Trùng Khải Mạt Thế

Chương 293: Q.7 - Chương 293: Toàn Diện Xâm Lấn




Năm người còn lại thấy một màn này, vô cùng hoảng sợ.

”Đáng chết!”

Người đàn ông trung niên cầm đầu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nói:

”Đây không phải là quái vật tầm trung. Mọi người chú ý giữ vững cự ly, Điển Cần tìm cách hạn chế tốc độ của nó, quyết không được để nó tiến đến gần. Lập tức thỉnh cầu quân đội phóng tên lửa, chúng ta không đủ sức đối phó!”

Người phụ nữ cao gầy nói chuyện lúc trước cố nén sự kinh hoàng, từ bên hông lấy ra một hạt gạo màu xanh, vứt xuống phía dưới. Hạt gạo màu xanh này là do năng lực của người phụ nữ đó sinh ra, sau khi rơi xuống đất ngay lập tức nảy mẩm sinh trưởng. Chưa tới mười mấy giây đường phố đã biến thành một mảng dây leo mọc chằng chịt.

Những sợi dây leo lớn bắn về phía Hổ biến dị.

Con Hổ biến dị di chuyển vô cùng linh hoạt, nhẹ nhàng tránh thoát những sợi dây leo quấn tới. Rồi tấn công về phía một người thanh niên dáng người thấp lùn gần nó nhất.

”Tất Tư, mau phối hợp với cô ấy!”

Người đàn ông trung niên lui phía sau lên tiếng chỉ đạo.

Một người thanh niên dáng vẻ thấp lùn đang lui về phía sau, nghe thấy vậy chần chừ một chút. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào con Hổ biến dị đang nhảy qua nóc các tòa nhà, những sợi tơ máu xuất hiện chằng chịt trong hai mắt hắn.

”Hôn mê!”

Tất Tư gầm nhẹ một tiếng.

Không khí xung quanh dường như chấn động.

Con Hổ biến dị đang lao tới tấn công, đột nhiên cơ thể nó cứng lại, trong đôi mắt đỏ rực lộ ra vẻ thống khổ. Nó rơi từ trên cao xuống, cơ thể run rẩy giống như bị những sợi dây thừng vô hình cuốn chặt lấy thân thể.

Vút! Vút!

Những sợi dây leo có gai nhọn ngay lập tức lao vút đến, cuốn vài vòng xung quanh cơ thể Hổ biến dị rồi thít chặt lại. Dọc theo thân của những sợi dây có chi chít những cái gai độc nhọn hoắt. Chất độc trong những cái gai độc đó sẽ khiến cho cơ thể con mồi trở nên tê dại mất đi cảm giác. Trong thời gian dài, nọc độc bị khuếch tán, sẽ khiến bộ não ngừng hoạt động mà chết đi.

”Thành công?”

Năm người dừng lại, bọn họ nhìn con Hổ biến dị đang dãy dụa trong đống dây leo, trên mặt lộ cảm giác khó mà tin được.

Người đàn ông trung niên có phản ứng nhanh nhất, bàn tay giơ lên trời triệu hồi ra một quả cầu lửa sáng chói nóng rực. Quả cầu lửa này có nhiệt độ rất cao, ngọn lửa bên trong quả cầu lửa có màu trắng chứ không phải là màu đỏ. Nhiệt độ nóng bỏng khiến cho không khí xung quanh trở nên vặn vẹo, nền xi măng dưới chân hắn và vách tường bênh cạnh có dấu hiệu bị cháy đen.

Ầm

Quả cầu lửa bay ra bắn trúng đám dây leo đáng cuốn chặt lấy cơ thể của Hổ biến dị.

Những người còn lại nhìn thấy một màn này, trên gương mặt bọn họ đều lộ vẻ mừng rỡ. Bọn họ biết người đàn ông trung niên này đáng sợ đến nhường nào. Nhất là chiêu thức triệu hồi ra quả cầu lửa lúc nãy, cho dù là quái vật khổng lồ nếu bị trúng chiêu da thịt cũng bị cháy đen.

”May mà có Tất Tư.”

Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu sang nhìn Tất Tư. Nhưng vừa nhìn tới, nụ cười trên mặt đã cứng lại.

Chỉ thấy nơi Tất Tư vừa đứng ban nãy, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện thân ảnh khổng lồ của con Hổ biến dị.

Mà trong mồm con Hổ biến dị, có hai cái chân người thòi ra ngoài, đôi chân đó không còn dãy dụa. Hiển nhiên chủ nhân của đôi chân đó đã chết.

”Chuyện gì thế này!”

Người đàn ông trung niên hét lên một tiếng, những người còn lại bị dọa trở nên bối rối.

Trước đấy, tất cả bọn họ đều đã nhìn thấy con Hổ biến dị bị đống dây leo quấn chặt lấy, không thể nào giãy dụa. Nhưng chỉ một khắc sau nó đã có thể chạy đến trước mặt Tất Tư. Tốc độ này thật là khó tưởng tượng nổi!

”Chẳng lẽ có hai con?”

Người đàn ông trung niên phục hồi lại tinh thần, vội vàng quay đầu lại nhìn đống dây leo, nơi đó lửa đã tắt. Khắp nơi đều bị cháy đen, ngoại trừ những sợi dây leo đã bị cháy thành than ra. Xung quanh không có dấu vết thi thể của Hổ biến dị. Đổng tử của người đàn ông trung niên co rụt lại, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Ực!

