Thông qua khống chế mấy con xác sống lởn vởn quanh
căn cứ, Phạm Hương Ngữ có thể thấy được toàn bộ quá trình Hoàng Kim
Khuyển chiến đấu. Đến khi nhìn thấy con cẩu kia ngậm đầy mồm đất đá lẫn
cả con mồi, cong đuôi chạy về căn cứ, nàng tức giận mắng một tiếng “Chó
ngu!”, rồi nhảy khỏi cửa sổ, phi thân đi đón nó.
Hô!
Hoàng Kim Khuyển chạy về đến nơi, vội vàng nhảy qua tường thành cao
gần 80 mét. Sau khi thấy Phạm Hương Ngữ, nó vội vàng mở miệng, khạc nhổ
các thứ trong mồm ra.
Một đám đất đá vung vãi trên mặt đất.Hoàng Kim Khuyển chợt nghĩ đến
gì đó, lông tóc toàn thân dựng đứng, nhe răng trợn mắt định biến hình.
”Chó thối!” Phạm Hương Ngữ, dù đen che đầu, hung hăng trừng mắt, nói: “Cái chó gì cũng dám ăn! Nếu thứ kia như Tôn Ngộ Không, chui vào bụng
moi hết gan ruột ra, thì mi về chầu ông bà ông vải từ lâu rồi! Đúng là
ngu như chó!”
Hoàng Kim Khuyển ủy khuất nhìn nàng, hai chân cào cào, nằm xoài trên đất, ánh mắt cầu xin.
Phạm Hương Ngữ hừ nhẹ một tiếng, quát to: “Đi ra!”
Vừa dứt lời, từ mép Hoàng Kim Khuyển tuồn ra một bóng đen nhỏ, rơi
xuống đất, hóa thành xác sống thanh niên lúc trước. Giờ phút này, thần
sắc hắn lờ đờ, không có nửa điểm phản kháng, biểu tình y như đám xác
sống bị Phạm Hương Ngữ khống chế.
Phạm Hương Ngữ đã có thể chất hơn 90 lần, tiến hóa tới cấp 4, khống
chế con xác sống tẹp nhẹp này dễ như gói bánh chưng bằng khuôn vậy.
Hơn nữa, bất kỳ con xác sống nào tới gần, đều sẽ bị nàng phát hiện và khống chế, cho dù thể chất cao hơn nàng một cấp thì cũng vậy thôi. Nàng thật có tiềm năng trở thành nữ hoàng xác sống.
”Ồ! Tưởng là con tép... Hóa ra tôm hùm à?! Thể chất gấp tới 86 lần?” Phạm Hương Ngữ có chút kinh dị.
Từ tốc độ con xác sống này chạy trốn con chó kia, nàng đoán thể chất nó không tầm thường, chưa từng nghĩ lại cao tới như vậy!
”Ký ức cuối cùng! Sưu hồn đại pháp!” Con ngươi đen sẫm của Phạm Hương Ngữ xẹt qua một tia sáng, phảng phất hình dáng một ký hiệu đặc biệt.
Thân thể con xác sống run lên một cái, khuôn mặt có vẻ đau đớn, co quắp.
Phạm Hương Ngữ nhắm mắt lại, một lát sau mới chậm rãi mở ra, lẩm bẩm
nói: “Toàn thứ vớ vẩn... Kẻ cử ngươi tới đây do thám là một người áo đen sao?” Trên mặt nàng lộ ra vẻ suy nghĩ.
Ký ức của con xác sống này rời rạc, đứt đoạn... trầy xước như một bộ
phim nhựa cũ rích. Sau tai nạn bạo phát, hắn bị cắn, trở thành xác sống, du đãng, không ngừng tìm kiếm, đuổi theo cắn xé con người... dần dần
tiến hóa... Quá trình du đãng... cắn xé... tiến hóa lặp đi lặp lại, cho
đến một ngày, trong một khung cảnh mờ tối, nó đụng phải một người áo
đen.
Thân thể tên này ẩn dấu sau cái mũ rộng vành đen xì, che kín cả khuôn mặt. Cái áo choàng đen cũng che kín tới ngón chân luôn. Từ hình thể,
nhất là từ cái ti-vi pờ-lát-sờ-ma màn hình phẳng, không biết đồi núi là
gì kia, Phạm Hương Ngữ đoán tên này hiển nhiên không cùng phái với
mình..
