Chỉ cần kiên trì một chút thôi là đại ca sẽ chạy tới!
Hắc Hổ tin tưởng, chỉ cần đại ca ở đây, hợp lực hai bọn chúng, sẽ đập bét xác, thừa sức hấp diêm con nhân loại giống cái này. Nó dồn hết năng lượng trong cơ thể tạo ra một cái siêu trọng lực hướng về thân thể Bộ
Phàm, hy vọng tranh thủ chút thời gian.
Nhưng toàn thân Bộ Phàm lượn lờ hắc khí, trọng lực vừa va chạm vào, vô thanh vô tức biến mất.
Giết!
Bộ Phàm khống chế năng lực tế bào, thông qua trường thương, dũng mãnh tiến vào cơ thể Hắc Hổ. Luồng năng lượng như một con mãng xà, luồn lách theo kinh mạch, bơi về phía trái tim con quái.
Hắc Hổ cảm thấy dị trạng, hoảng hồn sử dụng năng lượng ra sức đẩy hắc sắc mãng xà ra. Thế nhưng, tất cả năng lượng va chạm vào đều bị thôn
phệ.
”Rống, rống!”
Phanh!
Nửa trái tim bị hắc sắc mãng xà ăn tươi. Hắc Hổ phẫn nộ gầm rú, thân
thể co quắp một chút, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể phun trào như núi lửa ra xung quanh.
Bộ Phàm hừ nhẹ một tiếng, khẽ phun ra một ngụm máu, khí đen ngoài
thân thể nhạt dần. Nguồn năng lượng của nàng đã tiêu hao quá thể rồi.
Bộ Phàm đã nằm xuống trên lưng con quái, toàn thân rung động. Nội
tạng đau như dao cắt. Trọng lực mà con quái này tạo ra thật đáng sợ.
”Lẽ nào ta sẽ chết trước con chó này sao?”
Ý thức Bộ Phàm có chút mơ hồ. Giờ khắc này, nàng bỗng thấy... vị ca
ca thân yêu nhất đã chết, tựa hồ là ảo giác, mà lại rất chân thật, toàn
thân tản ra ánh sáng màu vàng, ngồi xổm phía trước mình mỉm cười vươn
tay...
Hắn đang đợi ta sao?
Khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ tươi cười, khóe mắt hạnh phúc rơi xuống
một giọt nước mắt. Nàng cố gắng dùng sức muốn bò tới, cầm tay hắn...
Oanh!
Hắc Hổ ầm ầm ngã xuống.
***
Hắc Hổ chết đi, bầy quái không còn thống lĩnh, phần bị giết, phần bỏ chạy tứ tán.
Chiến đấu triệt để kết thúc.
Mặt trời chiều như máu, hòa vào khung cảnh chiến trường.
Đổ nát.
Thê lương.
Tàn chi...
Xe tăng bẹp rúm...
Tường thành vỡ đổ...
Thắng lợi rồi...
Thế nhưng không ai có thể cười được.
Trận chiến đấu này, có rất nhiều người chết đi... Rất nhiều... Máu đã nhuộm đỏ đại địa...
”Chúng ta giữ được.”
”Vì sao ông trời đối đãi với chúng ta như vậy.... Nhân loại chúng ta đã làm sai điều gì?”
Liêu Cương ngẩng đầu nhìn thiên không, trong lòng bi thương thầm nghĩ.
***
Phía Nam chiến trường.
”Các nàng làm xong rồi...” Triệu Thuẫn nhìn phương Bắc, khuôn mặt tục tằng lộ ra một tia thương cảm, “Đáng tiếc, Tôn Vũ không đợi được đến
giờ phút này.”
La Kiếm hơi lặng lẽ. Ba người bọn họ phối hợp lẫn nhau, nhưng thực
lực Tôn Vũ hơi kém một ít, bất hạnh bỏ mình. Chiến trường thảm liệt,
mạng người như cỏ rác.
”Sau này, nhất định phải càng mạnh hơn!” La Kiếm nhìn phương Bắc, ánh mắt lộ ra vẻ cường liệt, “Siêu việt hơn bọn họ, siêu việt hơn mọi
người!”
***
Trong khi mọi người bận rộn thanh lý chiến trường, không ai để ý, một người thanh niên mặc âu phục đi ra từ tòa nhà thuộc Sở Nghiên cứu,
trong tay cầm mấy cái ống nghiệm.
Đó chính là nguyên mẫu vi-rút đã từng được đưa ra chiến trường phía Bắc.
”Không nghĩ tới, lần này lật thuyền trong mương.” Tên thanh niên như u linh lặng yên rời khỏi căn cứ, đi tới đỉnh một tòa nhà cao tầng phía
xa. Khi nhìn thấy thi thể Hắc Hổ được vận chuyển đi, hắn lộ ra vẻ tươi
cười, nói: “Thật xin lỗi, ai bảo ngươi tham ăn. Nếu để ta xuất thủ,
ngươi cũng chẳng nằm kia.”
”Con nhóc ở phía Bắc mạnh thật! Mà mấy con hàng kia chắc cũng chưa
thể hiện ra toàn bộ sức mạnh...” Tên thanh niên lè lưỡi liếm môi một
cái, khóe miệng lộ ra một tia tà mị, “May là ta không có thả ra bản thể, nếu bị nhóc đó thấy, thật là có điểm nguy hiểm.”
”Người của căn cứ Tinh Thần... Hắc hắc, có chút ý tứ.” Hắn nhẹ nhàng
cười, cầm theo đám ống nghiệm, nhảy xuống đất, biến mất khỏi chiến
trường.