Nhìn hai cái lỗ đạn ở trên tường, cả nhà xưởng hoàn toàn trở nên yên lặng không một tiếng động.
Súng đạn, là một trong những loại vũ khí mà Tiến Hóa Giả e ngại nhất, đối đầu với nó chắc chắn sẽ tử vong. Vậy mà Lâm Siêu có thể dùng hai ngón tay kẹp lấy viên đạn được bắn ra từ nòng súng, lại còn dùng lực của ngón tay bắn viên đạn ra, lực sát thương thậm chí còn mạnh hơn so với bắn ra từ nòng súng.
Đây thật sự là con người?
Gần năm mươi Tiến Hóa Giả trợn mắt há mồm, bọn họ từ sau khi thức tỉnh, liền có cảm giác vận mệnh của mình đã thay đổi, họ luôn tự cho mình siêu phàm. Bọn họ trở nên khinh thường những người bình thường, sở hữu sức mạnh khiến cho bọn họ vô cùng tự tin. Thế nhưng, bên trong tiềm thức của bọn họ, súng đạn vẫn là một loại vũ khí có tính sát thương vô cùng nguy hiểm. Cho dù trong suy nghĩ thì bọn họ cũng căn bản không nghĩ tới việc dùng sức của mình để chống lại.
Nhưng, việc xảy ra trước mắt, đã phá hủy toàn bộ thế giới quan của bọn họ…Nhân loại, lại có thể trở nên cường đại đến như thế sao?
So với những Tiến Hóa Giả, thì tâm tư của những người bình thường đơn giản hơn rất nhiều. Đầu tiên, tất cả bọn họ đều kinh sợ, sau đó thì cũng trở nên kích động và vui mừng, dưới cái nhìn của bọn họ, Lâm Siêu chính là Chúa cứu thế. Được một người mạnh mẽ như thế bảo vệ, há gì phải sợ những quái vật kia, còn lo gì không kiếm được cái ăn.
”Muốn có đặc quyền, chỉ cần trung thành với ta, hoặc là ngươi phải mạnh hơn ta.”
Lâm Siêu nhìn thẳng vào người thanh niên đối diện, bình tĩnh nói.
Người thanh niên cao lớn cảm thấy có chút run rẩy, kinh hoảng thả khẩu súng xuống mặt đất, vội nói:
”Tôi, tôi không có ác ý, chỉ là nghe theo lời cậu làm thì nghiệm mà thôi.”
Lâm Siêu khoát tay một cái, ra hiệu người thanh niên cao lớn không cần nói nữa. Những suy nghĩ trong đầu người thanh niên này, hay bất cứ người nào đi nữa, hắn cũng biết rõ. Được trở thành thủ lĩnh, mù mắt bởi lợi ích của vòng xoáy quyền lợi như thế, có thể hủy diệt nhân cách của bất cứ ai.
Lâm Siêu trải qua rất nhiều cuộc bạo loạn. Hắn biết, muốn quản lý tốt một nhóm người, cứ không phải cung cấp thức ăn đầy đủ cho bọn họ, hay mỉm cười nói chuyện chia sẻ với bọn họ là sẽ khiến cho người khác đi theo mình. Những điều này, chỉ có những kẻ yếu ớt mới coi trọng. Một căn cứ có thể tồn tại sừng sững chỉ có một nguyên nhân duy nhất đó là: Thủ lĩnh phải rất mạnh!
Mạnh đến nỗi làm cho những người ở dưới không ôm tâm tư làm loạn.
Mạnh đến nỗi khiến cho người khác cảm thấy không có cách nào có thể giết chết ngươi.
Chỉ có như vậy mới có thể gieo rắc sợ hãi vào trong nội tâm của bọn họ. Vì thế, Lâm Siêu mới sử dụng một cách vừa đợn giản vừa thô bao, chặt đứt những suy nghĩ đen tối ở sâu trong lòng mỗi người. Nếu hắn sử dụng một phương pháp khác, ví dụ như trước sự chứng kiến của bọn họ,dùng sức mạnh giết chết xác thối hoặc quái vật cho bọn họ xem, tuy rằng có thể sẽ khiến cho bọn họ kinh sợ. Thế nhưng, hiệu quả sẽ không bằng với việc dùng cơ thể máu thịt chống lại uy lực của súng đạn.
