Căn cứ mà Tưởng Nguyệt nói tới chính là một văn phòng một công ty nhỏ.
Công ty này nằm ở một vị trí vô cùng lý tưởng, xung quanh được bao bọc bởi
những tòa cao ốc, mà ở trên nóc những toàn cao ốc này đã được bố trí
binh lính canh gác, cho dù có bất kỳ dị trạng nào xảy ra thì cũng sẽ sớm được báo động cho mọi người biết.
Ở tầng trệt của công ty tập trung một số lượng lớn những người may mắn sống sót.
Trong đó những người phổ thông may mắn sống sót có mười mấy người cùng nhau
chen chúc trong một phòng làm việc, bên trong mọi thứ bừa bộn bẩn thỉu,
trong không khí bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, da dẻ bên ngoài bọn họ
xanh xao vàng vọt, mặt mũi ngây ngốc, giống như những con vật bị nuôi
nhốt một thời gian dài, tinh thần đã trở nên bạc nhược, ngồi ngây ra như phỗng.
Con người là một loại động vật có khả năng thích ứng vô
cùng mạnh mẽ, đặc biệt là khả năng thích ứng về mặt tinh thần vượt xa
bất cứ loài động vật nào. Bất kể bị đả kích bi thương,hay tuyệt vọng cỡ
nào thì cũng sẽ dần dần trở nên thích ứng rồi quen thuộc.
Ở trong văn phòng này không có máy tính, không có điện thoại di động, tất cả
các phương tiện giải trí đều không có, chỉ còn lại duy bóng tối, đêm đen kéo dài vô tận bao trùm bầu lấy bầu không khí hoảng sợ, ngột ngạt. Tất
cả mọi người dần dần thích ứng được hoàn cảnh, từng bước vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Tưởng Nguyệt đưa mấy người Lâm Siêu đi ngang quan căn phòng của những người này đi lên trên những tầng cao hơn.
Ngay sau khi bọn hắn vừa đi qua, thì ngay lập tức những người này bò dậy đi
tới bên kia cửa sổ, những đôi mắt hau háu nhìn chằm chằm Tưởng Nguyệt,
Hạ Điềm và một người phụ nữ khác, trong đôi mắt họ tràn đầy sự tham lam
cùng dục vọng thấp hèn, đôi bàn tay xoa vào nhau nhè nhẹ, nuốt nước bọt, trong đầu tưởng tưởng ra những hình ảnh đen tối để thỏa mãn dục vọng bị đè nén bấy lâu.
Đây chính là cách giải trí hằng ngày duy nhất của bọn hắn.
Lên tới tầng ba.
“Đây là chỗ ở của Tiến Hóa Giả!”
Tưởng Nguyệt chỉ vào một căn phòng sạch sẽ nẳm ở tầng ba, hướng về phía đám
người Lâm Siêu nở nụ cười, nói : “ Mỗi người các cậu có thể chọn một cái lều vải cho mình, đồ ăn sẽ được cung cấp miễn phí, có điều mỗi tuần cần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng.”
Lâm Siêu cũng không để ý đến
những điều này, hắn căn bản không có ý định ở lại nơi này lâu dài, Tưởng Nguyệt chưa nói xong hắn cũng không có hứng thú nghe tiếp. Đi vào trong căn phòng, máy tình cùng bàn làm việc ở bên trong đã bị đem đi chỗ
khác, chỉ còn lại ba cái lều bạt rộng rãi, đãi ngộ ở đây tốt hơn hẳn so
với những người dân chạy nạn dưới kia. Không phải cùng với mười mấy
người không quen biết chen chúc nhau ở chung một chỗ, may mắn lúc này là mùa đông, nếu là mùa hè thì mùi tanh tưởi hôi hám trên cơ thể bọn họ đã bốc lên nồng nặc khắp trong phòng.
“Nếu như không còn chuyện gì, cô có thể đi rồi.” Sau khi đợi mấy người Hắc Nguyệt đi hết vào trong
phòng, Lâm Siêu nắm nắm đấm cửa, nói với mấy người Tưởng Nguyệt.
