Vút!
Lâm Siêu bay qua cửa sổ chui vào trong phòng, ánh sáng mặt trời chiếu lên
người hắn với đôi cánh rồng sau lưng. Cơ thể trần truồng trắng nõn vô
cũng hoàn mỹ, giống như một Thiên sứ đọa lạc. Hắn nhặt cổ thương lên rồi ném vào Bao không khí, đồng thời lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ ra mặc
vào.
Thông qua quá trình chắt lọc tinh chất từ trong máu của con
tinh tinh biến dị, thể lực của hắn được bổ sung không ít. Tiếp tục di
chuyển không là vấn đề, hắn vỗ mạnh hai cánh bay vút lên trời. Cuộc đụng độ với chim triều đã làm hắn bỏ lỡ không ít thời gian, hắn cần phải đẩy nhanh tốc độ. Nếu không, một khi căn cứ bị thú triều tấn công, dựa vào
mấy người Phạm Hương Ngữ, căn bản không có sức chống lại.
Vút!
Lâm Siêu toàn lực phi hành, bay cả ngày lẫn đêm, chui qua những đám mây.
Bay qua rất nhiều thành phố đổ nát, những thị trấn hoang tàn, núi non
sông nước danh lam thắng cảnh đã không còn, khắp nơi đều đổ nát tiêu
điều.
Mấy tiếng sau Lâm Siêu đã bay đến một thành phố nằm ở biên giới phía Bắc.
Phốc!
Lâm Siêu từ trên trời cao bay xuống, lượn ngay trên đỉnh đầu của một con
quái vật, những cái xúc tu từ cánh tay phải bắn ra từ các góc độ xuyên
thủng cơ thể của con quái vật đó. Những cái gai bằng xương sắc nhọn biến thành những chùm lưỡi câu, móc chặt vào da thịt của nó.
Đôi cánh
rồng sau lưng Lâm Siêu vỗ mạnh, kéo cả con quái vật lên trên trời. Những cái xúc tu nhanh chóng hút máu nó, mặc cho con quái vật đó ra sức giãy
dụa thế nào cũng không thể nào thoát ra được.
Một lúc sau, một cái xác khô quắt từ trên trời rơi xuống, đập xuống nóc một ngôi nhà dưới đất, phá thủng mái nhà.
Bóng người Lâm Siêu hóa thành một điểm đen biến mất ở chân trời.
Mấy giờ sau, Lâm Siêu đã rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc, tiến vào lãnh thổ
Ca-dắc-xtan. Hắn hạ thấp độ cao, dừng lại ở phía trên bầu trời một thành phố đổ nát. Phóng tấm mắt quan sát xung quanh, trong thành phố khắp nơi đổ nát, tiêu điều, khói đen bốc lên cuồn cuộn. Cùng với đó là tiếng
súng vang lên ở khắp nơi.
Lâm Siêu không nghĩ tới, lực lượng quân
đội của quốc gia này đã bắt đầu tiến hành tiêu diệt lũ xác thối. Chiếm
lại những thành phố đã mất.
Lâm Siêu không có dừng lại mà lợi
dụng thuật bẻ cong tia sáng ẩn đi thân hình của mình, bay lượn qua lại
trên bầu trời thành phố. Những cửa hàng trên phố đều đã bị cướp bóc. Bất cứ thứ gì ăn được, hay những đồ vật hữu dụng đều bị dọn dẹp sạch sẽ
không còn lại gì. Những thứ còn sót là chỉ là giẩy dép, quần áo, túi
xách…
Lâm Siêu không biết ngôn ngữ của của gia này, nên chỉ có thể lợi dụng năng lực của mình, tìm kiếm trong mỗi cửa hàng. Nửa giờ sau,
rốt cuộc hắn cùng tìm thấy một tấm bản đồ của Ca-dắc-xtan.
”Thị trấn kia…nằm ở phía Đông, cách đây khoảng 240 km.”
Lâm Siêu từ trên bản đồ dò tìm một lúc cũng phát hiện ra mục tiêu. Đó là một thị trấn nhỏ cách thành phố này không xa.
Lâm Siêu gấp bản đồ lại, vỗ mạnh đôi cánh lao vút đi.
Vút!
Quãng đường 240 km, dưới tốc độ gấp bốn lần âm thanh, chỉ mấy phút đã bay tới nơi. Ven đường bắt gặp một vài con quái vật có thể chấp hơn 100 lần,
thế nhưng thể lực của hắn đã được bổ xung đầy đủ, nên không cần thiết
phải ra tay.
Thị trấn nhỏ vô cùng im ắng.
Thị trấn này không còn người nào sống sót, trên đường phố có một nửa đoạn thân thể người
nằm ngang trên đường. Dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, đã bị phân hủy
từ lâu, sinh ra giòi bọ. Da thịt rữa nát biến thành bãi nước màu đen đặc quánh, bốc mùi hôi thối tanh tưởi. Xung quanh có rất nhiều con ruồi
đang vo ve.
