Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 58: Chương 58: Đáp Lại




– Đáp lại.

Thẩm Bác Diễn làm vậy là muốn vội vã bảo vệ chủ quyền của mình. Đã ba tháng rồi hắn và Lục Lăng Hằng không gặp nhau, lần trước gặp mặt còn có thể hôn nhẹ (tuy là hắn tập kích bất ngờ mà hôn mạnh), nhỡ đâu lần này không hôn, đến lần sau nữa anh không cho hắn hôn thì làm sao bây giờ? Hắn muốn từng bước xâm chiếm giới hạn của Lục Lăng Hằng, nhưng tuyệt đối không thể để bị đẩy lui về phía sau!

Lục Lăng Hằng bắt đầu hối hận ngay từ đầu mình đã không dạy dỗ cho tốt, Thẩm Tiểu Cẩu như này là được một tấc lại tiến một thước rồi còn gì. Đáng lẽ ra lúc đầu bị hôn anh nên nghĩa chính ngôn từ mà từ chối, kết quả trước khi hôn cũng đã để cho ôm cho bế, giờ lại nói hắn làm như vậy là không được, đảm bảo Thẩm Bác Diễn sẽ không phục! Ôm rồi hôn rồi, còn không chịu thừa nhận làm người yêu, vẻ như anh không nghiêm túc, đùa bỡn tình cảm của người khác, đây là chuyện gì chứ!!! Giống như nuôi cún con, ngay từ đầu phải dạy nó biết không được ăn thịt kho tàu, cho cún ăn đến sung sướng, sau này không cho nó ăn nữa, cún con tức lên nhất định sẽ quấy rối!!

Lục Lăng Hằng không nói gì đẩy Thẩm Bác Diễn ra: “Anh làm cái gì thế?”

Quả nhiên Thẩm Bác Diễn bị từ chối không vui chút nào: “Em suy nghĩ lâu như vậy, thế đã nghĩ xong chưa?”

Lục Lăng Hằng thật sự rất đau đầu. Xúc động cũng được, những cái khác cũng tốt, anh không thể phủ nhận, anh có hảo cảm với Thẩm Bác Diễn. Nhưng bởi công việc anh bận rộn, nghề nghiệp lại tương đối đặc thù, cho nên tới nay anh vẫn luôn muốn tìm một người ngoan ngoãn không gây phiền toái cho mình, mà hiển nhiên Thẩm Bác Diễn không phù hợp với yêu cầu của anh, cho nên anh vẫn cứ chần chừ không ra quyết định. Nhưng.. anh lại không nỡ thẳng thừng đẩy Thẩm Bác Diễn ra.

Thẩm Bác Diễn khó chịu hừ một tiếng.

“Ban nãy anh ngủ à?” Lục Lăng Hằng lảng sang chuyện khác, “Sao mãi mà không mở cửa xe? Tôi còn tưởng anh không ở trong xe.”

“Anh lên mạng..” Thẩm Bác Diễn quơ quơ điện thoại trong tay, không vui nói: “Có một bài post nghi ngờ em được lên top.”

“Đao Phong” còn chưa phát sóng nhưng những đoạn trailer liên tục được tung ra, cho nên mọi người đều biết Lục Lăng Hằng vào vai một quân nhân thiết huyết, khác rất nhiều với hình tượng quảng cáo của anh. Mọi người xem trailer xong đều nghi ngờ vì sao đoàn phim lại cho một người như vậy diễn vai quân nhân thiết huyết này, một vũ nam múa cột liệu có thể diễn đoàn trưởng đao phong được không, vân vân và vân vân. Thẩm Bác Diễn thấy mà tức muốn chết, phim còn chưa xem mấy người dựa vào đâu mà nói diễn không tốt? Có thiên nhãn à!!!

“Cái kia.” Lục Lăng Hằng lơ đãng nói: “Đều là tự làm ra.”

Gần đây trên mạng có rất nhiều tin không hay về Lục Lăng Hằng, đủ loại nghi vấn nghi ngờ, nhưng thật ra đều là công ty quản lý và đoàn phim tạo ra. Phim còn chưa phát sóng, giờ nói anh diễn không tốt, đánh tụt tâm lý hy vọng của người xem, đến khi mọi người xem rồi, phát hiện thật ra không tồi tệ như mọi người nói, như vậy càng dễ dàng có thêm hảo cảm. Đến khi đó đoàn phim sẽ tìm người nói ngược lại, khen diễn xuất anh tốt, rất dễ tẩy trắng. Ngược lại, nếu bây giờ khen anh nhiều, khán giả hi vọng nhiều, đến lúc đó phát hiện không tốt như lời khen, rất dễ khiến người ta có ác cảm.

