vì nguyên nhân gì?" Lâm Siêu hỏi.

Triệu Băng Băng nói: "Nguyên nhân này là do bản thân di tích, mỗi lần nó mở ra thời gian là bảy ngày, sau khi kết thúc sẽ đóng cửa ba ngày mới có thể mở ra lần nữa, hơn nữa số người mỗi lần tiến vào không thể vượt qua mười sáu người. Căn cứ vào tỉ lệ mấy lần trước, số người tiến vào lần này có chín danh ngạch là người của tôi, còn lại bảy vượt qua là nhóm người kia. "

Lâm Siêu khẽ gật đầu, đối với di tích này hắn có nhận biết một cách đại khái.

Lâm Thi Vũ ngồi ở bên cạnh Lâm Siêu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Siêu, chị có thể cùng đi với em vào trong đó không?"

Lâm Siêu nhìn thấy ánh mắt không nỡ của nàng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói: "Đương nhiên là có thể. "

Triệu Băng Băng thấy được nụ cười trên gương mặt hắn, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Nàng vẫn cho rằng người nam nhân này cùng một loại người giống nàng, không nghĩ tới hắn vậy mà cũng biết cười.

"Vị này chính là? "Triệu Băng Băng không thể không nhìn thẳng vào cô bé bảy tám tuổi này.

Lâm Siêu giới thiệu nói: " Đây là chị của tôi, mấy người này là bạn bè tôi, nếu như được thì tôi hy vọng bọn họ đều có thể đi vào bên trong."

" Chị ?" Triệu Băng Băng nhìn cô gái nhỏ này, trong ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc nhưng rất nhanh thì hiểu ra. Trước kia nàng là Hacker gặp qua rất nhiều chuyện, biết trên đời có một ít loại bệnh tật kì lạ như bệnh nhỏ người, hoặc là gien bị đột biến phóng xạ sẽ tạo thành thân thể dị dạng, hoặc là ngừng trưởng thành, cô gái nhỏ này hẳn là thuộc trường hợp sau.

Triệu Băng Băng không có dừng lại bên trên vấn đề này, nàng hơi nhíu mày nói: "Năm cái danh ngạch... Được rồi, tôi sẽ sắp xếp."

Đại Thiết Ngưu thấy nàng đồng ý, không nén nổi kinh ngạc nói: " Chị Băng, chuyện này làm sao có thể như vậy được, nếu để cho năm người bọn họ đều đi vào thì chúng ta chỉ có thể phái đi bốn người, ngộ nhỡ bên kia ra tay đối với chúng ta thì căn bản là không cách nào chống lại!"

Triệu Băng Băng lạnh lùng nhìn hắn nói: "Chị tin tưởng anh ta. "

Đại Thiết Ngưu muốn nói gì đó nữa nhưng bị hàn ý trong mắt nàng bức trở về.

" Thời gian không còn sớm, tôi thu xếp cho mọi người đi nghỉ ngơi." Triệu Băng Băng nhìn thoáng qua sắc trời u ám bên ngoài cửa sổ rồi nói với đám người Lâm Siêu.

Lâm Siêu gật đầu, dưới sự hướng dẫn của một tiến hóa giả mà nàng an bài, hắn và mấy người Hắc Nguyệt cùng nhau đi tới nơi nghỉ ngơi.

Chờ sau khi bọn hắn rời đi, Đại Thiết Ngưu vội vàng nói: " Chị Băng không thể đồng ý, bọn hắn lại có thể muốn một lần năm cái danh ngạch, thật sự là quá nhiều, hơn nữa cô bé kia cũng muốn chiếm dụng một cái danh ngạch, điều này quả thật là lãng phí!"

Triệu Băng Băng nhìn phong cảnh hoang vu ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Không nên xem thường cô bé kia, mặc dù thể chất của nàng gấp mười lăm lần không đáng bao nhiêu nhưng tế bào trong cơ thể lại xuất hiện dị biến, năng lực của nàng có lẽ đạt đến trình độ cấp ba, nếu thật là chiến đấu thì ngươi chưa chắc là đối thủ của nàng."

Đại Thiết Ngưu không khỏi ngơ ngẩn, khó có thể tin nói: "Thể chất mười lăm lần, năng lực lại đạt tới cấp ba? Làm sao có thể! "

"Ngươi nên biết 【 Đôi mắt của thần 】của ta chưa khi nào nhìn lầm người. "Triệu Băng Băng lạnh nhạt nói.

Đại Thiết Ngưu lập tức nghẹn lời.

"Thể chất đạt tới ba mươi bốn lần, lúc trước quả nhiên ta không có nhìn lầm, từ lúc vừa mới bắt đầu ngươi đã từng đi qua di tích, biết rõ về ' Nguồn năng lượng tiến hóa ' cho nên lúc ban đầu mới có thể khiến ta không thể nào nhìn thấu thể chất." Triệu Băng Băng nhìn qua phần cuối đường chân trời, trong đôi mắt chớp động hào quang: "Có lẽ tại bên trong di tích kia ngươi đã lấy được vật kỳ lạ gì đó, dùng 【 Đôi mắt của thần 】 của ta vậy mà không có cách nào phân tích ra đoàn gien màu vàng kia trong cơ thể ngươi, cấp độ gien cao xa hơn nhân loại, không biết có tác dụng gì. "

Ánh mắt nàng từ trong thành thị hoang vu thu hồi, thầm nói: "Ngực ngươi đeo 'Mạch từ bảo thạch ", đây là đồ vật cách đây không lâu giao dịch cho Trần Bách Thắng mà lại xuất hiện trong tay ngươi, xem ra có lẽ tên kia đã bị ngươi giải quyết. Có thể đơn thương độc mã giết chết tên hồ ly xảo quyệt sợ chết kia thì cũng không phải chỉ cần thể chất cường đại mà làm được. "

Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười, nhìn lên bầu trời màu xám, cuồng phong rít gào giận dữ cuốn lấy băng tinh trong tầng mây nhẹ nhàng rơi xuống hóa thành những bông tuyết lộn xộn.