Gương mặt Tưởng Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của nơi này, lại dám ra lệnh đuổi khách.
“Được rồi, mấy người các cậu nghỉ ngơi đi.” Nàng dường như nghĩ đến chuyện gì đó, đem sự buồn bực trong lòng áp xuống, nói :”Buổi tối tôi sẽ đến tìm
các cậu, sẽ nói một chút về những điều cần chú ý khi ở đây.”
Rầm! Lâm Siêu quay người đóng mạnh cánh cửa sau lưng lại.
Tưởng Nguyệt ngây người nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mình.
Hạ Điềm kéo nhẹ góc áo của nàng, nhỏ giọng nói: “Tưởng tỷ, em có chuyện muốn nói với chị.”
Tưởng Nguyệt lúc này đã phục hồi lại tinh thần, nhìn nàng một cái, nói: “Chuyện gì? Nói đi!”
“Nơi này không tiện…” Hạ Điềm e ngại nhìn cánh cửa đóng chặt, lôi kéo Tưởng Nguyệt, nói : “Theo em lên lầu rồi hẵng nói.”
Tưởng Nguyệt nhìn phản ứng của nàng trong lòng có chút kỳ quái, nhưng cũng
không có suy nghĩ nhiều, nói: “Được rồi, vừa vặn chị cũng có chuyện muốn hỏi em. Hiện tại không có việc gì nữa, mọi người được tự do, lát nữa
tôi sẽ đi gặp thủ lĩnh để báo cáo sự việc lần này.”
“Vậy thì khổ cực cho Tưởng tỷ.”
“Cuối cùng cũng có thể trở về phòng ngủ một giấc.”
Những người khác lập tức giải tán.
Tưởng Nguyệt và Hạ Điềm cùng nhau đi lên tầng, nơi này là chỗ ở của đội
trưởng, Tưởng Nguyệt kéo Hạ ĐIềm ngồi xuống nghế trong phòng làm việc,
nói : “Chị cũng đang có chuyện để hỏi em đấy, tại sao em lại tin tưởng
bọn họ không phải là gián điệp đến nằm vùng?”
Hạ Điềm cẩn thận
xem xét xung quanh, thấy không có vấn đề gì, mới tiến lại gần tai nàng,
thì thầm:“Tưởng tỷ, em có thể cảm giác được, người thanh niên kia rất
mạnh, hơn nữa khí tức sát phạt của anh vô cùng nặng. Không phải là một
người lương thiện, em cảm thấy, tuy rằng bọn họ không phải là gián điệp
nằm vùng, nhưng chúng ta phải nhanh chóng tìm cách đuổi bọn họ đi khỏi
nơi này.”
Tưởng Nguyệt sắc mặt khẽ đổi, nói: “Rất mạnh? Làm sao
có khả năng này, bọn họ không phải là Tiến Hóa Giả mới thức tỉnh hay
sao, còn không biết đến tác dụng của Nguồn năng lượng tiến hóa, thì làm
sao nắm trong tay sức mạnh được?”
Hạ Điềm thấp giọng nói: “Bọn họ tuy rằng không phải gián điệp nằm vùng từ những căn cứ khác phái tới,
nhưng em có cảm giác, rất khả năng bọn họ tới từ trung tâm thành phố,
nơi đó đã sớm biết được tác dụng của Nguồn năng lượng tiến hóa, hơn nữa
em cảm giác được Hủ thi bên trong tòa nhà kia là do bọn họ giết.”
“Làm sao có khả năng này!” Tưởng Nguyệt sắc mặt thay đổi, dùng ánh mắt nghi
ngờ nhìn nàng, nói: “Em chắc chắn chứ? Bọn họ đến từ khu vực nào ở trung tâm thành phố?’
Hạ Điềm cúi đầu suy nghĩ chốc lát, lắc đầu nói:
“Em không thể xác định được, thế nhưng trực giác của em nói cho em biết
chắc chắn một điều, bọn họ vô cùng nguy hiểm!”
