Đây là trận mưa tuyết đầu tiên của mùa đông, trong đêm khuya những bông tuyết lặng yên rơi xuống.
Những bông tuyết trắng giống như lông ngỗng, từ trên người Cự thú rơi
xuống, đem trời đất phủ thành một mảnh trắng xóa, cuồng phong gào thét
gió lạnh thấu xương, thổi qua căn cứ, trạm lính gác cùng với khu dân
nghèo.
Hết thảy người dân ở khu tị nạn hoặc là cuộn tròn mình trong ổ chăn,
lạnh đến run lẩy bẩy, hoặc là đi ra bên ngoài, nắm từng nắm tuyết nhỏ
đưa lên miệng.
Đói bụng, lạnh giá, cô độc, thống khổ…
Dân chạy nạn đã bắt đầu quen với việc chịu đựng và dần thích ứng với hoàn cảnh khắc nghiệt.
Trên khắp các đường phố cùng ngõ nhỏ, trong cơn mưa tuyết có thể nhìn
thấy một vệt màu hồng đỏ tươi như máu, chạy xuyên qua hơn một nửa căn
cứ, đó những tấm vải đỏ được gắn trên đầu gậy đều trên đó có thông tin
về một sự kiện…
Một Kỷ nguyên mới từ hôm nay sẽ được bắt đầu
Tuyết lớn từ trên trời cao rơi xuống, nhưng cũng không thể cản trở được
kế hoạch cùng quyết tâm của một ít người. Khi trời vừa mới tờ mờ sáng,
thì trên đướng phố đã xuất hiện một lượng lớn binh lính đi tuần tra, lại còn có người đem nước nóng cùng đồ ăn nóng hổi , mang tới khu vực dân
chạy nạn.
Hết thảy đều thể hiện sự hài hòa, bình tĩnh và ngay ngắn có trình tự.
Lúc này đã là bảy giờ sáng, còn hai giờ nữa là bắt đầu sự kiện đón chào Kỷ nguyên mới.
Lâm Siêu tỉnh giấc từ rất sớm, luyện tập Thương pháp trong hơn một giờ
đồng hồ cho đến khi Vưu Tiềm rời giường mới cùng hắn đi ăn điểm tâm.
Sau khi rửa mặt một cách đơn giản, Lâm Siêu thay một bộ trang phục của
học giả màu trắng, ngày hôm nay hắn muốn tham dự buổi lễ bắt đầu Kỷ
nguyên mới, lấy thân phận Phó Viện trưởng cùng thân phận của Vĩ nhân
tham dự.
Trường bào trắng như tuyết mang theo vài phần khí chất Nho gia, kết hợp
với vẻ lãnh khốc của bản thân, hiện ra một vẻ hào hiệp bất kham. Lâm
Siêu đứng trước cửa sổ, nhìn tuyết bay đầy trời, tự lẩm bẩm: "Tuyết lớn
như vậy, đến bao giờ mới ngừng đây…"
…………….
Trong Bộ chỉ huy quân sự của Hứa Tư lệnh.
Qua tuổi thất tuần, Hứa Tư lệnh dáng người khô gầy,nhỏ bé, giống như một lão Hầu tử rụng lông, da thịt trên mặt tràn đầy nếp nhăn, vẻ ngoài gần
giống với phần lớn những lão nhân tuổi thất tuần, chỉ là gương mặt được chăm sóc kỹ càng hơn, nhưng chân chính khác với tất cả mọi người là sự
thay đổi trong ánh mắt lúc thì ánh mắt ôn hòa, lúc thì phát ra cái nhìn
sắc bén, giống như một thanh chủy thủ sắc bén được giấu dưới một cành
hoa, trong nháy mắt liền làm cho người đối diện dựng thẳng tóc gáy.
Trong phòng làm việc rộng rãi, có hơn hai mươi , ba mươi người mang quân hàm cấp tá trở lên.
"Kế hoạch Sạn Tuyết, khởi động đi." Hứa Tư lệnh quay lưng lại đối với
tất cả mọi người, ngước mắt nhìn lên trên một bức tranh chữ được treo
trên tường, trên đó có bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa: Tinh Trung
Báo Quốc!
"Tất cả kế hoạch ẩn giấu trước đó, đều bắt đầu đi." Âm thanh của Hứa Tư
lệnh nhẹ nhàng, bình thản nhưng bên trong lại toát lên vẻ nghiêm nghị.
"Rõ!" Tất cả mọi người cùng gật đầu, sau đó bắt đầu lui ra.
Trong nháy mắt, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại Sở Sơn Hà cùng với
hai vị tướng quân khác, một mang quân hàm Đại tướng, người còn lại mang quân hàm Trung tướng.
"Ba người các ngươi, đi theo ta." Hứa Tư lệnh xoay người, ánh mắt quét
qua ba người Sở Sơn Hà một chút, trong mắt ánh lên một tia sáng, nói: "
Con Sói già kia nên dự liệu được kế hoạch của chúng ta, việc kiềm chế
binh lính dưới quyền của hắn, liền giao cho những người khác, chúng ta
đi bắt con Sói đầu đàn!"
Ba người Sở Sơn Hà gật đầu, nói:"Rõ!"
Cánh tay của Hứa Tư lệnh giơ lên, bên cạnh có môt người Thư ký già lập
tức đỡ hắn dậy, mấy người bọn hắn không có đi ra theo cửa trước, mà là
đi ra theo hướng cửa sau, ở nơi này có một chiếc xe việt dã đã chờ sẵn.
Mấy người lên xe, Sở Sơn Hà phụ trách lái xe.
Vù!