Một trận tuyết lớn bao phủ trong tầm mắt.

...

Tại trong cao ốc bên kia căn cứ.

Hắc Xà cúi đầu đứng trước một bàn làm việc nói: Lão đại, hôm nay Triệu thủ lĩnh giống như biến thành một người khác, rất coi trọng mấy người mới tới, giống như đã quen biết từ trước. Ta vốn chỉ muốn dò xét một chút năng lực của bọn hắn nhưng không có tìm được cơ hội, thế nhưng từ thái độ Triệu thủ lĩnh mà suy đoán thì có lẽ không yếu."

Một người trung niên thô kệch ngồi sau bàn làm việc, tay hắn gõ lên mặt bàn như có điều suy nghĩ nói: "Người phụ nữ này giống như một con báo săn, cho dù là thợ săn ưu tú nhất cũng không thể thuần phục. Nàng có thể thay đổi tính cách khác với ngày thường chưa chắc là mấy người mới kia có chuyện gì bí ẩn mà là cố ý làm cho ngươi xem."

"Cố ý làm cho ta xem? "Hắc Xà khẽ giật mình.

Người trung niên giống như đang tự nói với chính mình: "Ngày mai sẽ là thời gian mở ra di tích, ta cố ý ngụy trang thành tính cách đa nghi nên hẳn là nàng muốn nhằm vào điểm ấy, muốn cho ta lầm tưởng mấy người kia rất mạnh. Ta có tám phần nắm chắc ngày mai mấy người kia sẽ tiến vào trong di tích."

"Cố làm ra vẻ huyền bí? "Hắc Xà suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có khả năng, nếu như những người kia là cường giả thì lúc đầu mình khiêu khích có thể gặp phải phản kích, thế nhưng những người kia cũng không tỏ thái độ gì, giống như là cam chịu, cơ bản là không giống với tính cách của cường giả.

"Đợi đến ngày mai là biết, nếu như nàng an bài những người kia tiến vào di tích thì chứng minh phỏng đoán là đúng, ta sẽ dùng phương pháp khác, nếu như không có an bài thì cứ dựa theo kế hoạch ban đầu. " Người trung niên đưa ra quyết định.

Hắc Xà liếm liếm bờ môi, ánh mắt lộ ra một tia hung ác nói: "Chỉ mong bọn hắn sẽ xuất hiện. "

...

Một đêm qua đi rất nhanh.

Ngày hôm sau, đám người Lâm Siêu dưới sự dẫn dắt của Đại Thiết Ngưu đi đến trước một siêu thị ở trung tâm căn cứ, bên ngoài siêu thị này tập trung rất nhiều tiến hóa giả, ước chừng có hơn ngàn người, những người còn lại thì vẫn làm nhiệm vụ tại chức vụ của mình.

Một thân Triệu Băng Băng mặc trang phục công chức màu đen, giày cao gót nâng một đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp tràn ngập khí chất trí tuệ khiến cho trong lòng mỗi người như có lửa đốt. Chẳng qua là khuôn mặt nàng lạnh nhạt như là nước lạnh chỉ trong chốc lát dập tắt ngon lửa dục vọng này, nhất là năng lực của nàng, coi như là có người kín đáo liếc nhìn đùi nàng cũng bị nàng phát hiện, về phần hậu quả là gì thì không ai nguyện ý tự đi trải nghiệm.

Đứng bên cạnh nàng là một người trung niên mặt chữ điền khí chất bất phàm, trước kia chắc là ông chủ nhỏ hoặc là dạng như quản lý cao cấp trong công ty lớn, khí chất tự nhiên trên người toát ra cũng không phải là ngày một ngày hai có thể bồi dưỡng được. Hắn nhìn đám người Lâm Siêu được Đại Thiết Ngưu dẫn đến, ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười, trên mặt lại nghi ngờ nhìn về phía Triệu Băng Băng : "Mấy người này là?"

Triệu Băng Băng lạnh lùng nói: " Bọn họ là người được chọn tiến vào di tích lần này."

Khóe miệng người trung niên khuôn mặt chữ điền cong lên một đường cong rất nhỏ không ai dễ dàng nhận thấy, nói: "Mấy người kia như thế nào mà chưa thấy qua bao giờ, bộ dạng giống như người mới, cô xác định đem cơ hội quý giá như vậy tặng cho mấy người mới kia?"

Triệu Băng Băng hiển nhiên không có hứng thú trả lời, đạm mạc nói: "Gọi người được ngươi lựa chọn ra đi, sắp đến thời gian di tích mở ra rồi."

" Được rồi, cô đã khư khư cố chấp như vậy, ta chỉ có thể chúc phúc bọn hắn sẽ có thu hoạch, không xảy ra thương vong là tốt, nhưng mà lần sau ta hy vọng cô không nên bướng bỉnh như vậy, dù sao cô cũng là thủ lĩnh, nên lấy đại cục làm trọng." Người trung niên khuôn mặt chữ điền nói bóng nói gió, cảm giác đã đến lúc nên chuyển giọng hướng về phía đám người đằng sau nói: "Mấy người các ngươi, đi ra đi."

Lập tức Trong đám người đi ra bảy người, năm nam hai nữ, Hắc Xà cũng đứng trong đó, sắc mặt lạnh lùng cười và nhìn chằm chằm vào mấy người Lâm Siêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.