Tưởng Nguyệt thở
nhẹ ra một hơi, nói: “Có lẽ do lần này em đã quá căng thẳng, nên năng
lực cảm ứng không còn chính xác, có nhầm lẫn về năng lực của bọn họ.
Không phải lúc trước bọn họ nói, không biết gì về Nguồn năng lực tiến
hóa sao, còn lũ Hủ thi bên trong tòa nhà kia nếu là do bọn họ giết thì
tại sao trang phục của bọn họ lại sạch sẽ đến như vậy.”
Hạ Điềm thấy nàng không tin, vội vàng nói: “ Tưởng tỷ, những điều em nói hoàn toàn là sự thật, bọn họ thật sự rất nguy hiểm!”
“Được rồi, mặc kệ bọn họ thế nào, thì bây giờ bọn họ đều đã trở thành người
của chúng ta, em đừng đoán mò nữa, biết không?” Bàn tay Tưởng Nguyệt
vuốt nhẹ lên mái tóc của nàng, nói: “Đi nghỉ ngơi đi, chị cần phải đi
gặp thủ lĩnh để báo cáo.”
Vẻ mặt Hạ Điểm đầy khẩn trương, nói: “Tưởng tỷ, cảm giác của em là chính xác, chị phải tin tưởng em.”
“Được rồi, chị sẽ chú ý, ngoan nào.” Tưởng Nguyệt an ủi.
Hạ Điềm không khỏi nhụt chí, gương mặt lộ vẻ thất vọng.
………………
Lâm Siêu đững giữa phòng làm việc đem Thượng đế Lĩnh vực mở ra, ngay lập
tức tất cả những hình ảnh bên trong tòa nhà đều thu hết vào trong tầm
mắt của hắn.
“Nhân số: 96 người.”
“Tiến Hóa Giả: 37 người.”
“Hả? Đây là…”
Lâm Siêu đang từng bước tiến hành phân tích những hình ảnh thu được, bỗng
nhiên nhìn thấy hình ảnh một đồ vật quen thuộc được đặt phía trên mặt
bàn ở một căn phòng lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Đây là
một túi bột màu trắng, to bằng nắm tay, với người bình thường khi nhìn
thấy cái túi này sẽ nghĩ đó có thể là một túi bột mì hoặc là ma túy. Thế nhưng thông qua sự cường hóa về thị giác, Lâm Siêu có thể nhìn thấy
được bên trong thứ bột màu trắng này còn có chứa những hạt nhỏ li ti màu xanh, vô cùng nhỏ bé, nếu như không quan sát kỹ sẽ không thể phát hiện
ra được.
“Tử thi phấn!”
Lâm Siêu không nghĩ tới, ở đây lại gặp được một đồ vật quen thuộc đến như vậy, đây là môt công cụ có tác
dụng sinh tồn nơi hoang dã, giống với đèn pin cầm tay vậy, không thể
thiếu được. Tên gọi của nó tuy rằng hơi đáng sợ , thế nhưng nó vô cùng
hữu dụng, tác dụng của nó là làm cho mùi vị trên cơ thể biến mất, để
quái vật cùng Hủ thi không có cách nào phát hiện ra.
Vật này không phải là của hiếm, chỉ cần một ít nguồn năng lượng tiến hóa hạng bình thường là có thể đổi được một túi lớn.
Vật này được tìm thấy bên trong di tích Ai Cập cổ, đi cùng với nó còn có
một đồ vật khác cũng nổi tiếng không kém đó là “ Lều vải Quang học”, đây cũng là một công cụ có tác dụng sinh tồn nơi hoang dã. Chẳng lẽ ở khu
vực này xuất hiện di tích Ai Cập cổ?”
Ánh mắt Lâm Siêu lập lòe, đang chuẩn bị tìm kiếm thêm thông tin, thì bỗng nhiên chuông báo động bên trong tòa nhà vang lên.