Tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được khi nhìn thi thể người đàn
ông trung niên xoay hai ba vòng trên không trung rồi rơi xuống mặt
tuyết.
Dường như Đổng Nguyên quên hết tình trạng kỳ dị của mình, trợn to hai
mắt, miệng há hốc khi nhìn thấy cảnh nảy, thực lực của người đàn ông
trung niên hắn đã quá rõ ràng, có cùng đẳng cấp với chính mình. Vậy mà,
giờ phút này bị người thanh niên kia trực tiếp bóp chết, không có sức để phản kháng, điều này quả thực không thể tưởng tượng được.
Tưởng Nguyệt hoàn toàn ngơ ngẩn, nàng cho rằng Lâm Siêu đi về phía người đàn ông trung niên là muốn tìm nơi nương tựa, không nghĩ tới sẽ phát
sinh một màn kinh người như vậy. Tuy nàng rất chán ghét người đàn ông
trung niên kia, thế nhưng không thể không thừa nhận sức mạnh của người
đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, cập bậc ngang bằng với Đổng thủ lĩnh. Vậy
mà, lại không có sức phản kháng, bị Lâm Siêu dùng một tay bóp chết.
Điều này khiến nàng không khỏi liên tưởng đến thảm trạng kinh khủng của
đám Hủ thi bên trong tòa nhà kia. Lúc đó nàng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, rõ ràng đám Hủ thi vừa mới bị giết không lâu vì máu huyết bọn chúng vẫn
chưa khô lại, dựa theo phỏng đoán của nàng, khả năng bị mấy người Lâm
Siêu giết, thế nhưng trang phục quần áo của bọn họ không có dính một
chút vết máu nào, bởi vậy nàng không dám khẳng định suy đoán của mình là chính xác. Thế nhưng bây giờ thì nàng hoàn toàn minh bạch.
Với sức mạnh đáng sợ thế này, muốn giết chết đám Hủ thi kia mà không bị máu tươi vấy bẩn quả thực rất dễ dàng.
Gương mặt Hạ Điềm lúc này vô cùng sợ hãi, đôi mắt nàng đã biến thành màu xanh lam, nhiệt độ bên trong cơ thể tất cả mọi sinh vật dưới đôi mắt
của nàng lần lượt phân ra hai loại màu sắc khác nhau. Đây là năng lực
đặc thù của nàng, dựa vào hai màu sắc khác nhau này mà nàng có thể biết
được tâm tình cùng với mức độ nguy hiểm của họ.
Tâm tình và độ nguy hiểm được phân biệt bởi 4 màu khác nhau, bao gồm màu trắng, màu lam, màu tím, màu đỏ.
Bên trong thị giác của nàng, tâm tình của Tưởng Nguyệt lúc này có màu
tím, thể hiện tinh thần nàng đang bị chấn động, còn độ nguy hiểm là màu
lam, thể hiện sự mạnh mẽ không nên trêu chọc. Mà Đổng thủ lĩnh đang đứng trước mặt nàng, mức độ nguy hiểm là màu tím, thể hiện sức mạnh không
thể nào chống lại được, trên màu tím là màu đỏ, đại biểu đang ở môt cảnh giới cao hơn.
Nhưng mà từ trên người Lâm Siêu nàng không nhìn thấy hai loại màu sắc khác nhau, mà tất cả chỉ là một màu đen.
Dường như có một ngọn lửa màu đen đang bao trùm xung quanh người thanh
niên này, chẳng khác nào ác ma bước ra từ trong địa ngục. Loại màu sắc
này, nàng chưa bao giờ thấy được, bất kể tâm tình hay độ nguy hiểm đều
thể hiện cấp bậc cao nhất là Tử vong!
Trước đây, khi gặp hắn, nàng đã ngay lập tức khởi động năng lực đặc thù
của mình thì nhìn thấy màu sắc tâm tình của hắn có màu trắng, đại diện
cho hòa bình, không có ham muốn tấn công người khác, nhưng mức độ nguy
hiểm lại là màu đỏ chứng tỏ người đàn ông này vô cùng nguy hiểm. Nhưng
khi Tưởng Nguyệt muốn tiến hành kiểm tra đám người Lâm Siêu có phải là
gián điệp hay không, thì tâm tình cùng độ nguy hiểm của người thanh niên này đột nhiên biến thành màu đen, mức độ thay đổi vô cùng lớn khiến có
nàng không tài nào lý giải được.
