Trùng Khải Mạt Thế

Chương 108: Q.4 - Chương 108: Mật độ




Bỗng nhiên trong tai Trần Bách Thắng truyền đến thanh âm gấp gáp trên mặt sàn tầng lầu, hắn thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn lại vừa lúc tiếng bước chân dồn dập kia vọt tới trước cửa rồi mạnh mẽ đẩy cửa ra.

Đây là một thanh niên có dáng người vạm vỡ, đường nét cơ ngực rõ ràng, nhìn là biết thường xuyên tập thể hình, cho dù là tiến hóa giả cũng chưa chắc có thể hình khỏe đẹp cân đối như vậy, hắn hơi thở dốc, vội vàng nói: "Lão đại, đã xảy ra chuyện! "

Trong lòng Trần Bách Thắng hơi sợ hãi nhưng mặt ngoài vẫn giữ vững bình tĩnh như cũ, lạnh nhạt nói: "Nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ vội vàng hấp tấp, có thể có chuyện gì, chẳng lẽ là quái vật khổng lồ đi vào khu vực chúng ta? "

"Không phải!" Thanh niên vạm vỡ sắc mặt khó coi nói: "Vừa rồi Diêu tiểu thư thấy đám người lão Mã chậm chạp chưa có trở về nên dùng năng lực 【 truy tung 】 xác định vị trí của bọn hắn nhưng lại phát hiện không còn cách nào truy tung được, Diêu tiểu thư nói bọn hắn hoặc là đã đi ra khỏi tòa thành thị này, thoát khỏi phạm vi nàng truy tung hoặc là... đã chết!"

Sắc mặt Trần Bách Thắng khẽ biến, nói: "Không có khả năng, bọn hắn đi thu phí địa bàn khu vực đám Đổng tiểu tử, tuyệt đối sẽ không vi phạm mệnh lệnh của ta mà tự ý rời khỏi tòa thành thị này, huống hồ bọn hắn cũng không dám rời đi! Với đám tiến hóa giả chỗ Đổng tiểu tử thì căn bản không tạo được uy hiếp với bọn họ, lần này có tiểu Mã con của lão Mã cùng đi theo, năng lực 【 nghịch phản 】của hắn trong đoàn đội căn bản là vô địch, chỉ có cực ít năng lực mới có thể khắc chế, theo ta được biết thì chỗ Đổng tiểu tử tuyệt không có tiến hóa giả có thể khắc chế hắn! "

" Hơn nữa lần này còn có Tạ Lan đi cùng, nàng chính là tiến hóa giả hệ tinh thần cực kỳ hiếm thấy, dưới tình huống ra tay bất ngờ thì coi như là ta cũng có thể bị giết chết, với nhân thủ chỗ Đổng tiểu tử căn bản không tạo được bao nhiêu uy hiếp đối với bọn họ, trừ phi bọn hắn gặp phải quái vật gì đó trên đường! "

Thanh niên cường tráng giật mình nói: "Trong bọn họ có tiến hóa giả hệ cảm giác, nếu có quái vật cỡ lớn thì đã có thể sớm phát hiện, có lẽ không phải là quái vật? "

Trần Bách Thắng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nói: "Nếu như bọn hắn căn bản không cách nào dự cảm được con quái vật này, hơn nữa nó lại còn vô cùng đáng sợ thì sao?"

Thanh niên cường tráng dường như nghĩ đến cái gì, đồng tử co rụt lại, sợ hãi nói: "Lão, lão đại lão đại ngươi nói có phải là.. con mèo kia?"

Ánh mắt Trần Bách Thắng âm trầm nói: "Cho dù không phải nó thì chí ít cũng ngang ngửa với nó, nếu không thì căn bản không có cách giải thích bọn hắn chết như thế nào. "

Sắc mặt tái nhợt thanh niên cường tráng tái nhợt: "Lão đại, nếu không chúng ta rút lui khỏi nơi này, ngộ nhỡ con mèo kia lại tới đây thì những cảnh giới bên ngoài kia căn bản không có tác dụng, chúng ta sẽ..."

