Trùng Khải Mạt Thế

Chương 91: Q.4 - Chương 91: Tâm trưởng thành




Vưu Tiềm thấy bầu không khí có chút khác thường, vội vàng nói: "Bỏ qua đi, cô ấy không có cố ý…"

"Thật không?"

Ánh mắt Lâm Siêu nhìn về phía hắn, lạnh nhạt nói: "Một mình anh là Tiến Hóa Giả, lại để một người bình thường có thể đẩy cửa chui vào trong phòng, nếu như hắn có ác ý, nhân cơ hội đâm cho một dao, anh có thể đề phòng được sao?"

Vưu Tiềm không khỏi ngẩn người ra, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu như ngươi đàn ông trung niên lúc đó cầm trong tay một con dao thì hắn có khả năng đã bị giết chết rồi.

Lâm Siêu nhìn Vưu Tiềm cùng Hắc Nguyệt, nói: "Tôi mang hai người đi theo, là vì hai người đối với tôi có chút tác dụng, tôi sẽ chỉ bảo cho các người một đến hai lần nhưng chắc chắn sẽ không có lần thứ ba!"

Hắc Nguyệt cùng Vưu Tiềm đều cúi đầu, không nói được lời nào.

"Lấy thể chất hiện tại của hai người, so với con kiến ở Khu vực sâu không khác gì nhau."

Lâm Siêu nhấc chân phải gác lên chân trái, thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn, mới lạnh nhạt nói: "Trước khi tiến vào Khu vực sâu, tôi sẽ bồi dường hai người, để cho hai người lần thứ hai tiến hóa như vậy mới tạo ra một ít trợ giúp cho tôi. Tôi không muốn lãng phí tâm huyết và thời gian cho một kẻ vô dụng."

Vưu Tiềm nhỏ giọng thì thầm nói: "Ai là kẻ vô dụng, thật khiến lòng tự tôn bị tổn thương…"

Lâm Siêu liếc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu như không có thực lực, tôi khuyên anh nên ném cái gọi là tự tôn đó đi, đối với những kẻ yếu đuối , tự tôn cùng với tiền bạc ở thời kì trước đây dùng để chùi đít cũng không thấy thoải mái."

Phạm Hương Ngữ đang ngồi trên ghế sa-lông mềm mại, dùng thìa xúc những hoa quả đông lạnh tìm thấy trong siêu thị vào miệng, nghe thấy thế, vội vàng phun hết thức ăn trong miệng ra, tức giận nhìn Lâm Siêu, nói: "Có thể hay không khi ở trước mặt thục nữ không được nói những lời như vậy, rất là không biết điều."

Lâm Siêu tảng lờ đi, ánh mắt vẫn nhìn Vưu Tiềm cùng Hắc Nguyệt, nói: "Khoảng cách tới Khu vực sâu còn khoảng bảy, tám ngày lộ trình, tôi sẽ nghiêm khắc mà huấn luyện hai người, hai người hiện tại có thể lựa chọn từ bỏ, tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng nếu như đáp ứng… Mạng của hai người sẽ là của tôi, không có mệnh lệnh của tôi, hai người tốt nhất là đừng có chết."

Hắc Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy vẻ dứt khoát, nói: "Tôi sẽ không bao giờ đầu hàng, cho dù bất cứ loại huấn luyện nào, tôi cũng đều tiếp nhận!"

Ánh mắt Vưu Tiềm thất thần nhìn ngọn lửa đang cháy trong đống lửa dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới cười chua xót, nói: " Cậu nói rất đúng, tự tôn đối với những kẻ yếu đuối mà nói là một điều quá xa xỉ… Ha ha, cô ấy lúc trước lựa chọn rời bỏ tôi có lẽ đã nhìn thấy được, đi theo tôi đến tự tôn cũng sẽ không có, vì tôi quá yếu ớt, quá yếu ớt…" Miệng hắn thì thẩm tự nói, hai bàn tay nắm chặt, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Siêu, nói: "Tôi muốn thay đổi, tôi muốn trở nên mạnh mẽ, hãy cho tôi một cơ hội!"