Chiếc xe việt dã màu đen như con báo săn trên tuyết, đánh hơi tìm con mồi mà đuổi bắt.
Bên ngoài căn cứ, một chiếc ô tô màu trắng đã qua ngụy trang, đang chạy
như bay trên mặt tuyết, nếu không phải có hai vệt bánh xa đen kịt cắt
xuống mặt tuyết, thì sẽ không có ai chú ý đến chiếc xe này.
"Đáng chết!"
Bên trong ghế phụ, Hà Tư lệnh sắc mặt âm trầm, hai bàn tay nắm chặt
thành quả đấm, hai con mắt hẹp dài sắc bén lộ ra vẻ phận nộ không cam
lòng, lần này , hắn biết mình thất bại,hơn nữa còn thất bại hoàn toàn.
Sáng sớm hôm nay, khi trời còn chưa sáng hẳn, Hà Tư lệnh đột nhiên nghe
được một tin dữ, là do một thuộc hạ trung thành báo cho hắn biết, từ
tin tức, hắn biết được, tất cả thuộc hạ của mình từ cấp tá trở lên đều
bị Tư lệnh Hứa mua chuộc, đợi đúng thời điểm quyết định đâm cho hắn một đòn trí mạng!
Khi nghe được thông tin này, lúc đầu Hà Tư lệnh không có ngay lập tức
tin tưởng, để đề phòng người này là gián điệp do Hứa hồ ly phái tới báo
tin giả , hắn điều tời một Tiến Hóa Giả có năng lực ngoại cảm, lợi dụng
năng lực đặc thù của người này, có khả năng đọc được suy nghĩ của người
khác, đến khi xác nhận không phải là gián điệp do Hứa hồ ly phái tới,
hắn mới biết tin này là sự thật.
Đồng thời từ trong đầu của người thuộc hạ trung thành này mà biết được
thông tin Hứa hồ ly xúi giục thuộc hạ của mình phản bội, không phải do
đã nắm được trong tay mật mã để mở kho vũ khí nguyên tử, mà là thu được
thành công đột phá trong nghiên cứu khoa học, phát hiện ra loại vật chất thần kỳ, có khả năng biến người bình thường trở thành Tiến Hóa Giả!
Tuy rằng rất khó có thể tin tưởng được chuyện này là thật, nhưng lý trí của Hà Tư lệnh lại cho hắn biết, điều này là sự thật.
Ngay lúc này hắn chỉ có thể tạm thời tránh xa sự truy giết của Hứa Tư
lệnh, đem theo một vài thuộc hạ trung thành của mình chạy trốn, đi đến
Thanh Sơn, ở đó dần dần xây dựng lại thế lực của mình.
"Hứa hồ ly, coi như ngươi lợi hại! Còn có lão Quách, tên khốn khiếp nhà
ngươi, trước đây lão tử nên trực tiếp giết chết các ngươi mới đúng!" Tư lệnh Hà đôi bàn tay khô héo, nắm chặt lấy da ghế ngồi, trong con ngươi
tràn đầy tơ máu, càng tăng thêm vẻ dữ tợn.
"Tư lệnh, ngài yên tâm, Trấn Nhạc ở bên trong căn cứ, đã không ngừng
liên lạc với những người còn lại trong quân đội chưa bị khống chế, rất
nhanh liền sẽ có thể chạy thoát ra khỏi căn cứ." Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế phía sau,nói :" Coi như chúng ta thua, kiên trì qua một đoạn thời gian, đợi khi chúng ta xây dựng lại được căn cứ, sẽ lại trở
thành chúa tể một phương, chờ cho đến lúc tích lũy đủ sức mạnh, chúng
ta sẽ cướp lại tất cả mọi thứ thuộc về mình!"
"Không sai, lần này Hứa hồ ly quá thâm hiểm, chúng ta bố trí rất nhiều
nội gián bí mật ở bên trong Viện Nghiên cứu, vậy mà không phát hiện được điều gì khác thường." Một người đàn ông trung niên cấp bậc Thượng tướng nghiến răng nghiến lợi nói.
Hà Tư lệnh ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm vào biển tuyết mênh mông
trước mặt, không nói một lời, đột nhiên, khóe mắt hắn xuất hiện một điểm đen.
Điểm đen từ kính chiếu hậu bên cạnh phản chiếu lại, mặt hắn biến sắc,
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt tuyết trắng xóa, một chiếc xe việt
dã như một con quái thú màu đen đang không ngừng đuổi theo.
"Không được."
Mấy người khác cũng ngay lập tức phản ứng, rút súng ra cầm trong tay,
sắc mặt trở lên khó coi, bọn hắn tuy đều là có cấp bậc Thượng tướng,
nhưng….Bọn họ đã rất nhiều năm không tự mình thân chinh ra chiến trường, tuổi tác không nói, còn không phải là người tự thức tỉnh thành Tiến Hóa Giả, mà người đuổi sát theo phía sau nếu là người của Tư lệnh Hứa, thì
coi như số phận bọn họ lành ít dữ nhiều!
Ầm!
Nắp phía trước của xe việt dã được mở ra, bên trong không phải là động cơ mà là một nòng pháo.
Chiếc xe này đã qua cải tạo, bình thường chỉ có Hứa Tư lệnh và một vài
thân tín mới có thể sử dụng, chiếc xe này đã được trải qua gia cố vỏ xe
có khả năng chống đạn, còn có khả năng bay lên trời khoảng cách ngắn,
còn có thể tạm thời di chuyển trong nước, phía sau có trang bị tên lửa
đẩy, toàn bộ chiếc xe này không thua gì chiến đấu cơ loại nhỏ.