Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 54: Chương 54: Cuối Cùng Cũng Tỏ Tình Rồi!!




– Cuối cùng cũng tỏ tình rồi!!

Lục Lăng Hằng bị một người đàn ông cường hôn, theo bản năng hiển nhiên sẽ đẩy ra. Nhưng sức Thẩm Bác Diễn mạnh vô cùng, đè anh bẹp dí lên tường, dùng sức lớn thể như hận không thể vân vê nhào nặn anh vào người mình. Lục Lăng Hằng từng đóng không ít cảnh hôn, nhưng chưa từng bị người ta hôn như thế bao giờ, hiển nhiên rất sợ hãi, nhưng cũng không thể phản kháng quá mạnh mẽ, nếu anh thật sự liều mạng đẩy ra, Thẩm Bác Diễn cũng không có kết quả tốt đẹp gì, nhưng mức độ từ chối của anh chỉ dừng lại ở tỏ thái độ bất mãn, cũng không có vẻ gì là liều mạng.

Thẩm Bác Diễn dùng sức mạnh như vậy chẳng qua nội tâm hắn đang rất bất an, sao hắn lại không muốn hôn môi người trong lòng mình thật dịu dàng chứ, hay nhất là có thể trải cánh hoa hồng đầy giường rồi hôn từ từ tới, nhưng hắn sợ mình như vậy đến cơ hội vuốt ve âu yếm cũng chẳng có mà đã bị dần một trận tơi bời. Bị đánh cũng không sao, nhưng phát rồ lên thế này, còn chưa chiếm được cái gì đã bị đánh túi bụi thì không ổn chút nào.

Một lúc sau, Thẩm Bác Diễn nhận ra Lục Lăng Hằng không chống cự đặc biệt gì, dây cung căng ra cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.

Lục Lăng Hằng thấy Thẩm Bác Diễn thả lỏng ra, lập tức đẩy hắn, muốn nói gì đó. Thẩm Bác Diễn nhận ra anh đang phản kháng, lại bắt đầu căng thẳng, liều mạng hôn lên.

Lục Lăng Hằng: “……”

Anh bị đè vào tường như vậy rất khó phát lực, lại không muốn làm Thẩm Bác Diễn bị thương, đành phải từ bỏ phản kháng, đợi Thẩm Bác Diễn tỉnh táo lại rồi nói.

Thế là Lục Lăng Hằng thả lỏng người, Thẩm Bác Diễn cũng dần dần thả lỏng.

Nhưng tới khi Lục Lăng Hằng thấy có vẻ ổn rồi muốn đẩy Thẩm Bác Diễn ra, Thẩm Bác Diễn lại bắt đầu dùng lực, mút bờ môi anh, nói gì cũng không chịu buông.

Hai người họ cứ như vậy, ngươi tiến ta

lùi ngươi lùi ta tiến, cứ hôn như vậy chừng nửa phút, Thẩm Bác Diễn không chịu buông ra, cuối cùng Lục Lăng Hằng không thể nhịn được nữa, nội tâm không ngừng thét gào: Mợ nó, xong chưa hả? Hôn kém như vậy còn cứ thích hôn, bị bệnh à!

Lục Lăng Hằng bắt đầu ra sức phản kháng. Đột nhiên nhảy bổ ra rồi làm cái trò này là có ý gì hả? Anh muốn nói, anh nhất định phải nói!!!!

Thẩm Bác Diễn dùng sức quấn lấy Lục Lăng Hằng, như keo 502 bám riết không tha. Hôn lâu như vậy, giờ hắn đã bình tĩnh lại, phát hiện mình quá kích động, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên thu thập cục diện rối rắm này thế nào, cho nên hắn không thể để cho Lục Lăng Hằng nói, không thể!!!!

