Đường Vũ Hàng lật tài liệu trên tay, cảm giác buồn nôn khi bị phản bội dâng trào lên từ dưới chân, máu toàn thân ứ đọng rồi chảy ngược, gã tính toán từng khoản tổn thất tích luỹ của hợp đồng, dạ dày quặn thắt, lúc nhìn đến điều khoản thoả thuận uỷ quyền cổ phần ở cuối cùng, gã bật phắt dậy, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay, sau đó đập mạnh vào người Giản Thứ.
Phần lớn đống giấy đập lên mặt cậu, một số thì bay cao, sượt qua gò má, để lại vết máu.
Đường Vũ Hàng thở hổn hển, gã chống tay mạnh xuống bàn, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch, gã nhìn chằm chằm vào Giản Thứ một cách ngoan độc, định nhìn ra gì đó từ vẻ mặt của đối phương.
“Mày hợp tác với Đường Vũ Đình? Mày nhận được cái gì từ hắn? Mày muốn gì? Mẹ nó mày là con trai của tao!”
Văn phòng tổng giám đốc rất rộng rãi, Giản Thứ thậm chí có thể nghe thấy tiếng vọng lại, mặt cậu chẳng có biểu cảm gì, dường như đã dự đoán được lời chất vấn này từ trước.
“Tôi không phải con trai ông.”
Bố cậu từ trước đến nay chỉ có mình Giản Minh Chi mà thôi.
“Mày muốn gì? Làm những việc này, cũng chẳng có gì tốt cho mày và Đường Vũ Đình ha.”
Đường Vũ Hàng bình tĩnh hơn, gã rút một điếu thuốc ra châm lửa, ngồi lại về ghế giám đốc, nhìn Giản Thứ không chớp mắt, với sự giúp đỡ của nicotine, gã nhanh chóng tính toán ra mọi tổn thất, ước tính lên đến một trăm triệu tệ, may mà một số hợp đồng vẫn còn đàm phán được, Đường thị không đến nỗi không chống đỡ nổi, làm gã càng để tâm đến cái điều khoản thoả thuận uỷ quyền cổ phần cuối cùng kia hơn.
Giản Thứ vẫn bình tĩnh thản nhiên như trước, cậu đã chuẩn bị cho trận chiến này từ rất lâu rồi, bây giờ con mồi đã lọt vào bẫy, là lúc nên thu lưới về.
“Cổ phần hiện tại của Đường Vũ Đình, tổng cộng là 29,34%, còn ông chỉ có 33,59% thôi.”
“Ồ? Ha... Thế thì đã...”
Đường Vũ Hàng chợt dập thuốc, đầu lọc cháy dở để lại một vết trên mặt bàn gỗ lim quý giá, gã trợn trừng mắt, thở hổn hển, cảm giác như sắp ngạt thở.
5%, gã mới cho Giản Thứ 5% cổ phần, coi như bồi thường cho mười năm qua.
Nếu như Giản Thứ đứng về phe Đường Vũ Đình, vậy... gã sẽ đánh mất quyền kiểm soát đế chế thương mại thuộc về mình.
Đường Vũ Hàng vẫn luôn tưởng rằng, tình cảm và lợi ích là hai thứ có thể bị ràng buộc, gã muốn Giản Minh Chi, khiến anh không thể rời khỏi mình; gã cần một người thừa kế, cho Giản Thứ nếm đủ ngon ngọt là được.
Gã phòng bị bất kì ai, người anh cùng cha khác mẹ, cô vợ không đồng lòng với mình, thậm chí ngay cả thằng con trai mà gã sắp bồi dưỡng thành người thừa kế, gã cũng không tin tưởng hoàn toàn. Nhưng Đường Vũ Hàng đúng là chưa từng nghĩ rằng Giản Thứ sẽ cùng Đường Vũ Đình phản bội gã, bởi vì động cơ ấy không tồn tại, Giản Thứ sớm muộn gì cũng có ngày sẽ có được trọn Đường thị từ gã, còn đi theo Đường Vũ Đình, cậu ta có thể được cái gì?
Tất thảy mà cậu ta phí hết sức lực để sắp xếp rốt cuộc là vì cái gì?
Giản Thứ ngước mí mắt lên, cậu thong thả, chậm rãi nói ra mục đích chân chính của mình.
“Tôi muốn Giản Minh Chi. Trả tự do cho anh ấy, tôi sẽ trả cổ phần lại cho ông, không tham gia vào giữa ông và Đường Vũ Đình nữa.”
