Trung Khuyển – Đản Đản Đản Hoàng Dddh

Chương 8: Chương 8




Người đàn ông không ngờ rằng gã giám đốc lại điên rồ đến mức này.

Đám cưới kết thúc, anh ra khỏi nhà vệ sinh, đang định ra cửa gặp con trai thì bị thư kí chặn lại đưa đến một căn phòng tiếp khách, gã giám đốc đã uống rất nhiều rượu, gã phanh cúc ngực ngồi trên ghế sofa, mặt mày đỏ bừng, người đàn ông bị kéo ngã xuống người gã, nụ hôn bất ngờ ùn ùn kéo đến.

“Minh Chi... Lúc trao nhẫn... Lúc nói “anh yêu em“... anh chỉ nghĩ đến em...”

“Minh Chi...”

Mồ hôi, nước bọt, nước mắt, mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi rượu xâm chiếm khoang miệng của người đàn ông, trong đáy lòng anh, cảm giác chua chát, xót xa, cay đắng đều có đủ cả, thế nhưng chẳng có ngọt ngào. Anh định đẩy gã giám đốc ra, nhưng lại bị giữ chặt. Cuối cùng thứ ngăn cản gã là tiếng đập cửa nặng nề, và tiếng ồn ào ngoài cửa.

Cánh cửa bật mở, bên ngoài là cậu nhóc.

“Bố ơi!”

Người đàn ông bị cậu nhóc nắm cổ tay kéo đi, hoàn toàn mặc kệ sự tức giận của gã giám đốc đằng sau lưng. Đi đến góc quẹo hành lang, cậu quay người lại nói với gã, “Giám đốc Đường, tôi vừa mới thấy vợ ngài đang tìm ngài đấy.”

Người đàn ông giả vờ không nhìn thấy sắc mặt âm u của gã giám đốc, cũng không sửa lại tư thế quá đáng rõ ràng của cậu nhóc, anh cứ thế bị nắm về đến tận nhà.

Vừa về đến nhà, người đàn ông liền nhoài người ra nôn vào thùng rác, cậu thiếu niên luống cuống chân tay đun nước nóng cho anh, dìu anh nằm lên giường nghỉ ngơi.

“Bố ơi... bố...”

Cậu ngập ngừng nói, người đàn ông quấn chặt chăn, trở mình, chỉ có hàng mi nhắm chặt đang run rẩy bộc lộ sự sợ hãi của anh.

Anh sợ bị con trai phát hiện ra mối quan hệ giữa mình và gã giám đốc, dường như chỉ trước mặt cậu nhóc, anh vẫn còn là một người đàn ông đường hoàng, giữ được danh dự của mình.

Nghe thấy tiếng đóng cửa trong bóng tối, tấm lưng căng chặt của người đàn ông cuối cùng cũng thả lỏng. Anh thiếp đi trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, thậm chí còn không chú ý rằng trong phòng còn tiếng hít thở của một người khác, và cả ánh mắt đang chăm chú nhìn anh.

“Giản Minh Chi...”

Đó là một giọng nói khác hẳn gã giám đốc, vừa non nớt vừa nũng nịu.

Người đàn ông tỉnh lại lúc nửa đêm, người đầy mồ hôi, hai má đỏ hồng, anh ngại ngùng, không thể không ngồi dậy vào phòng tắm rửa ráy.

Lúc đi qua phòng cậu con trai, người đàn ông do dự một lúc, vẫn lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ không liên quan trong não.

Cuộc đời của Giản Thứ được chia thành trước và sau khi gặp được Giản Minh Chi.

Phần đời trước đó chẳng có gì đáng nhắc đến, thậm chí Giản Thứ còn nghi ngờ rằng có phải mọi việc trước đó chỉ là để có thể gặp được anh năm lên mười.

Không chỉ là một món cá nấu dưa chua, một bát cánh gà chiên, thứ mà Giản Thứ thu được từ Giản Minh Chi là sự thật lòng thật dạ mà cậu chưa bao giờ gặp được trong mười năm cuộc đời. Cậu chưa từng đi học, không biết mặt chữ, nói năng cũng chẳng trôi chảy, Giản Minh Chi đã kiên nhẫn dạy dỗ cậu từng chút một.

Giản Thứ học rất mau, Giản Minh Chi dùng sách giáo khoa tiểu học mua ngoài hiệu sách về dạy cậu, trong năm mười một tuổi, cậu đã học hết cả chương trình tiểu học; Giản Thứ ăn nhiều, lớn cũng nhanh, nếu nói dạy toán, văn, anh đối với Giản Minh Chi mà nói là một việc khá tốn sức, vậy thì nhiệm vụ cho Giản Thứ ăn no quả là như cá gặp nước vậy, nhìn vóc người cao nhổng lên và hai má căng tròn của Giản Thứ, anh rất hạnh phúc.

Thì ra nuôi con trai là một chuyện có cảm giác thành tựu đến thế.

Đợi đến khi Giản Thứ có thể giao tiếp bình thường, thân hình được cho ăn đến độ dần phát triển thành hình tròn, ông bố già trẻ tuổi lại bắt đầu lo lắng – Giản Thứ quấn anh quá, thế là anh lại giao nhiệm vụ mới cho cậu, đó là chơi với bạn cùng tuổi.

Đối với lời dạy bảo của Giản Minh Chi, Giản Thứ luôn chấp hành không cắt xén gì cả, chỉ có điều lần này là một ngoại lệ.