Lâm Siêu hạ xuống, nơi đây chính là tọa độ mà người
máy trong tòa cung điện của Trí giả cung cấp cho hắn. Nhưng không chỉ rõ vị trí chính xác, hắn phải tự thân tìm kiếm. Lối vào di tích có thể
trên một bức tường, một ngọn cây, hoặc bất kỳ chỗ nào.
Khí hoàng
kim trong cơ thể Lâm Siêu di chuyển đến hai mắt hắn, đồng tử của hắn từ từ chuyển sang màu vàng óng. Thị giác của hắn đã trở nên vô cùng mạnh
mẽ, có thể nhìn rõ những hạt bụi bay trong không khí.
Lâm Siêu hất mạnh tay làm bốc lên một đám bụi, đám bụi này bị thổi bay về phía trước.
Hai mắt Lâm Siêu nhìn chăm chú vào đám bụi đang lơ lửng trong không khí,
đây là một cách nào rất đơn giản dùng để tìm kiếm lối vào di tích.
Không lâu sau, rốt cuộc Lâm Siêu cũng tìm thấy lối vào di tích là một khoảng không nằm phía trên một cái bể nước.
Trong quá trình tìm kiếm, Lâm Siêu phát hiện tất cả cư dân trong trị trấn này đều đã chết, có người bị chết đói, có người đã bị xác thối ăn thịt.
Nhưng cây cối ở vùng này lại rất tươi tốt, chứng tỏ những cây này đã xảy ra biến dị, mà cây cối biến dị sẽ tạo thành mối nguy hiểm chí mạng cho
những người dân ở thị trấn này.
.
Lâm Siêu điều chỉnh hô hấp, sau đó nhảy vào trong di tích.
Bao trùm xung quanh hắn là một bầu không khí vô cùng mát mẻ.
Giống như từ trong đầm lầy lầy lội, bỗng nhiên được thoát ra ngoài. Không khí trong lành tràn đầy hai lá phổi, các lỗ chân lông trên người nở to ra
tham lam hít lấy luồng không khí tươi mát này.
Lâm Siêu mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình là một thành phố trắng xóa vô cùng xinh đẹp.
Đây là một siêu thành phố tương lại, có các kiến trúc không đồng nhất.
Không giống với bất kỳ thành phố nào mà Lâm Siêu từng biết. Những thành
phố mà hắn biết đều có kiến trúc kiểu hình khối cứng nhắc. Mà kiến trúc
của thành phố này vô cùng kỳ lạ. Có tòa nhà hình kim tự tháp dựng ngược, có cái cầu thang xoay tròn trong không trung, có cái thì giống như một
cái trụ khổng lồ màu bạc….Màu sắc của tất cả các kiến trúc đều là màu
trắng, mang lại cảm giác vô cùng sạch sẽ. Có lẽ là được xây dựng từ một
loại chất liệu giống như kim loại.
Đường phố làm bằng đá hoa cương trắng, rộng rãi sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào.
Lâm Siêu cảm thấy vô cùng chấn động, không nghĩ tới thành phố Atlantis lại lộng lẫy như vậy.
Trên bầu trời của thành phố này có rất nhiều con tàu có màu sắc sặc sỡ trôi
nổi trên không trung. Những con tàu đó có hình dạng con thoi. Chúng bay
lượn qua lại trên bầu trời thành phố.
”Chà chà, không nghĩ tới ta lại có cơ hội lần thứ hai được nhìn thấy Thành Pol!”
Kẻ Hủy Diệt thở dài nói.
Vút vút!
Đúng lúc này, đột nhiên từ đằng xa có hai chiếc xe bay tới gần. Ở trên xe là hai thiếu nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp, da dẻ mịn màng không tì vết. Giống như được điêu khắc mà thành.
”Đây là những người máy phục vụ của chúng ta.”
Kẻ Hủy Diệt khẽ cười nói
”Đừng có xem thường chúng nó, tuy hình dáng bên ngoài là phụ nữ. Thế nhưng
lúc chiến đấu thì vô cùng lợi hại. Bất quá công năng của chúng chủ yếu
là phục vụ và làm công việc sửa chữa. Đương nhiên, nếu ngươi muốn được
tiêu khiển thì chúng nó cũng sẵn sàng phục vụ…khà khà..”
Lâm Siêu đánh giá hai người mày trước mặt sau đó lạnh lùng nói:
”Ngậm chặt cái miệng thối của ngươi lại.”
Kẻ Hủy Diệt biết mình tự chuốc lấy nhục nhã, chỉ có im lặng ngượng ngùng.
Nhưng trong lòng nó dấy lên một cảm giác ngờ vực. Nó không tin Anubis
lại không có đem hành vi phản bội của nó ra kể cho Lâm Siêu biết. Thế
nhưng nếu đã nói ra thì tại sao biểu hiện của Lâm Siêu lại khác thường
vậy. Không ra tay giáo huấn nó, mà cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
Mặc dù nó đã cố ý lên tiếng thăm dò, kể câu chuyện cười hạ lưu nhưng
cũng không bị trừng phạt. Lẽ nào, Anubis thật sự không nói?
Hay đó chỉ là bình minh trước cơn bão?