Lâm Siêu liếc mắt nhìn hai người, nói: "Xác định?"

"Đúng vậy!"

Hai người gật mạnh đầu.

Phạm Hương Ngữ tò mò hỏi: "Ngươi định huấn luyện bọn họ như thế nào?"

Lâm Siêu liếc mắt nhìn nàng, nói: "Cô muốn tham dự sao?"

Phạm Hương Ngữ cảm thấy như có một luồng hơi lạnh phả tới, vội co rụt đầu lại, lắc đầu nói:

" Đương nhiên là không, chẳng qua ta chỉ muốn nhìn một chút mà thôi…"

Lâm Thi Vũ đang nằm trên ghế sa-lông bỗng hé miệng cười, nói: "Chị có thể tham gia không?"

Lâm Siêu cúi đầu nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể."

"Thật tốt quá!"

Lâm Thi Vũ hoan hô một tiếng, đôi bàn chân đá lung tung trên không, vẻ mặt vô cùng sung sướng, trên môi lộ một nụ cười thật tươi.

Phạm Hương Ngữ dùng thìa xúc miếng hoa quả cuối cùng vào miệng, một bên má phồng lên, vừa nhai vừa nói: "Con chó kia làm sao còn chưa quay trở lại, có hay không lại muốn chạy trốn?"

Mắt Lâm Siêu lóe lên, nói: "Đã trở về."

"Thật sao?"

Phạm Hương Ngữ chậm rãi nuốt miếng hoa quả cuối cùng, cái mũi hơi hếch lên, gật đầu nói:

" Mùi máu tươi thật nồng, cái con chó này có hay không quả thật đã ăn thịt ba người bọn họ?"

Phạm Hương Ngữ vừa nói dứt lời không lâu, nắm đấm cửa từ từ xoay ngang, ngay sau đó cửa phòng mở ra, Hoàng Kim Khuyển trong mồm đang ngậm một người, nhẹ nhàng đi vào trong phòng, đem người đang ngậm trong mồm thả xuống đất, sau đó ngồi trước mặt Lâm Siêu, hai chân trước giơ lên, lưỡi thè ra, đôi mắt híp lại ra vẻ đang lấy lòng Lâm Siêu.

Lâm Siêu sờ nhẹ lên đầu nó, chú ý đến người mà Hoang Kim Khuyển vừa mới tha về, đúng là người thanh niên kia, chỉ là giờ phút này hình dáng bên ngoài của hắn vô cùng thê thảm. Hai cánh tay đều đã bị xé đứt một đoạn, trên vai trái có hai vết răng rất sâu, có lẽ là vết thương do hàm răng của Hoàng Kim Khuyển ngoạm vào lúc tha hắn chạy về.

………………

Lúc Liễu Bác bị hàm răng của Hoàng Kim Khuyển cắn chặt lấy bả vai rồi kéo vào trong tòa nhà, thì trong lòng hắn có chút mờ mịt, không hiểu con quái vật đưa mình vào trong này để làm gì, chẳng lẽ nó đánh hơi được khí tức của những người kia, muốn ăn tươi nuốt sống tất cả bọn họ?

Nghĩ tới đây, miệng hắn nở nụ cười, mình coi như đã chết, cũng lại có thể làm cho cái lũ con hoang này chôn theo cùng.

Nhưng một màn kế tiếp sau đây khiến hắn không thể nào tưởng tượng nổi đã xảy ra, khi con quái vật đứng trước của phòng, vậy mà không dùng sức mạnh của nó phá tung cánh cửa ra mà lại rất cẩn thận nhẹ nhàng dùng chân trước lóng ngóng xoay nhẹ nắm đấm cửa, mở cửa ra, tựa hồ sợ không cẩn thận dùng nhiều lực sẽ khiến cho cánh cửa này bị phá hỏng.

Bất quá hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cần cửa mở là được, không biết bộ mặt lũ con hoang trong đó khi chứng kiến con quái vật khủng bố tiến vào sẽ sợ hãi cùng tuyệt vọng như thế nào?