Trong phòng riêng của nhà hàng cao cấp giữa trung tâm thành phố, hai vị khách mặc vest đi giày da đang dùng bữa, ngoài cửa sổ là phong cảnh đắt đỏ nhất của thành phố này, trong phòng là nội thất và món ăn xa hoa tinh xảo, tuy nhiên một người trong đó lại cố tình dùng dao nĩa đập vào đĩa để phát ra âm thanh chói tai, thử dùng hành động này hòng bày tỏ sự mất kiên nhẫn và phẫn nộ của mình.
“Ông có ý gì hả?”
Giản Thứ cắn răng nhả từng chữ một.
Hôm ấy Đường Vũ Hàng dễ dàng chấp nhận yêu cầu của cậu, tất cả thuận lợi như nằm mơ vậy. Sau đó cậu bị giữ lại công ty để bàn giao xử lí từng hợp đồng mà cậu đã lén đụng vào, thức suốt đêm liền, sau khi ngủ bù ở phòng nghỉ thì bị yêu cầu thay vest để đến đây ăn cơm với giám đốc.
Cậu biết Đường Vũ Hàng là một doanh nhân, dù cho có bị giáng một cú, gã cũng sẽ không dễ dàng nuốt lời; hơn nữa, thoả thuận uỷ quyền cổ phần quan trọng nhất còn chưa kí tên, tiền vẫn còn đang nằm trong tay cậu.
Giản Thứ căn bản chẳng thèm cha hiền con thảo gì sất, việc hạ mình ở bên Đường Vũ Hàng mấy tháng nay đã khiến cậu thấy buồn nôn lắm rồi, bây giờ cậu chỉ muốn về nhà ôm Giản Minh Chi.
Người đối diện nâng cao một chén rượu vang, cười mà như không, “Coi như một nghi lễ ha? Mày muốn tao giao Minh Chi cho mày, tao cũng phải dạy cho mày biết, Minh Chi thích gì, ghét gì chứ.”
Không biết con cáo già này đang âm mưu gì đây.
Trái tim ngứa ngáy, chỉ cần nghĩ đến việc Giản Minh Chi giờ đã là của mình... Giản Thứ liền cảm thấy toàn thân khô nóng.
“Ví dụ, Minh Chi thích dây thừng, mày có biết không?”
Gân xanh ở thái dương của Giản Thứ nhảy giần giật, vẻ đẹp cám dỗ của tưởng tượng năm mười sáu tuổi nằm sâu trong kí ức giống như được tô màu... Cậu thở dốc, liều mạng đè nén những suy nghĩ bẩn thỉu không nên nghĩ trong đầu mình.
Đường Vũ Hàng lạnh lùng cười một tiếng, gã chậm rãi uống cạn ly rượu trong tay, lãnh đạm nhìn gương mặt bừng đỏ của Giản Thứ.
“Nên nói là gene không nhỉ... Tao thực sự không ngờ rằng, mày lại thấy hứng thú với Minh Chi. Lúc ấy chỉ là ngại phiền toái, tiện tay quẳng mày cho em ấy, ai dè mày lại đúng là một cục nợ. Mày còn không biết mẹ ruột mày như thế nào nhỉ? Cô ta dùng tiền bán mày để mua ma tuý, cuối cùng quá liều mà chết.”
“Đúng là thấp hèn, mày cũng giống như cô ta, cũng chảy dòng máu đê tiện, căn bản không xứng mang họ Đường, sao lúc ấy tao lại nhìn nhầm, cho rằng mày giống tao nhỉ?”
Vừa nói, gã vừa rít thuốc, phả ra một vòng khói, phun hết lên mặt Giản Thứ. Cậu đã uống hết rượu mà gã cố tình chuẩn bị, hiệu lực của thuốc bắt đầu xuất hiện rồi, thằng nhãi con này rốt cuộc cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bàn về mưu kế, Giản Thứ căn bản không phải đối thủ của gã.
“Giản Thứ, mày sẽ hối hận. Mày đổi Đường thị lấy Giản Minh Chi, căn bản không đáng. Có tiền và quyền lực thì có gì mà mày không lấy được? Đáng tiếc rằng mày sẽ vĩnh viễn không được trải nghiệm.”
“Tôi không cần trải nghiệm... Tôi chỉ cần bố thôi.”
Mắt Giản Thứ đỏ bừng, cậu cảm thấy chỗ bụng hơi nóng, đầu cũng hơi váng, trạng thái bất thường của cơ thể đã làm dấy lên sự cảnh giác của cậu.
“Giản Minh Chi đâu? Ông rốt cuộc có ý gì?”
Đường Vũ Hàng nở nụ cười, “Tao đã nhận lời mày thì sẽ không nuốt lời.”