Lục Lăng Hằng nheo mắt, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm. Thẩm Bác Diễn không tỏ ra yếu thế mà đối chọi lại ánh mắt ấy, chí ít khí thế không bị đè bẹp. Lục Lăng Hằng không còn cách nào, chỉ đành phải ra tuyệt chiêu, hai tay bắt đầu mò tới bên hông Thẩm Bác Diễn…

Mấy giây sau ——

“Phụt…” Cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng chịu thua, buông Lục Lăng Hằng ra, không thể tin nhìn anh chòng chọc: Cái người này, thế mà dám cù hắn! Quá hèn hạ!!!

Cuối cùng Lục Lăng Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng sức lau nước bọt dính đầy môi, thở mạnh mấy hơi. Anh nhìn trái nhìn phải, thấy bốn phía xung quanh không có ai, coi như có thể an tâm mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức trợn mắt nhìn Thẩm Tiểu Cẩu: “Anh bị điên rồi sao?”

Thẩm Bác Diễn nghiêm mặt: “Tôi không điên.”

“Anh!!!” Lục Lăng Hằng nhìn bộ dạng hùng hổ của hắn, đúng là tức đến phì cười, “Không điên? Không điên thế anh đang làm cái quái gì vậy?”

Thẩm Bác Diễn chống hai tay lên tường, vây Lục Lăng Hằng trong vòng tay mình, giọng nói bá đạo: “Tôi hôn cậu đấy thì làm sao?”

Hai người dựa rất gần, Lục Lăng Hằng nhìn ra được lúc này Thẩm Bác Diễn đang rất căng thẳng, cả người hắn căng cứng. Anh hiểu Thẩm Bác Diễn, tuy bộ dạng Thẩm Bác Diễn bây giờ rất hùng hổ, nhưng thật ra trong lòng hắn thế nào đều viết rõ lên mặt. Hơn nữa tư thế Thẩm Bác Diễn rất kì quái, nửa trên người hắn nghiêng về phía trước, dán vào Lục Lăng Hằng, nhưng nửa dưới người lại cách khá xa, hai chân kẹp chặt, hơn nữa hông vẹo sang, sườn ngả về phía Lục Lăng Hằng —— nói cách khác, người hắn bây giờ cong thành hình chữ S, mặt phương bắc, bụng phương đông.

Lục Lăng Hằng không tài nào lý giải nổi tạo hình của hắn lúc này.

Thật ra Thẩm Bác Diễn căng thẳng như vậy là bởi hắn đã chuẩn bị xong cho trận chiến tơi bời phía trước. Mặc kệ Lục Lăng Hằng hất hắn tát hắn hay là vung chân đá hắn, hắn đều đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng hắn chỉ sợ Lục Lăng Hằng thẹn quá hóa giận dùng đấu gối oánh cậu em của hắn. Đánh mặt, ừ được! Đá cậu em á, khônggggggggg!

Lúc này bụng Lục Lăng Hằng đầy tức giận và nghi vấn, anh há miệng, lại không biết nên nói gì. Thẩm Bác Diễn nhận ra anh rồi sao? Như vậy còn được. Nhưng nhỡ hắn chưa nhận ra anh, giờ mà hỏi không phải quá kỳ quái hay sao?

Bầu không khí ngưng trệ vài giây, Lục Lăng Hằng cau mày hỏi: “Sao anh lại hôn tôi?”

Thẩm Bác Diễn hỏi ngược lại: “Sao cậu lại nắm tay Sở Y Na?”

Lục Lăng Hằng bật cười: “Chị ấy nắm tay tôi.”

Thẩm Bác Diễn tiếp tục gây sự: “Cô ta nắm cậu liền để yên cho cô ta nắm?”

Lục Lăng Hằng phản bác: “Không phải tôi đã từ chối rồi sao?!”

Thẩm Bác Diễn suy nghĩ một chút: “À, hóa ra cậu từ chối. Thế sao cô ta lại cười vui vẻ như vậy?”

Lục Lăng Hằng: “…….” Anh nhận ra hai người nói chuyện rất kì dị, anh thế mà lại mất đi quyền chủ động, rõ ràng anh mới là người tự nhiên bị xâm phạm kia mà! Anh lập tức đoạt lại quyền chủ động “Tôi có nắm tay chị ấy thì cũng mắc mớ gì tới anh?”