Con Hổ biến dị ngửa cổ nuốt gọn cả hai cái chân còn lại vào bụng, đầu lưỡi đỏ như máu của nó liếm nhẹ qua môi. Đôi mắt đỏ rực khát máu nhìn chằm chằm vào những người còn lại. Thân hình của nó nhoáng lên một cái, lao về phía người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên biến sắc mặt, vội vã xoay người chạy trốn.

Vút!

Một mùi máu tanh từ sau lưng xộc thẳng vào mũi người đàn ông trung niên. Ông ta thấy hô hấp của mình trở nên vô cùng khó khăn.

Rầm một tiếng, một lực lượng mạnh mẽ từ sau lưng đập trúng phần thắt lưng, người đàn ông trung niên có cảm giác cơ thể mình sắp bị chặt đứt làm đôi. Thân thể ngay lập tức bị đánh bay, đập mạnh vào bức tường một tòa nhà gần đó, rồi rơi xuống.

Con Hổ biến dị như hình với bóng, theo sát người đàn ông trung niên. Nó đứng trước mặt ông ta,đứng trên cao nhìn chằm chằm xuống con mồi của mình, từ từ giơ móng vuốt bàn chân trước lên.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên tuyệt vọng, ngay thời điểm ông ta nghĩ mình sẽ chết. Bỗng nhiên, bàn chân trước của con Hổ biến dị dừng lại một chút, sau đó nó quay đầu lại nhìn về phía cánh cổng chính của căn cứ. Cánh cổng chính được làm từ một tấm thép có độ dày lên đến 20cm, lúc này vô thanh vô tức xuất hiện hai lỗ thủng. Giống như bị thứ gì đó hóa tan.

Từ bên ngoài lỗ thủng chậm rãi có hai thân ảnh của một nam một nữ đi vào.

Khi con Hổ biến dị nhìn thấy hai người này, màu đỏ trong mắt của nó nhạt đi , rồi chạy về phia hai người đó. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của tất cả những người trong căn cứ, khi chạy đến trước mặt hai người đó, nó dừng lại, rồi ngồi xuống. Đầu của nó cúi xuống, thể hiện thái độ thuần phục, nó thè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm bàn tay của người thanh niên.

Tất cả những người bên trong căn cứ thấy vậy đều trợn mắt há mồm.

Những hàng đèn pha cao áp chiếu thẳng về phía hai người này khiến cho tất cả mọi người nhìn rõ dáng dấp của hai người nọ. Cả hai người bọn họ đều vô cùng trẻ tuổi, tuổi tác không quá hai mươi. Người thanh niên có dáng vẻ vô cùng tuấn tú, gương mặt góc cạnh, cân đối, vẻ mặt hòa nhã. Mặc một thân trang phục truyền thống của Trung Hoa, có khí chất ưu nhã. Bên dưới là đôi giày có hình dáng của vương triểu cổ đại, trên cổ là một vòng đá quý màu hồng. Trang phục khác hẳn với người bình thường.

Thiếu nữ bên trái có dàng vẻ tinh nghịch, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo. Trang phục không giống như người thanh niên, trái lại phong cách thời trang rất hiện đại. Phía dưới là một chiếc quần sooc ngắn cùng với một đôi chân thon dài trắng như tuyết, áo lửng ngắn hở rốn, ôm sát lấy bầu ngực tròn trịa. Lỗ tai xỏ hai sợi dây chuyền, tóc đuôi ngựa, trên người không có một vết bẩn nào. Trái ngược hoàn toàn với những người sinh sống trong mạt thế.

”Tiểu tử bướng bỉnh, ngươi thật ham chơi!”

Thiếu nữ nhìn con Hổ biến dị, rồi gõ nhẹ vào đầu nó một cái, nói:

”Cả nửa ngày mà cũng không dọn dẹp xong, ngươi làm cho ta thấy mệt quá đi mất.”

Con Hổ biến dị hơi rụt cổ lại, dường như mấy ngón tay nhỏ của thiếu nữ khiến nó sợ hãi. Đôi mắt màu hồng ủy khuất nhìn về phía người thanh niên mặc trang phục truyền thống Trung Hoa.

Người thanh mặc trang phục truyền thống Trung Hoa thản nhiên cười cười, sờ đấu nó, nói:

”Lần sau đừng có bướng bỉnh như thế nữa.”

Con Hổ biến dị liên tục gật đầu.

”Ánh sáng thật là mạnh, chói mắt quá đi mất.”

Thiếu nữ trẻ ngầng đầu nhìn dàn đèn pha trước mặt, chu mỏ, nói:

”Tắt hết cho ta!”

Phụp phụp phụp!

Lời vừa dứt, tất cả đèn pha đều nổ tung, thủy tinh vỡ nát rơi xuống ào ào.

Những binh lính trong căn cứ đều sợ bắn cả lên, trong đó có một ít người có thể chất cao. Loáng thoáng nghe thấy lời của bọn họ, trong lòng rung động không thôi. Dàn đèn pha này cách hai người thanh niên đó mấy trăm mét, làm thế nào mà bị nổ tung toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.