Suy nghĩ của tất cả mọi người về lực sát thương của súng đạn đã ăn sâu vào trong tiềm thức bọn họ. Đối với sự mê hoặc của chức vị và quyền lợi, sẽ vẫn có người bị mê muội vì những thứ ấy, khiến cho bọn họ tìm cách đùng súng mà bắn chết hắn.
Vì lẽ đó, Lâm Siêu sử dụng phương thức mạnh mẽ để đập tắt tất cả hi vọng của bọn họ.
”Mọi người là nhóm người đầu tiên đi theo tôi.”
Lâm Siêu nhìn tất cả mọi người trong nhà xưởng, âm thanh bình tĩnh. Những lại có một cỗ khí thế vô cùng uy nghiêm:
”Tôi đang cần nhân thủ, vì thế mới chiêu mộ tất cả mọi người. Tôi chỉ có một yêu cầu đó là mọi người phải tuyệt đối trung thành với tôi. Ngược lại, tôi cũng sẽ ra sức bồi dưỡng, khiến cho mọi người dần trở nên mạnh hơn, để có thế đi theo tôi chinh phục thiên hạ! Những quái vật này số lượng của chúng quá nhiều, một mình tôi không thể nào giải quyết hết được. Vì vậy, nếu mọi người muốn tiếp tục được sống, thì phải trả giá sự trung thành, thì tôi sẽ che chở cho mọi người. Nếu bất cứ ai có lòng dạ khác, không để ý tới quy củ, nhẹ thì trục xuất, nặng thì giết chết!”
Trải quan cảm giác kinh sợ lúc trước, đến lúc này không có một ai nghi ngờ lời Lâm Siêu nói. Điều quan trọng nhất chính là Lâm Siêu cho bọn họ niềm hi vọng, chỉ cần thể hiện lòng trung thành thì trong tương lại sẽ có cơ hội trở thành tâm phúc của thủ lĩnh. Sẽ được hường nhiều quyền lợi tốt hơn, thậm chí còn giống như Lâm Siêu, được sở hữu sức mạnh siêu phàm đó!
Bên ngoài lũ quái vật đang hoành hành, ai mà không khao khát mình trở nên mạnh mẽ hơn?
Lâm Siêu dặn Tiến Hóa Giả kia, đem tất cả những quy định dán lên bức tường ở vị trí bên dưới hai lỗ đạn kia. Người thanh niên trong lòng vẫn con cảm giác kinh sợ, nghe lời Lâm Siêu bất giác khiến cho tay chân hắn trở nên luống cuống.
Lúc này, cháo loãng đã được nấu xong.
Lâm Siêu để cho Phạm Hương Ngữ phân phát cho tất cả mọi người.
Tất cả mọi người vô cùng yên tĩnh, nhanh chóng xếp làm hai hàng, ánh mắt mỗi người bọn họ không tự chủ được nhìn hai lỗ đạn trên tường, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lâm Siêu dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy viên đạn, bất giác khiến cho mọi người có cảm giác máu nóng trong người mình đang sôi sục cả lên.
Ngửi thấy mùi thơm của cháo nóng, tất cả mọi người có cảm giác chưa bao giờ mình thấy hạnh phúc như vậy. Giống như một lần nữa được sống lại, lòng quy thuận đối với Lâm Siêu lại mạnh hơn một chút.
Chờ sau khi tất cả mọi người ăn xong, Lâm Siêu lấy ra một ít giấy trắng, để cho Pham Hương Ngữ tiến hành điều tra thông tin của tất cả mọi người. Hiện tại, bức tường bảo vệ căn cứ chưa được xây dựng, còn có tháp truyền tín hiệu, thủy điện vẫn chưa được sửa chữa. Tất cả mọi thứ vẫn còn đơn sơ, đợi khi căn cứ được xây xong, liền có thể đem thông tin của tất cả bọn họ nhập vào hệ thống thông tin. Từ đó việc xuất nhập căn cứ đều sẽ dựa vào việc quét võng mạc, từ đó tránh khỏi việc có gian tế lọt vào trong căn cứ.
