Trong phòng họp ảo, Phạm Hương Ngữ lơ đãng nhìn đám thủ lĩnh thảo luận sôi nổi. Tuy không biết lão Hứa từ đâu biết được tin tức bí ẩn này, nhưng có rất nhiều căn cứ có mặt ở đây nguyện ý đến tiếp viện, nàng chỉ có thể im lặng.
Im lặng là đồng ý, nàng cũng không phủ nhận khả năng căn cứ bị quái vật tấn công trong thời gian tới.
Hy vọng có lực lượng này tiếp thêm sức mạnh, bọn họ có thêm cơ hội chiến thắng.
Về tổn thất nhân mạng trên chiến trường... nàng không quan tâm. Là nữ hoàng xác sống, trong mắt nàng, con người chỉ là thức ăn. Vừa vừa thì
đủ no, nhiều quá thì cho vào tủ lạnh, còn ôi thiu thì vứt cho lợn ăn...
Thế nào cũng được.
Nàng biết rõ mục đích tiếp viện của những người ở đây là gì. Chẳng
phải cao thượng gì hết, họ chỉ muốn đổi chác lại quan hệ với căn cứ Tinh Thần mà thôi. Nếu bây giờ từ chối, trong con mắt họ, căn cứ của nàng
trở lên quá cao ngạo, thậm chí còn tạo ra bất mãn cho ai đó.
Hội nghị kết thúc, các căn cứ dựa theo điều phối của Hứa tư lệnh, bắt đầu phái binh đến căn cứ Tinh Thần.
bns *** mshn
Tin tức căn cứ Tinh Thần sắp bị quái vật tấn công nhanh chóng truyền tới liên minh Á Châu.
Xét về bề ngoài, con quái vật này to không kém Đông phương liên minh. Tất nhiên, chẳng ai biết được hết lực lượng ngầm của hai liên minh này, có khi phải đến thời khắc sinh tử, những thứ đó mới lộ ra ánh sáng.
Căn cứ Tân Nguyệt, nơi ở của nữ vương... một tòa nhà theo phong cách kiến trúc Gô-tíc u ám.
Một cô gái nửa nằm, nửa ngồi, cuộn mình duyên dáng trong chiếc ghế sô pha mềm mại, đang đọc cuốn sách bằng tiếng Anh có tiêu đề “Giờ
Béc-mu-đa Tờ-ri-ang-gờ-lơ” [Vãi... phiên âm The Bermuda Triangle]. Ánh
nến mờ nhạt, lay động chiếu lên trang sách, như muốn kể về những sự việc thần bí mà trùng hợp kỳ lạ đã từng xảy ra ở nơi Tam giác quỷ đó.
Bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân, bước vào là một thanh
niên cao gầy, mặc trang phục của quản gia nhà quý tộc thời trung cổ.
Nhưng có điều lạ, ngay dưới vành mũ thòi ra ra một đôi tai có hình dáng
khác thường... trông như tai của tinh linh.
Nếu như Lâm Siêu ở chỗ này, sẽ nhận ra đây là người Át-lan-tít-xơ, với đôi tai đặc hữu như vậy.
”Chủ nhân.” Thanh niên nói tiếng Việt rất chuẩn, cẩn thận cúi đầu
nói: “Có tin tức truyền đến, căn cứ Tinh Thần sẽ bị quái vật tấng công.
Lần này, liên minh bọn họ cho mười mấy căn cứ đến tiếp viện. Đặc biệt,
Hứa minh chủ phái tới 10 vạn quân đội”
Ánh mắt cô gái vẫn trên trang sách, thần sắc không đổi.
Thanh niên báo cáo xong, nhìn cô gái một cái, không nói gì nữa, xoay người rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Lúc này, từ góc khuất trên giường trong phòng, một con mèo trắng nhảy ra, nhẹ nhàng rơi trên mặt bàn trước mặt cô gái. Nó thè lưỡi, liếm liếm chân, nói: “Ta đã xem tư liệu về cái căn cứ này. Thủ lĩnh của nó là
người ta đã bảo cô lưu ý tìm kiếm. Lần này bọn họ bị tấn công, cũng
không phải là việc nhỏ.”
”Ta biết.” Cô gái kia mở miệng, chậm rãi khép sách, ngẩng đầu nhìn
mèo trắng, nói: “Lần này, bọn họ khua chiêng, gõ trống ấm ầm, đưa ra một lực lượng tiếp viện lớn như vậy... chắc không phải chỉ đối phó với lũ
quái bình thường đâu. Mà bọn quái cấp cao không phải lũ đầu đất, cũng
không thể tùy tiện tấn công, sẽ tuyệt đối nắm chắc trước khi muốn làm
gì. Trận chiến này tuyệt đối không đơn giản.”
Những lời này nói ra giữa phòng họp của Đông phương đồng minh, hẳn
rằng đám thủ lĩnh lúc nào cũng chỉ chăm chăm mua bán quan hệ kia xấu hổ
chui xuống đất. Cô gái này quá thông minh, chỉ từ thông tin được báo cáo nhỏ xíu, lại có thể suy đoán tình huống gần như toàn bộ vậy.
”Ngươi nói không sai.” Mèo trắng tán thưởng nhìn nàng. Mới đầu, nó
chỉ coi cô gái là kẻ đầy tớ trong một kế hoạch lớn. Thế nhưng, nàng có
thể phát triển đến mức này, nó cũng phải nhìn lại với con mắt khác.
”Mà cũng lạ! Đám quái đó sao không ăn căn cứ Viêm Hoàng mà lại chọn
cái căn cứ bé tí kia? Hẳn là căn cứ Tinh Thần phải có thứ gì đó mà bọn
quái vật rất muốn có.” Cô nhẹ giọng nói.
”Lần này... ngươi tính có nên giúp bọn họ một chút không?”
Mèo trắng nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt xanh lè nheo lại, mơ hồ có tia
dữ tợn, nói: “Ngươi đi tìm hiểu một chút, thống lĩnh cao nhất của đám
quái vật xâm lấn lần này là đứa nào. Ta sẽ thu con hàng này tới tay.”
”Ngươi đã nói là không thể xuất thủ sao?” Cô gái hơi nhíu mày.
Mèo trắng híp mắt nói: “Ta có nói là chính ta ra tay đâu.”
Cô gái chỉ còn biết im lặng.
”Ngươi xem sách gì đấy?” Mèo trắng chú ý tới quyển sách cô gái đang
đọc, khi nhìn thấy tên cuốn sách trên bìa, nó khẽ run một chút, hứng thú nói: “Có ý tứ! Loài người các ngươi mới tồn tại có mấy ngàn năm mà cũng biết những thứ này... Thật có ý tứ!”
Cô gái kia liếc mắt, nói: “Kỷ nguyên của các ngươi, không tra xét chuyện này sao?”
”Hiển nhiên có! Nhưng đây là cơ mật cao nhất, dở hơi tùy tiện ra
sách, xuất bản tràn lan thế này à.” Mèo trắng liếm liếm chân, nói: “Cái
này sau này hãy nói, ngươi mau chóng làm việc đi.”
Ánh mắt cô gái lóe lên, khẽ gật đầu một cái.