Trùng Khải Mạt Thế

Chương 313: Q.7 - Chương 313: Tám Phương Tiếp Viện




Quyển 7: Giác Tỉnh Giả

Dịch: Chu Cường

“Sớm biết như vậy từ lúc đầu chúng ta không nên gia nhập liên mình.”

Một vị tướng quân tuổi trẻ hừ lạnh một tiếng, nói:

“Thời điểm mấu chốt chưa thấy có tác dụng gì. Trái lại lại khiến chúng ta gặp nguy hiểm.Vừa mới gia nhập liên minh có vài ngày, tọa độ căn cứ của chúng ta đã bị lộ. Bị quái vật tấn công, hơn nữa đây là một sự tấn công có tổ chức. Đây không phải là chuyện ngẫu nhiên, tôi hoài nghi có khả năng trong liên minh có người và quái vật cấu kết với nhau!”

Lới vừa nó ra, tất cả mọi người trong phòng họp đều chấn động.

“Minh tướng quân, không thể nói lung tung như thế được.”

Một vị tham mưu trưởng lớn tuổi trầm giọng nói:

“Làm gì có người nào ngu xuẩn đi cấu kết với quái vật. Việc này chẳng qua là ngẫu nhiên mà thôi, nếu việc này mà bị truyền ra ngoài sẽ khiến cho mọi người trong liên minh nghi ngờ lẫn nhau. Lúc đó, số phận nhân loại chúng ta cũng kết thúc!”

“Hồng lão tướng quân nói có lý.”

Một người đàn ông trung niên mang quân hàm thiếu tướng khẽ gật đầu nói:

“Nhưng, chuyện này cũng thật kỳ lạ. Nói không chừng quái vật có phương pháp ngụy trang, lẻn vào nằm vùng trong liên minh. Dù có việc gì, sau này chúng ta cũng phải cẩn thận.”

Sắc mặt Liêu Cương trở nên âm trầm, nói:

“Việc này để sau hãy nói, vấn đề trước mắt là làm sao kéo dài thời gian. Tôi tin Hứa tư lệnh đã hứa là làm. Ông ta nói sẽ phái quân tiếp viện nhất định sẽ làm vậy. Chúng ta phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian.”

Mọi người quay sang nhìn nhau, từng người cúi đầu suy tư.

………

Ở phía Bắc, cách căn cứ Long Chiến sĩ khoảng 20 dặm, bên trong một tòa nhà bỏ hoang.

Có một người thanh niên mặc âu phục màu đen đứng trên mái nhà, mỉm cười nhìn chiến trường phía trước mặt. Trong tay hắn có cầm một chiếc máy tính xách tay màu đen, ngón tay đeo một chiếc nhẫn màu bạc. Bên cạnh hắn là một con Hắc Hổ có kích thước tương đương với những con Hổ bình thường. Nhưng trên trán của nó có một chữ “Vương”, đồng thời trên đầu nó có một cái sừng màu đen nhô lên.

“Hãy bảo lũ chúng nó tạm thời rút lui.”

Người thanh niên mặc âu phục màu đen dùng tay điều chỉnh cà-vạt, mỉm cười nói:

“Phân thân của ta truyền tin tức đến, trong liên minh đang phái người qua đây tiếp viện. Nếu như giải quyết xong bọn chúng, trinh sát chiến trường phát hiện ra sẽ từ bỏ việc tiếp viện. Chúng ta đã vật vả một lần thì phải tận hưởng đến cùng. Hơn nữa, nghe nói tòa căn cứ mạnh nhất Châu Á sẽ cử 3 chiến sĩ mạnh nhất đến. Nói không chừng bọn chúng sẽ giúp chúng ta được vui vẻ một chút.”

“Grào!”

Hắc Hổ ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, bên trong đôi mắt của nó tràn ngập lệ khí.

………….

Phòng họp bên trong căn cứ Long Chiến si.

“Báo cáo!”

Trong lúc mấy người Liêu Cương đang thương nghị đối sách, bỗng nhiên từ bên ngoài phòng họp truyền đến một âm thanh cao vút. Sau đó, cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra, rồi một người đàn ông trung niên chạy thẳng vào. Hồn nhiên không để ý đến sắc mặt âm trầm của tất cả mọi người trong phòng họp, ông ta hưng phấn kêu lên:

“Thủ lĩnh, quái vật đang rút lui!”

Liêu Cương ngẩn người ra, bỗng nhiên đứng dậy. Biểu tình kinh ngạc nói:

“Ngươi nói cái gì?”

“Thủ lĩnh, tất cả quái vật đang rút lui. Căn cứ Viêm Hoàng đã phái binh lực tới tiếp viện, hiện bọn họ đang ở bên ngoài phòng tuyến.”

Người đàn ông trung niên hưng phấn nói.

Mọi người quay sang nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy trong mắt người đối diện hiện lên vẻ vui mừng.

Liêu Cương không kịp chờ đợi, vội nói:

“Mau, dẫn ta đi gặp bọn họ.”

“Rõ!”

Người đàn ông trung niên tỏ ra hưng phấn gật đầu.

Những vị tướng quân cùng với những vị tham mưu trưởng khác thấy vậy đều đua nhau đứng dậy đi theo sau lưng Liêu Cương rời khỏi phòng họp. Mấy chịc thành viên cao tầng của căn cứ nhanh chóng tiến ra tiền tuyết, rất nhanh bọn họ đã đi đến bãi đất trống bên ngoài phòng tuyến thứ hai. Chỉ thấy bên ngoài phòng tuyến thứ hai, quái vật đang nhanh chóng rút lui về phía xa. Chỉ để lại trên khắp nơi trên mặt đất là thi thể của người và quái vật chất chồng.