Những người dân chạy nạn, dưới sự hướng dẫn của Phạm Hương Ngữ và Vưu Tiềm, nhanh chóng viết đầy đủ thông tin như họ tên, độ tuổi, giới tính, nghề nghiệp và những vấn đề bọn họ am hiểu.
Trải qua một giờ điền thông tin, lúc này tư liệu cá nhân của tất cả mọi người đã thu thập xong. Phạm Hương Ngữ đưa danh sách cho Lâm Siêu, hắn nhanh chóng xem qua một lần.Trong bảng danh sách có một số người là lao động phổ thông không có bằng cấp, còn lại phần lớn đều học qua đại học. Tuy những bằng cấp này, ở thời địa trước đây không tính là gì, nhưng vẫn đáng giá trong thời tận thế. Nếu như học biết được cấu tạo của một đồ vật, dù không có khả năng chế tạo, nhưng ít ra còn biết cách sửa chữa.
Lâm Siêu từ trong danh sách chọn ra được ba người am hiều thiết kế, xây dựng là hai người phụ nữ trung niên và một ông lão sáu mươi tuổi. Dáng vẻ bên ngoài của bọn họ vô cùng tiều tụy, đầu bù tóc rối.
”Ngày mai bắt đầu tiến hành xây dựng bức tường bảo vệ căn cứ, công việc này sẽ do ba người phụ trách.”
Lâm Siêu nói.
Ba người cùng liếc nhìn nhau, sau đó lập tức đáp ứng.
Lâm Siêu phất tay ra hiệu bọn họ lui ra, sau đó nói với Phạm Hương Ngữ:
”Tôi chuẩn bị ngày mai sẽ quay lại căn cứ Viêm Hoàng, nơi này sẽ giao lại cho mọi người. Hãy phân công công việc cho bọn họ, nhanh chóng xây dựng bức tường bảo vệ căn cứ. Lấy kiên cố làm chủ, sau đó tôi sẽ đem bản vẽ thiết kế phân bố đại khái của căn cứ đưa cho cô, để giúp cho bọn họ có thể hình dung đại khái quy mô, để có thể làm theo.”
”Ngươi phải quay về Viêm Hoàng?”
Phạm Hương Ngữ kinh ngạc nói:
”Là di tích sao?”
Lâm Siêu khẽ gật đầu, di tích thuộc nền văn minh Titan của Kỷ Thái Dương sắp được mở ra, ở trong đó còn có kỳ thảo, hắn nhất định phải lấy được.
”Thời điểm xây dựng căn cứ, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, tránh gây sự chú ý cho đàn quái vật.”
Lâm Siêu dặn dò.
”Ừm!”
Phạm Hương Ngữ gật đầu ghi nhớ.
Đến tối, chờ sau khi tất cả dân chạy nạn đều đã đi ngủ. Lâm Siêu lại gọi Phạm Hương Ngữ, đem bản đồ địa hình của khu vực rừng núi đất Thục phía sau Kiếm Môn Quan đưa cho Phạm Hương Ngữ. Đồng thời, chỉ có nàng vị trí của những cây “Tuyền Thủy Thụ, đợi sau khi căn cứ xây xong, sẽ bứng gốc những cây đó đem về trồng trong căn cứ, đây là nguồn cung cấp nước ở giai đoạn đầu của căn cứ.
Phạm Hương Ngữ cảm thấy rất kinh ngạc nhìn Lâm Siêu, càng ngày cô càng phát hiện ra là mình chưa bao giờ hiểu thấu con người này. Cô có cảm giác, cái gì hắn cũng biết, có điều Phạm Hương Ngữ cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ghi nhớ những điều Lâm Siêu dặn.
”Nguồn năng lượng tiến hóa nên ưu tiên cho những người có biểu hiện tốt hoặc là những người có năng lực đặc thù.”
Lâm Siêu nói:
”Trong khoảng thời gian này, cần nhanh chóng xây xong bức tường bảo vệ, nếu như bị thú triều tấn công, hay dẫn mọi người lùi vào trong Kiếm Môn Quan, nơi đó tạm thời không có xuất hiện quái vật nào dám xâm lấn.”
Bên trong Kiếm Môn Quan đều là Thực Nhân Thụ, nếu có quái vật xông vào, bọn chúng sẽ biến thành phân bón cho những cái cây kia, đó chính là một lá chắn thiên nhiên vô cùng hữu dụng.