" Đừng lo lắng." Trần Bách Thắng uy nghiêm nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng khiến thanh niên cường tráng đành nuốt lời định nói lại, hắn trầm giọng nói: "Theo như hình ảnh giám sát lúc trước thì con mèo kia dường như cũng không có ác ý đối với nhân loại, nói như vậy hình như có chút khó mà tưởng tượng nhưng sự thật quả thật như thế. Một mình nó săn giết quái vật to lớn, nhân loại chúng ta trong mắt nó có lẽ giống như đồ ăn vặt, hơn nữa còn là đồ ăn vặt vô cùng khó ăn, ta nghĩ có thể là bọn lão Mã vô ý chọc giận tới nó mới có thể bị giết chết, dù sao lúc trước ngươi cũng nhìn thấy con mèo kia cứu được một cô gái từ miệng một con quái vật khổng lồ, hơn nữa còn liếm khuôn mặt cô bé kia, hoàn toàn không có thái độ thù địch. "

Thanh niên cường tráng cười khổ nói: "Nói thì nói như thế, thế nhưng ai mà biết trong đầu những quái vật này đang suy nghĩ gì, chúng hỉ nộ vô thường, ngộ nhỡ đột nhiên đổi tính thì làm sao bây giờ? "

Trần Bách Thắng trầm tư một lát, nói: "Ngươi phái hai tiểu đội trinh sát đi ra ngoài trước tìm xem thi thể của bọn lão Mã, mang theo một vài hệ cảm giác đi cùng, nếu như không tìm được chúng ta liền chuyển chỗ, nếu như tìm được thì nhớ đem dấu vết hiện trường thu lại, ta muốn đích thân kiểm tra. "

Ánh mắt thanh niên cường tráng sáng lên, nói: "Biện pháp tốt, như vậy có thể thông qua dấu vết đánh nhau phân biệt ra là chết bởi nguyên nhân gì rồi, lão đại chính là lão đại, bội phục! "

"Đi đi." Trần Bách Thắng phất phất tay, không có tâm tình nghe hắn vỗ mông ngựa.

Thanh niên cường tráng lập tức thức thời mà cáo lui.

Sau khi hắn rời đi, Trần Bách Thắng đẩy mạnh ghế làm việc đi tới sát cửa sổ, nhìn khung cảnh hoang vắng ngày tận thế nơi xa, ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh: "Chỉ mong là quái vật, nếu như là căn cứ nào đó đánh lén thì ta sẽ cho các ngươi trả một cái giá thê thảm đau đớn cực lớn!"

"Thật sao?" Một thanh âm đạm mạc lạ lẫm đột nhiên vang lên.

Trần Bách Thắng gần như vô thức đáp lời " Đương nhiên", nhưng ở 0.1 giây sau hắn kịp phản ứng, hắn không quay đầu lại bởi vì trên cổ hắn đặt một cái mã tấu sắc bén lạnh như băng, ánh mắt hắn ngắm nhìn khung cửa sổ, thông qua lớp kính phản xạ hắn có thể thấy được sau lưng mình đang đứng một thanh niên.

Người thanh niên này mặc quần dã ngoại quân đội, trên người là áo rộng thùng thình thoải mái thích hợp chiến đấu, tướng mạo thanh tú khoảng hai mươi tuổi, vô cùng trẻ tuổi, đường nét gương mặt kiên định lạnh nhạt như đao khắc, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hắn.

"Ngươi là ai?" Trần Bách Thắng không hoảng sợ, trầm giọng nói.

Lâm Siêu đạm mạc nói: "Nghe nói ngươi muốn để cho ta trả cái giá thê thảm đau đớn cực lớn?"

"Là ngươi!" Đồng tử Trần Bách Thắng có chút co rụt lại, sắc mặt rất nhanh âm trầm nói: "Ngươi vào bằng cách nào, phạm vi trong ba mươi dặm từ nơi này, trong từng cái cao ốc bỏ hoang đều có nằm vùng cơ sở trinh sát ngầm của ta, cho dù ngươi là loại năng lực tiềm hành cũng sẽ không thi triển ngay từ đầu, hơn nữa cao ốc này có hệ thống cảnh báo bằng tia hồng ngoại, ngươi không có khả năng tránh thoát! "

Hắn nói không sai, đổi lại người bình thường thì coi như là người có năng lực ẩn núp cũng sẽ không ngờ tới hắn chỉ định cơ sở ngầm trong cao ốc bỏ hoang, khi bước vào địa bàn của hắn sẽ lập tức bị phát hiện. Nhưng mà năng lực Lâm Siêu vừa vặn vượt qua thuộc tính viễn trình dò xét, hơn nữa thủ đoạn thấp kém như vậy kì thực hắn gặp qua rất nhiều... Trong thời đại hắn sinh tồn, phương pháp trinh sát cao cấp hơn cái này nhiều vô số kể, phương pháp như vậy chỉ có thể đánh lừa một ít người thường có kinh nghiệm sinh tồn thấp kém, gặp phải người trải qua chiến đấu tẩy lễ, ví dụ như một ít lão binh quốc phòng vùng biên giới thì tính cảnh giác đều vượt khỏi tưởng tượng Trần Bách Thắng.