Bôi xấu sao cũng là một mẹo thường gặp trong giới giải trí, có nhiều ngôi sao còn cố ý phẫu thuật thẩm mỹ, thu hút trọng tâm sang đề tài này. Khán giả rất dễ có tâm lý phản nghịch, họ thường có cảm tình với những người bị bôi xấu nhiều quá, càng bị bôi đen họ lại càng đặt ra nghi vấn, càng đen lại càng dễ tẩy trắng, dù sao chỉ cần không quá nghiêm trọng, đầu tiên cứ gây sự chú ý đã, sau này từ từ tẩy trắng là được rồi.

Đương nhiên Lục Lăng Hằng hy vọng mọi người có thể tin tưởng vào tác phẩm của mình, nhưng đây là kế hoạch của ekip, anh cũng không còn cách nào.

Đạo lý này Thẩm Bác Diễn cũng hiểu, nhưng nhìn những người khác mắng Lục Lăng Hằng, hắn vẫn thấy rất khó chịu.

Lục Lăng Hằng hỏi: “Giờ vẫn còn hơi sớm để ăn cơm, anh muốn ăn gì không?”

Thẩm Bác Diễn khởi động xe: “Không vội, đi dọn nhà giúp em trước đã.”

“Hử?” Lục Lăng Hằng ngây người, “Dọn nhà?”

Thẩm Bác Diễn lái xe về chỗ ở của anh: “Căn nhà kia của em sắp bị thu về, vẫn chưa tìm được phòng mới phải không?”

Lục Lăng Hằng vẫn ở trong căn phòng kiếp trước anh mua, giờ di sản đã tính toán sắp xong xuôi, anh quyên góp toàn bộ tài sản của mình, nhà ở hiển nhiên cũng bị lấy đi. Lúc trước anh bận quay phim, không rảnh đi tìm nhà ở. Huống hồ thu nhập hiện tại của anh giờ không đủ để mua nhà ở, muốn thuê một nơi ở lâu dài cũng không biết đi đâu thuê.

Lục Lăng Hằng hỏi: “Anh định cho tôi chuyển đi đâu?”

Thẩm Bác Diễn cười híp mắt: “Tới chỗ anh thế nào? Nhà anh lớn như vậy, chỉ có một mình anh ở.”

Lục Lăng Hằng lập tức từ chối: “Không được!” Nếu anh về ở chung với Thẩm Bác Diễn, vậy khỏi nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ bị ăn sạch!!

Thẩm Bác Diễn biết ngay anh sẽ từ chối, bĩu môi: “Cạnh nhà anh có một phòng trống, em ở đó trước đi. Đợi khi nào em mua được nhà mới thì dọn ra ngoài.”

Lục Lăng Hằng suy nghĩ một chút, ý kiến này không tồi, cũng đỡ tốn công đi ra ngoài tìm nhà. Giờ anh liên tục nhận quay chụp, không lâu nữa sẽ đủ tiền mua nhà. Thế là anh nói: “Tôi trả anh tiền thuê.”

“Ừ.” Thẩm Bác Diễn đồng ý nói, “Không cần đưa tiền, trừ vào phí đại diện là được.”

Lúc Lục Lăng Hằng quay quảng cáo đầu tiên còn chưa nổi tiếng, giá cát xê rất thấp, một quảng cáo chỉ được trả hai vạn, đấy đã là tập đoàn Thẩm thị hào phóng rồi. Đợi “Đao phong” và “Khương môn phi tương” lên sóng, anh nổi hơn, cát xê một năm làm đại diện có thể từ mười tới một trăm vạn, dư dả trừ tiền thuê nhà. Thế là anh đồng ý: “Vậy đi.”

“Cơ mà, còn cún con.” Lục Lăng Hằng nói.

“Hử?” Thẩm Bác Diễn tưởng anh đang gọi mình.

“Tôi nhận nuôi cún con.”

Thẩm Bác Diễn: “???” Lục Lăng Hằng nhận nuôi hắn? Ý gì đây? Não Thẩm Tiểu Cẩu trong nháy hoạt động nhanh chóng, có phải Lục Lăng Hằng đang khéo léo biểu đạt là thích hắn không? Có phải ý là muốn cùng chăm sóc nhau không? Quan trọng là — có phải hắn sắp thoát kiếp xử nam rồi hay không??!!