Phía dưới phòng tuyến thứ 2 có hai sư đoàn được trang bị vô cùng hiện đại đang đứng. Mỗi sư đoàn có biên chế 1 vạn người.

Ngoài ra trên tường rào có ba người đang đứng.

Ba người này đứng đó thu hút ánh mắt rất nhiều người, ba người này lần lượt là hai nam một nữ. Cả ba bọn họ đều rất trẻ tuổi, trang phục tùy ý, trên lưng bọn họ đều mang theo vũ khí, khí độ bất phàm, đang quan sát đánh giá chiến trường.

Khi Liêu Cương nhìn thấy ba người này, ánh mắt động dung, liền vội vàng tiến đến chào hỏi:

“Tại hạ là Liêu Cương, thủ lĩnh căn cứ Long Chiến sĩ. Cảm ơn mấy vị đã đến tận nơi tiếp viện!”

Thiếu nữ thần sắc lạnh lùng, khẽ gật đầu nói:

“Không cần đa lễ, chúng tôi đều đang phụng mệnh hành sự.”

Trên mặt Liêu Cương hiện vẻ lúng túng, không nghĩ thiếu nữ này nói chuyện lại thẳng thừng như vậy, hắn liền nói ngay:

“Mấy vị đường xa đến, nói chuyện ở đây cũng không tiện. Trước hết cứ vào trong căn cứ nghỉ ngơi đã?”

“Không cần.”

Thiếu nữ lắc đầu, lạnh lùng nói:

“Chúng tôi không cần nghỉ ngơi, thủ lĩnh chuẩn bị một ít lương thực cho sư đoàn là được. Những quái vật này chưa thật sự rút lui, phỏng chừng một lát nữa chúng sẽ quay lại tấn công. Mọi người hãy chuẩn bị sẵn tinh thần cho tốt.”

Liêu Cương ngẩn người ra, lập tức nhìn về phía xa, hắn có thể chất gấp 50 lần. Có thể nhìn thấy ở khoảng cách cực xa, ngay lập tức nhìn thấy một nhóm lớn quái vật vẫn đang du đãng trên đường phố cách đây khoảng 20 dặm. Dường như bọn chúng không có ý định tiếp tục lui ra xa, lúc này trong lòng không khỏi hoảng sợ, gật đầu nói:

“Đa tạ tiểu thư nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.”

“Được.”

Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Liêu thủ lĩnh chớ để ý.”

Một người thanh niên khác bộ dáng tươi cười, nói:

“Tính cách của Bộ Phàm chính là như vậy. Không phải có ý tự cao tự đại. Chúng tôi xin tự giới thiệu, vị này chính là Bộ Phàm, là một trong Thập đại Chiến sĩ của căn cứ Viêm Hoàng. Vị này chính là Mễ Thanh, còn tôi là Giang Đồng cả hai chúng tôi cũng là thành viên của Thập đại Chiến sĩ. Lần này phụng mệnh Hứa tư lệnh đến đây tiếp viện, hi vọng chúng tôi không tới muộn.”

“Cũng không có chậm.”

Liêu Cương cười hiền lành, nói:

“Mọi người từ tận thủ đô đến đây, đường xá xa xôi. Có thể đến nhanh như vậy thật sự khiến chúng tôi vô cùng vui vẻ. Các vị đường xá xa xôi, trước tiên hãy đến phòng nghỉ ngơi dùng cơm đã?”

“Giang Đồng cười cười đáp:

“Việc đấy thành thật cảm ơn Liêu thủ lĩnh.”

“Là tôi nên cảm tạ các vị mới đúng.”

Liêu Cương chân thành, tha thiết nói:

“Hứa tư lệnh hi sinh vì đại nghĩa như vậy, Liêu Cương tôi vĩnh viễn không quên.”

“Cùng là vì nhân loại, nên là như thế.”

Giang Đồng lên tiếng nói.

Đúng lúc này.

Phạch phạch ~~!

Từ đằng xa bỗng nhiên vang lên tiếng cánh quạt máy bay, trên bầu trời xuất hiện khoảng chừng hai mươi chiếc máy bay trực thăng đang bay tới. Rất nhanh đã bay ở phía trên bầu trời căn cứ. Từ trên máy bay trực thăng có một bóng người trực tiếp từ trên cao nhảy xuống, vững vàng đáp xuống mặt đất. Đó là một người thanh niên có sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt hơi dừng lại trên người Bộ Phàm một lúc, rồi lập tức chuyển sang Liêu Cương, cúi đầu nói:

“Ra mắt Liêu thủ lĩnh.”

Liêu Cương ngạc nhiên nhìn hắn, nói:

“Cậu là người của Tư Mã thủ lĩnh?”

“Tại hạ là La Kiếm, Phó đoàn trưởng dưới trướng Tư Mã thủ lĩnh.”

Người thanh niên hơi cúi đầu, khiêm tốn nói.

Liêu Cương nhìn hai mươi chiếc máy bay trực thăng trên trời, viền mắt hơi ướt, nói:

“Thay tôi cảm tạ Tư Mã thủ lĩnh, phần tâm ý này của cậu ta, Liêu Cương tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.