Sau đó, kẻ áo đen đánh bại con xác sống này và ra lệnh cho nó đi do
thám căn cứ Tinh Thần, thỉnh thoảng phải tới một địa điểm nhất định, báo cáo cho hắn những thông tin thu thập được.
Phạm Hương Ngữ nghiền ngẫm mấy lần, bỗng nhiên cảm giác có điều không đúng. Phần ký ức này thật sự là... không có kẽ hở. Nàng đọc toàn bộ ký
ức, mà không thu được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.
Vô tình hay hữu ý đây? Hoàn hảo đến vậy sao? Chẳng lẽ... kẻ địch lường được năng lực của nàng để có biện pháp đối phó như vậy?
”Biết ta có thể khống chế xác sống, cho nên cố ý không để lại ký ức
đầy đủ. Lo lắng con xác sống này bị ta bắt?” Phạm Hương Ngữ hơi nhíu
mày, một lần nữa xem kỹ lại, lập tức cảm giác được ký ức kia giống như
một cuộn phim nhựa bị cắt đi vài đoạn ở giữa, sau đó ráp nối những đoạn
còn lại với nhau.
”Chẳng lẽ có loại năng lực có thể ảnh hưởng tới ký ức người khác?” Phạm Hương Ngữ âm thầm kinh hãi.
Năng lực này nếu có thật... nàng không dám dám tưởng tượng nó kinh khủng như thế nào!
”Khống chế ký ức... chỉ mong rằng năng lực đáng sợ này không tồn tại trên đời.” Phạm Hương Ngữ trong lòng nói thầm.
Người áo đen kia khiến cho nàng có chút kiêng kỵ. Hắn ta hẳn đã biết
rõ năng lực của nàng, mới có thể bố trí như vậy. Hiểu rõ khả năng của
nàng không có nhiều người, chỉ có Lâm Siêu và Hắc Nguyệt thôi. Nàng
đương nhiên sẽ không hoài nghi Lâm Siêu cùng Hắc Nguyệt.
Cái lần lão Hứa tư lệnh “ma hóa” truy đuổi, định bắt giữ nàng. Nhưng
nhờ có Lâm Siêu bảo vệ, kéo dài thời gian, ông ta “hiền” trở lại, từ đó
cũng chẳng thèm đả động đến năng lực của nàng. Lần đó, biết đến năng lực của nàng, còn có một kẻ nữa.
”Đưa tới một đám quái vật cùng với vương của chúng, giật dây sau màn
là một con xác sống. Nhất định là kẻ đó!” Sắc mặt Phạm Hương Ngữ lạnh
xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Là kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giống loài xác sống, trong mắt nàng, tất cả chúng đều là con của mình.
Con cái thỉnh thoảng nghịch ngợm thì không sao, thế nhưng đến mức ác
liệt vài ba lượt thế này... thì con ơi... con phải vào cũi rồi!
Trên mặt Phạm Hương Ngữ lộ ra một tia sát ý. Nàng có ngạo khí của
mình. Ba lần bốn lượt bị một con xác sống âm thầm đâm chọt sau lưng. Con hàng này không thể tha thứ!
”Muốn ngóc đầu trở lại hả? Trước hết ta sẽ cho ngươi một món quà nho nhỏ!” Sắc mặt Phạm Hương Ngữ cực kỳ lãnh khốc.
Nếu gặp chuyện này vào nửa tháng trước, nàng còn có thể có chút bận
tâm. Thế nhưng hôm nay, căn cứ đại khái đã được hoàn thành, chỉ còn một
ít công việc râu ria. Con cự thú đang ở lãnh địa riêng của nó, muốn
tuyên bố trước tất cả những kẻ có ý đồ xâm lấn. Đến đây đi, ta sẽ cho
các ngươi thấy thế nào mới là nanh vuốt chân chính!
Chỉ có nàng mới biết được, căn cứ Tinh Thần có lực lượng kinh khủng đến thế nào!
So ra, Lâm Siêu cũng chưa chắc hiểu bằng nàng đâu!
Phù! Còn-vớt vặn vẹo vãi!
Đi đá bóng - Lạnh sun kim - Bóng với bánh!