”Ta biết rồi, ngươi cũng phải đi nhanh về nhanh.”
Phạm Hương Ngữ nhìn hắn.
….
Ngày hôm sau, chừng sáu giờ sáng Lâm Siêu thức dậy, điều đầu tiên là xem giờ ở chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái do Hủy Diệt Giả biến thành. Trên đông hồ mới chỉ có năm giờ ba mươi sáu phút, ánh mắt Lâm Siêu liền trở nên lạnh lẽo, dùng tay phải tháo đồng hồ xuống, rồi dùng sức bóp mạnh.
”Ngươi, ngươi làm gì thế?”
Hủy Diệt Giả kinh hoàng thét lên.
Lâm Siêu lạnh lùng nhìn nói, nói:
”Chậm mất hai mươi bốn phút, ngươi có biết ta sẽ làm gì không?”
”Không phải!”
Âm thanh của Hủy Diệt Giả có chút run rẩy, nói:
”Ngươi dựa vào đâu mà nói ta lười biếng, hiện tại mới từng này giờ, ngươi không biết lý lẽ sao?”
”Đã lười còn cãi cố?”
Hai mắt Lâm Siêu híp lại.
Hủy Diệt Giả cảm thấy chột dạ, nói:
”Ta chỉ là ngủ gật mà thôi…”
Ầm!
Một quyền Lâm Siêu tung ra, khiến cho cơ thể của Hủy Diệt Giả nhanh chóng biến hình, sau đó hai bàn tay không ngừng nhào nặn, bóp kéo. Mười phút sau, khi thấy Hủy Diệt Giả không thể nào chịu đựng nôi những đau đớn thống khổ. Hắn mới, đeo đồng hồ lên tay trái, sau đó lấy ra một chiếc khăn nhanh chóng lau sạch mồ hôi trên người, việc làm nóng người đã kết thúc, hắn sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị quay về căn cứ Viêm Hoàng.
Lúc này, những người dân chạy nạn cũng lần lượt thức dậy, bọn họ dưới sự chỉ huy của Phạm Hương Ngữ bắt tay vào việc xây dựng bức tường bảo vệ căn cứ.
Mà mấy người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm tiếp tục công việc dọn dẹp các khu vực khác của thị trấn Kiếm Các. Phạm Hương Ngữ vừa chỉ huy dân chạy nạn, đồng thời điều khiển một số xác thối, đi đến giúp đỡ di chuyển những tảng đá. Vì nếu chỉ dựa vào sức lực từ những cơ thể gầy yếu của dân chạy nạn. Thì bức tường bảo vệ không biết đến năm nào tháng nào mới có thể xây xong.
Lâm Siêu quan sát tất cả mọi việc đều phát triển theo triều hướng tốt, hắn cảm thấy yên tâm, một mình quay lại căn cứ Viêm Hoàng.
……
Căn cứ thủ đô, Viêm Hoàng.
Bên trên bức tường rào cao vút, có một số lượng lớn những khẩu súng máy và những khẩu pháo lớn được lắp đặt, cùng với những loại vũ khí hiện đại khác, bất cứ xác thối hay quái vật nào dám bén mảng đến gần, đều sẽ bị tiêu diệt. Hơn nữa, ở xa bên ngoài bức tường bảo vệ còn có một bãi mìn lớn, cùng với các loại cạm bẫy khác nhau, dùng để chống lại sự tấn công của những quái vật cỡ lớn.
Rầm rầm!
Lúc này, trên con đường rộng phía bên ngoài cồng thành phía Đông, có một xe thiết giáp hạng nặng đang di chuyển, ngồi trong xe có mấy binh nhì cùng với hai vị sỹ quan cấp úy, bọn họ đang tươi cười ngồi nói chuyện.
Lần này đi ra ngoài làm nhiệm vụ, tâm tình bọn họ vô cùng thoải mái, vì trong đội không xuất hiện thương vong.
”Lần này thu hoạch không nhỏ, chờ sau khi trở về, thử xem có thể đứng vào vị trí trước một nghìn của bảng Chiến Thần hay không.”
”Hứa Tư lệnh đã nói, chỉ cần có thể nằm trong danh sách một nghìn người đứng đầu, là có thể được thăng quân hàm cấp tá!”