Biết rằng, khi người bình thường tức giận từ màu trắng sẽ đổi sang màu
xanh lam, điều này có nghĩa là cảm xúc đột nhiên thay đổi, sau đó chuyển sang màu đò tượng trưng cho sự phẫn nộ. Nhưng, người thanh niên này sự
thay đổi không giống như vậy, trực tiếp biến thành màu đen, chỉ có một
khả năng duy nhất chứng tỏ tâm tình người đàn ông này không có bất kỳ
một cảm xúc nào ngoại trừ sát ý.
Thứ sát khí thuần túy này khiến cho sự sợ hãi của nàng xuất phát tận sâu trong linh hồn.
"Súc sinh, tao phải băm nát mày ra!" Mí mắt Thiếu niên dường như muốn
rách ra khi nhìn thấy thi thể cha hắn rơi xuống, hắn điên cuồng gào
thét, vung vẩy chiến đao lao tới Lâm Siêu.
Xoẹt!
Chiến đao dường như biến thành một tia chớp màu đỏ nhằm đầu Lâm Siêu bổ
xuống, tuy rằng nhát chém này không có bất cứ kỹ xảo nào nhưng tốc độ
rất nhanh sức mạnh rất lớn.
Thần sắc Lâm Siêu bình tĩnh, cơ thể hơi nghiêng qua một bên, dễ dàng
tránh thoát được một đao, đồng thời lợi dụng cơ thể của thiếu niên lao
về phía trước do chém hụt, bàn tay của hắn nắm chặt thành quyền, nhằm
vào huyệt thái dương ra đòn.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, một quyền lập tức muốn lấy mạng người.
Từ lâu, Lâm Siêu đã tìm hiểu hết tất cả những chỗ hiểm yếu trên cơ thế
con người, tuy rằng một số Tiến Hóa Giả có cơ thể đặc thù, có cấu tạo
khác với người thường như vị trí trái tim thay đổi, hoặc kinh mạch hợp
nhất… Nhưng đại bộ phận cơ thể Tiến Hóa Giả vị trí các bộ phận bên trong cơ thể không khác lắm so với người bình thường.
Huyệt Thái Dương từ lâu đã là một vị trí nguy hiểm, nếu bị đánh vào, sẽ
khiến cho con người bị choáng. Còn nếu dùng lực lớn hơn tác động vào, sẽ khiến bộ não bị chấn động, gây ra xuất huyết não.
Hô!
Tốc độ ra đòn của Lâm Siêu rất nhanh, nhưng mà đồng thời phản ứng của
thiếu cũng không có chậm, dù sao thể chất của hắn cũng đạt hai mươi lần. Tuy rằng, phản ứng cơ thể không theo kịp, nhưng phản xạ của thần kinh
vẫn đuổi kịp tốc độ ra đòn của Lâm Siêu. Nguy hiểm cực độ đang bao trùm
lấy cơ thể hắn, không kịp suy nghĩ, cơ thể nhanh chóng kích phát năng
lực phòng ngự.
"Nghịch phản!"
Hắn kinh hoảng hét lớn một tiếng, thôi thúc năng lực đặc thù của mình.
Ầm!
Một cảm giác đau đớn truyền đến nắm đấm của Lâm Siêu, một luồng sức mạnh phản chấn bắn ngược trợ lại truyền tới xương cốt, bắp thịt, kinh mạch. Khiến cho Lâm Siêu cảm thấy như mình bị dính một đòn mạnh.
Lâm Siêu phản ứng rất nhanh, ngay lập tức lùi về phía sau ba bước để
triệt tiêu hết nguồn sức mạnh truyền vào cơ thể mình, tránh không gây
tổn thương cho cơ thể.
"Hả?"
Lâm Thi Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc, nàng cảm giác được thể chất của thiếu niên này so với mình còn mạnh hơn, thế nhưng không thể so sánh được với Lâm Siêu. Nhưng dựa vào năng lực của hắn có thể chống được cú đấm đồng thời bức lùi Lâm Siêu, chuyện như thế này đây là lần đầu tiên nàng thấy được.
Thiếu niên thấy Lâm Siêu bị bức lùi lại, trong lòng thầm thờ phào, mồ
hôi lạnh tứa ra trên lưng. Trong lòng hắn tuy rằng vô cùng phẫn nộ, thế nhưng cú đấm kia của Lâm Siêu làm cho hắn giật mình tỉnh táo lại, mới ý thức được kẻ địch lần này mạnh hơn so với mình tưởng tượng. Nếu cứ tiếp tục tức giận sẽ không có được những phán đoán sáng suốt, làm cho phản
ứng cơ thể chậm lại. Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, nói: "Ngày hôm nay,
ta sẽ khiến tất cả các ngươi phải chết!"