Trong lòng hắn tràn ngập sự mong đợi, nhếch mép cười gằn, thời khác này cơn đau từ những vết thương trên cơ thể hắn đã biến mất.

Thế nhưng, khi con quái vật tiến vào bên trong căn phòng, cảnh tượng cùng những tiếng la hét sợ hãi không có xảy ra như hắn mong đợi. Hắn vừa mới ngẩng đầu lên, thì thân thể rơi xuống ngã nằm trên mặt đất, cái con Hoàng Kim Khuyển này đã há miệng thả hắn xuống….Aaa, là muốn ăn tươi nuốt sống cái lũ con hoang này sao?

Trong lòng hắn tràn ngập sự chờ mong, ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng chuyện xảy ra trước mắt hắn khiến hắn cảm thấy cơ thể giật thót giống như bị sét đánh trúng, cả người ngây ra.

Cái con quái vật biến dị kinh khủng kia, vậy mà giống như một con chó được thuần dưỡng, ở trước mặt người thanh niên kia vẫy vẫy đuôi nịnh nọt!

Mà người thanh niên kia bàn tay đang rất tự nhiên vuốt ve đầu nó…

Chuyện này…Làm sao có thể xảy ra được?

Hai con mắt của hắn như muốn lồi ra, miệng há hốc, đến suy nghĩ cũng đã dừng lại.

Phạm Hương Ngữ ngồi xổm trước mặt Liễu Bác, nhìn máu thịt be bét trên hai cánh tay đã bị xé đứt, liếm hai bờ môi nói: "Ác ma, ngươi thật lãnh huyết, ba người này có lẽ không có ác ý, ngươi lại đi đùa cợt bọn họ, ngươi nhìn xem vẻ mặt hắn bây giờ đang vô cùng đau đớn, nếu không… Để ta đến giúp hắn giải thoát?"

Lâm Siêu xoa nhè nhẹ đầu Hoàng Kim Khuyển, nói: "Đem những điều ngươi nhìn thấy nói ra."

Hoàng Kim Khuyển gật nhẹ đầu, hướng về phía Phạm Hương Ngữ kêu gào vài tiếng.

Vẻ mặt Phạm Hương Ngữ hơi sửng sốt, chợt quay đầu nhìn về phía người thanh niên kia, tặc lưỡi nói: "Thật sự là muốn tìm đường chết, lại dám lôi kéo sự chú ý của Hủ thi đến để trả thù chúng ta, các ngươi thật sự quá ngây thơ! Ngươi có biết hay không, cho dù tất cả Hủ thi ở đây tập trung lại thì một mình ta cũng có thể khống chế tất cả bọn chúng, ngươi quá ngây thơ khi nghĩ chỉ cần dùng một thủ đoạn nho nhỏ như vậy mà dám đối phó với bọn ta. Mà nói lại, ác ma ngươi thật sự quá xảo trá, lại đi ra lệnh cho con chó này là lũ Hủ thi ở xung quanh đây nếu có xảy ra bất cứ dị trạng gì sẽ liền sẽ giết chết bọn họ, chẳng may giết nhầm bọn họ thì sao?"

Lâm Siêu cũng không chú ý đến lời nói của nàng, đầu ngón tay sắc bén cứa nhẹ lên mặt người thanh niên, ngay lập tức thu thập được một giọt máu tươi, dung nhập vào bên trong Cây Tiến hóa.

Rất nhanh, Cây Tiến hóa đã đem năng lực của người thanh niên tiến hành phân tích.

Có thể khống chế không khí ở phạm vi cố định hoặc những môi trường khác biến nó thành khu vực của mình.

Bởi vì điểm Gen thu được quá ít, nên quá trình phân tích không được hoàn chỉnh, khiến thông tin Lâm Siêu thu được vô cùng ít ỏi, thế nhưng có thể biết được năng lực cách âm và phong tỏa khí tức , thuộc về một loại năng lực bí mật vô cùng mạnh mẽ, nếu như người này tiến hóa đầy đủ, liền có thể làm cho chính mình biến mất, hình thành được một không gian cho riêng mình vô cùng bí mật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.