Nhất thời Thẩm Bác Diễn lại muốn bạo phát.

“Mà không.” Lục Lăng Hằng hỏi, “Anh đến đây từ lúc nào? Sao lại mặc như vậy?”

“Tôi tới tham ban, không muốn bị người khác nhận ra, không được sao?”(Tham ban: thăm dò đoàn)

Lục Lăng Hằng tức muốn chết rồi. Lại còn không muốn bị người khác nhận ra, anh tưởng anh là minh tinh hả, ai biết anh cơ chứ? Anh nhớ lại ban nãy lúc quay phim đúng là đã thấy Thẩm Bác Diễn, chỉ là người này mũ kính võ trang đầy đủ, cho nên anh mới không nhận ra. Thật ra cái tên Thẩm Bác Diễn này tới coi rình chứ gì?

“Ban nãy Sở Y Na tỏ tình với tôi, tôi từ chối.” Lục Lăng Hằng nói, “Đây là chuyện của tôi với chị ý, anh.. anh..”

Thẩm Bác Diễn trừng mắt: “Cô ta tỏ tình với cậu? Cô ta nói cái gì?”

Lục Lăng Hằng tức giận: “Bảo tôi làm bạn trai chị ấy, tôi không đồng ý. Nhưng cái này liên quan gì…”

“Tôi đây làm bạn trai cậu là được rồi.” Thẩm Bác Diễn cắt ngang. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lục Lăng Hằng: “!!!!!!!!”

Thẩm Bác Diễn không nhịn nổi nữa rồi. Hắn vốn định từ từ tiến công, dù sao thì hắn cũng quen hình thức ở chung như này, sợ nếu phá hỏng mối quan hệ này, chỉ sợ đến bạn cũng không thể làm được. Nhưng suýt chút nữa Lục Lăng Hằng bị người ta đoạt đi rồi. Dù sao thì cũng đã hôn, hắn không còn gì để mất, không thèm để ý gì nữa.

“Anh thích em nhiều năm rồi, lần đầu tiên thấy em —— không phải lần đầu tiên gặp mặt đâu, lần đầu tiên anh thấy em trên ti vi ấy, anh đã thích em rồi.” Thẩm Bác Diễn tự giễu cười, “Em cũng biết rồi mà. Anh không dám nói, sợ làm bạn cũng không được.. nhưng mà anh vẫn.. vẫn rất thích em!”

Lục Lăng Hằng: “!!!!”

Thẩm Bác Diễn đã tung đòn quyết định, không ngờ chỉ bị cù lét. Thật ra hắn đã chuẩn bị xong tâm lý bị từ chối, bởi dựa vào quan hệ trước đây, hắn thật sự không nhìn ra được tình cảm của Lục Lăng Hằng với mình, nhưng phản ứng bây giờ của Lục Lăng Hằng khiến hắn có phần mong đợi. Liệu có cơ hội hay không?

Thật ra Lục Lăng Hằng đã đoán ra được, nhưng chính tai nghe Thẩm Bác Diễn nói ra, anh vẫn vô cùng kinh hãi.

“Anh thích tôi rất nhiều năm rồi?”

“Ừ!”

Lục Lăng Hằng chỉ vào mũi mình: “Anh thích.. tôi?!”

Thái độ Thẩm Bác Diễn vô cùng kiên quyết: “Đúng! Anh thích em! Vẫn luôn thích em! Anh muốn ở bên em! Chính là em!”

“Tôi??”

Lần đầu tiên Thẩm Bác Diễn tỏ tình, quá ư là căng thẳng, đại não có phần phẳng, không theo kịp tư duy đối phương. Sao, chẳng lẽ Lục Quân Càn không biết mình thích cậu ấy sao? Mình cũng quá thất bại nhỉ, biểu hiện rõ ràng như vậy…!

Hắn suy nghĩ một chút, lại hôn môi Lục Lăng Hằng, vô cùng bình tĩnh nói: “Chính là như vậy!”

Lục Lăng Hằng đứng ngẩn ngơ trong gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.