Thần sắc Lâm Siêu bình tĩnh, thông qua cú đầm vừa nãy, Lâm Siêu có thể
hiểu đại khái được năng lực của thiếu niên này, đây là năng lực làm phản chấn các đòn tấn công, là một trong những năng lực vô cùng phiền toái,
nếu như không nghĩ ra phương pháp giải quyết thì hầu như không có cách
nào để đánh bại hắn. Hơn nữa, thể chất thiếu niên hiện tại là hai mươi
lần, đối với Tiến Hóa Giả đặc thù có thể chất gấp hai mươi lần thì có
thể tiền hành tiến hóa lần thứ hai, trở thành Tiến Hóa Giả cấp E.
Nói cách khác, năng lực của hắn đã tăng lên cấp hai, có cùng đẳng cấp năng lực với Lâm Siêu.
Nếu như chỉ là cấp một, thì Lâm Siêu có đủ tự tin dựa vào ưu thế về thể
chất mạnh mẽ tiêu diệt hắn, thế nhưng nếu là năng lực cập hai, lấy thể
chất hiện tại của Lâm Siêu sẽ không chèn ép được hắn.
Năng lực phản chấn có rất nhiều loại, có loại là phản chấn kiểu vật lý,
có loại là phản chấn kiểu tinh thần, mà đáng sợ nhất là phản chấn theo
từng vị trí trên cơ thể.
Đôi mắt thiếu niên oán độc nhìn Lâm Siêu chằm chằm, nói: "Mày chết chắc
rồi, mày có phải cho rằng, năng lực của tao chỉ có thể phản chấn lại
công kích? Nếu vậy tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác thật sự của nó."
Nói xong, hắn gầm nhẹ một tiếng, bắp thịt toàn thân gồ lên, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, bỗng nhiên trong không gian xuất hiện một làn
sóng gợn vô hình bắn về phía mọi người.
Bịch!…bịch!…bịch!
Ngay lập tức, có vô số âm thanh của cơ thể ngã xuống va chạm với mặt đất , chỉ thấy những người đứng sau lưng Lâm Siêu bao gồm Hắc Nguyệt, Phạm
Hương Ngữ, Lâm Thi Vũ cùng với Đổng Nguyên, Tưởng Nguyệt và những người
khác đồng loạt ngã xuống. Gương mặt mọi người tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng hoang mang, tất cả mọi người cố gắng đứng lên thế nhưng tư thế của bọn
họ vô cùng quái dị, tư thế chồng cây chuối, bàn tay chống xuống đất chân chổng lên trời.
Cơ thể Lâm Siêu hơi loạng choạng vài cái, ngay lập tức đứng vững lại
được, cảm thấy giật mình không nghĩ tới năng lực này lại còn có tác dụng như vậy.
"Làm sao có khả năng này, mày, mày tại sao không ngã?"
Gương mặt thiếu niên tràn đầy khiếp sợ, lần đầu tiên hắn thi triển năng
lực này, chưa có ai có thể chống lại được tác dụng của nó, kể cả vị thủ
lĩnh hắn tôn kính cũng không thể chống lại được.
"Tay của tôi, tại sao lại như vậy, tôi muốn cử động chân làm sao cánh tay lại cử động.
"Trời ơi, chuyện này là gì vậy?"
Tất cả mọi người cảm thấy vô cùng mờ mịt, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi, kình hoàng.
Gương mặt Đổng Nguyện lộ ra vẻ chấn động, đây là loại năng lực gì, thật
đáng sợ, lại có thể làm cho tất cả bọn họ ngã xuống đất, hơn nửa ngày
không đứng lên nổi, nếu như lúc này những người còn lại đứng sau lưng
thiếu niên nhân cơ hội tấn cộng thì mọi người sẽ không thể làm gì được.
Phạm Hương Ngữ nằm trên mặt đất một lúc rồi từ từ đứng lên, tuy rằng tư
thế có chút cổ quái, nhưng là ngươi đầu tiên đứng lên được, miệng nàng
nở nụ cười, nói: " Hóa ra là như vậy, năng lực thật thú vị."
"Ngươi!" Thiếu niên nghe thấy nàng nói như vậy, suýt nữa thì ngất đi.