Khi cửa nhà bị gõ vang một cách thô lỗ, Giản Minh Chi còn đang bóc cua cho Giản Thứ, đó là một con cua hoàng đế mà gã giám đốc cho người mang đến, lúc đưa tới nó vẫn còn sống nguyên, Giản Minh Chi đã phí rất nhiều sức để vật lộn với nó. Nếu có dụng cụ nấu ăn thuận tiện, anh thậm chí còn có thể làm sashimi cua cho Giản Thứ, đáng tiếc là bây giờ chỉ có thể nấu chín đơn giản.

Chân cua ăn rất ngon, Giản Thứ không chịu ăn trước, nhất định đợi Giản Minh Chi ăn cùng, anh nhón một cái chân cua nhét thẳng vào miệng Giản Thứ, chỉ thấy cậu xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, có lẽ là ngạc nhiên bởi mùi vị của thịt cua, hai mắt cậu phát sáng, dường như đang kinh ngạc rằng trên thế giới này lại có thứ đồ ăn ngon đến vậy.

Cái giờ ấy, Giản Minh Chi không nghĩ ra ai lại đến tìm anh, giám đốc có chìa khoá nên sẽ không gõ cửa, anh sợ có chuyện khẩn cấp, vội vàng lau tay ra mở cửa. Bên ngoài là mấy người hàng xóm dẫn theo mấy đứa bé mặt mày thâm tím.

Toàn là các dì các bác ngày thường quan tâm săn sóc với Giản Minh Chi, anh vội vã mời họ vào nhà. Tuy nhiên chẳng đợi anh đi rót vài chén trà, anh đã bị mắng như té nước vào mặt.

Hoá ra là tai hoạ do Giản Thứ gây ra.

Giản Thứ bị Giản Minh Chi bắt xin lỗi một cách không tình nguyện, anh gật đầu khom lưng bồi thường tiền thuốc men, mấy đứa nhóc hàng xóm cũng chẳng hé răng, chỉ đảo mắt nhìn con cua đặt trên bàn. Được các dì các bác ra hiệu ngầm, Giản Minh Chi gói ghém con cua vừa bóc vỏ xong và một số món ăn khác, chia thành mấy phần cho họ mang về.

Vừa mới đóng cửa, Giản Thứ liền co chân chạy bình bịch về phòng, chui vào chăn.

Giản Minh Chi vừa tức vừa buồn cười, anh còn chưa dạy bảo gì, thằng bé đã ra dáng oan ức thế này đây.

“Tiểu Thứ.”

Anh đặt tay lên chăn, cách một lớp vải, anh có thể cảm thấy thằng bé đang khóc.

“Sao thế? Tủi thân à?”

“Cua...”

Giản Thứ nói mơ hồ.

“Hửm?”

“Bố còn chưa ăn cua... hu...”

Trong khoảnh khắc ấy trái tim Giản Minh Chi như được ngâm trong một bình nước chè thơm ngát, đời này anh chưa bao giờ thấy ấm áp đến thế, anh ôm Giản Thứ qua lớp chăn, khẽ khàng nói, “Sau này Tiểu Thứ đừng đánh nhau có được không, đánh nhau là sai, có phải bố đã từng dạy con rồi không?”

Giản Thứ vùi đầu sâu hơn nữa, chẳng nói câu nào, Giản Minh Chi chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở lờ mờ.

Tối hôm đó, Giản Thứ từ đầu đến cuối không nói tại sao lại đánh nhau, Giản Minh Chi cũng không còn yêu cầu cậu nhất định phải chơi cùng trẻ con hàng xóm nữa.

Giản Minh Chi thậm chí còn chẳng quở mắng Giản Thứ lấy một câu, tối hôm ấy anh chỉ dỗ dành thằng bé, lại moi một con cua biển đông lạnh khác trong tủ lạnh ra, rang lên rồi ăn trước một miếng, Giản Thứ mới vui hơn.

Năm mười hai tuổi Giản Thứ được gửi đến trường cấp hai nội trú tốt nhất ở huyện gần ngôi làng đó nhất, mỗi tuần chỉ về nhà từ thứ sáu đến chủ nhật. Mấy tháng đầu tiên, Giản Minh Chi sợ Giản Thứ không quen, anh thuê phòng trọ ở gần trường, hàng ngày mang đồ ăn cho cậu qua hàng rào trường học, kết quả vài tháng trôi qua, Giản Thứ được cho ăn lớn phổng phao, ngược lại Giản Minh Chi lại gầy đi nhiều. Giản Thứ kéo vài đồng đội cùng chơi bóng rổ mới quen đến giới thiệu cho Giản Minh Chi, cậu bảo đã kết bạn được rồi, không đánh nhau đâu, càng không để người khác bắt nạt, Giản Minh Chi mới yên tâm trở về nhà ở làng.

Thực ra mấy đồng đội đó cũng không thân thiết lắm với Giản Thứ, cậu nhìn rất đẹp trai, mặc dù còn chưa lớn hẳn nhưng vẫn có thể khiến người khác nhìn không rời mắt. Mới khai giảng đã được phong làm hotboy trường, chỉ có điều tính cách cậu rất lầm lì, chẳng kết bạn với ai. Ngày hôm ấy sau khi Giản Minh Chi ra về, Giản Thứ mời họ đi ăn một bữa cơm, ăn uống no say rồi mấy người đó mới dám hỏi cậu, người mới nãy đứng ngoài cổng trường là ai?

Giản Thứ hiếm khi cười đến mức mắt cong lại, cậu vốn định đáp đấy là bố tớ, có phải bố tớ rất trẻ, rất đẹp trai không?

Nhưng cậu ngẫm nghĩ, rồi nói, “Đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.