Về phần báo động bằng tia hồng ngoại?

Trước mặt năng lực giả ánh sáng chẳng khác gì trò đùa.

Có ánh sáng phụ trợ, với thân thủ Lâm Siêu lẻn vào căn cứ nhìn như phòng bị cao này kì thực vô cùng đơn giản, quả thực là dễ như trở bàn tay.

t

"Ngươi không cần phải biết ta vào bằng cách nào. "Mã tấu trong tay Lâm Siêu cắt vào da thịt trên cổ hắn, nói: "Ta hỏi ngươi, những cái chiến đao bên trong căn cứ, lều vải quang học là từ đâu đến ?"

Sau khi lẻn vào căn cứ này về sau, Lâm Siêu liên tục sử dụng Thượng Đế Lĩnh Vực tìm kiếm cũng không có trông thấy bóng dáng di tích, cho nên mới không thể không chọn dùng phương pháp trực tiếp nhất tra hỏi.

"A?" Ánh mắt Trần Bách Thắng lóe lên, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới ngươi là đến vì những vật này, nói cho ngươi biết cũng không có gì, bất quá ta thấy ngươi ngứa mắt nên không muốn nói cho ngươi, làm sao bây giờ? "

"Ngươi khẳng định? "Mã tấu trong tay Lâm Siêu dùng sức đâm, chuẩn bị xuyên qua xương quai xanh hắn.

Trần Bách Thắng thông qua cửa sổ sát đất phản chiếu thấy được động tác Lâm Siêu, hắn nhẹ nhàng cười cười nói: "Đương nhiên!"

Tạch...!

Dường như một tấm lưới trong suốt lọc xuyên qua mã tấu, chỉ thấy mã tấu đâm vào xương quai xanh hắn giống như khúc gỗ mục bị bẻ gãy.

Năng lực!

Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên, trong nháy mắt kịp phản ứng lập tức thi triển bắn ra mãnh liệt tia Gamma không hề nương tay.

Ba tia Gamma như mũi kim trong suốt bắn thẳng tắp đến cổ tay, đùi và trái tim Trần Bách Thắng. Lâm Siêu không phá hoại đầu óc của hắn, đợi lát nữa có thể thu vào trong Thứ Nguyên Không Gian, đưa hắn cho Phạm Hương Ngữ lây nhiễm dò xét tin tức trong đại não hắn.

Nhưng mà lại để cho Lâm Siêu khẽ nhíu mày chính là ba tia Gamma sau khi bắn trúng thân thể Trần Bách Thắng bỗng nhiên vặn vẹo một chút, lực sát thương giảm đi rất nhiều, chỉ tạo thành một cái lỗ máu thật nhỏ bên ngoài làn da hắn, sâu có nửa millimet, đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại.

Trong chớp mắt, ba cái lỗ máu tất cả đều biến mất .

"A? 【 ánh sáng 】, đây chính là năng lực của ngươi sao? "Trần Bách Thắng từ trên ghế đứng lên, nở nự cười trên môi nhìn Lâm Siêu nói: "Thật sự là năng lực không tệ, đã thật lâu ta không có bị thương, khó trách ngươi có thể đi vào đây, hệ thống tia hồng ngoại đối với ngươi mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to, hơn nữa ánh sáng có thể bóp méo tầm mắt để đạt được hiệu quả 'Ngụy ẩn thân', ngoài ra có lẽ ngươi còn hiểu được khống chế lỗ chân lông phong tỏa mùi chính mình, bằng không mà nói ta nhất định sẽ ngửi thấy mùi ngươi, quan trọng nhất là ngươi rất thông minh, rõ ràng có thể tránh né năng lực giả hệ cảm giác gặp phải trên đường đi, thật không biết ngươi làm như thế nào. "

" Chỉ có điều... Đến đây chấm dứt rồi. "

Trần Bách Thắng thoả mãn nở nụ cười, ánh mắt dần dần tuôn ra hàn quang: "Người như ngươi, ta thật không dám thu làm thủ hạ, trước khi ngươi chết ta cho ngươi cái chết minh bạch, năng lực của ta gọi là 【 mật độ 】, có thể làm cho toàn bộ vật chất chất nguyên tố loại hạt căn bản gia tăng dày đặc hoặc pha loãng. Nói cách khác mặc kệ năng lực ngươi là cái gì, nếu như ta muốn thì ta có thể lập tức pha loãng tế bào ngươi, đảo ngược và triệt tiêu thể chất, thế nào, có phải tuyệt vọng hay không? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.