Lục Lăng Hằng nói tiếp: “Anh gặp rồi đấy, bạn Tiểu Công Cẩu trong đoàn phim ấy, Phệ thiên thần thú, tôi mang về rồi. Nhưng mà không có thời gian chăm sóc nó, nhà anh có người giúp việc, lúc tôi không ở nhà có thể giúp tôi chăm nó được không?”

Thẩm Bác Diễn ngây người mấy giây, cuối cùng cũng hiểu ý của anh, gương mặt trong nháy mắt suy sụp: “À… được.”

Lục Lăng Hằng không biết tại sao Thẩm Bác Diễn thay đổi sắc mặt nhanh như vậy. Lẽ nào Thẩm Tiểu Cẩu không thích đồng loại?

Xe chạy tới nơi ở của Lục Lăng Hằng, hai người đi lên lầu, vừa mở cửa ra Tiểu Công Cẩu liền kêu ẳng ẳng nhào ra đón chủ nhân. Lục Lăng Hằng vui vẻ ôm lấy bạn, Tiểu Công Cẩu liền ngoe nguẩy cái đuôi đầy sung sướng, Lục Lăng Hằng hôn môi bạn một cái, lại thân thiết xoa đầu bạn. Tiểu Công Cẩu ngửi ngửi liếm liếm trên mặt anh, Lục Lăng Hằng cũng không ngại, còn cười hì hì. Một người một chó âu yếm nhau hồi lâu, cuối cùng Lục Lăng Hằng thả Tiểu Công Cẩu xuống, vỗ mông nó: “Ngoan, tự chơi đi.”

Tiểu Công Cẩu nghe lời chạy ra ngoài.

Thẩm Bác Diễn đứng một bên nhìn, mắt trừng đến sắp rớt ra ngoài luôn. Đậu xanh! Dựa vào đâu mà một con chó có thể hưởng đãi ngộ như vậy?!! Dựa vào đâu cơ chứ?!!! Người đây không lo lại đi lo cho cẩu huhu ẳng ẳng!

Hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tuy nói là dọn nhà, nhưng Lục Lăng Hằng cũng không có nhiều đồ cần thu dọn, rất hiếm khi anh ở nhà, ngoại trừ quần áo, giấy tờ và laptop ra, những thứ còn lại không mang đi cũng không sao, đồ dùng trong nhà vốn rất ít, huống hồ ở chỗ Thẩm Bác Diễn đều đủ cả.

Lục Lăng Hằng thu dọn vài đồ đạc rồi ôm xuống lầu bỏ vào xe, quay trở về tiếp tục thu dọn, anh trông thấy Thẩm Bác Diễn đang say sưa ôm gối của anh ngửi ngửi. Tiểu Công Cẩu quấn lấy chân hắn nhảy tới nhảy lui, thi thoảng lại ăng ẳng hai tiếng, còn dùng răng kéo ống quần hắn, cũng không biết là muốn ngăn cản hành vi dung tục này hay là đang muốn cùng nhau dung tục.

Lục Lăng Hằng: “…….”

Thẩm Bác Diễn mở mắt ra, thấy Lục Lăng Hằng đã quay về, lập tức buông gối, mặt không biểu tình, tựa như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì: “Tiếp tục thu dọn đi.”

Đột nhiên Lục Lăng Hằng hoài nghi không biết quyết định chuyển tới cạnh nhà Thẩm Bác Diễn có phải là một quyết định vô cùng sai lầm hay không.

Hai người thu dọn đồ đạc xong, Lục Lăng Hằng ôm Tiểu Công Cẩu, Thẩm Bác Diễn lại đưa họ về nhà mới.

Nhà đã được thu dọn sắp xếp sẵn rồi, Lục Lăng Hằng qua nhà anh thuê của Thẩm Bác Diễn ở ngay trong đêm đó. Sáng sớm mai anh phải bay đi thu thông cáo tuyên truyền cho “Đao phong”, bởi vậy nên tám giờ tối tắm xong anh liền chuẩn bị ngủ. Đang lau mái tóc ướt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lục Lăng Hằng đi tới mắt mèo nhìn một chút, thấy Thẩm Bác Diễn đang đứng bên ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Lăng Hằng mở cửa ra.

Thẩm Bác Diễn cầm một vài văn kiện đi tới: “Em xem văn kiện này một chút, đây là kế hoạch sử dụng di sản quyên tặng của em.”

Lục Lăng Hằng có vẻ ngạc nhiên nhận lấy, đi tới ghế sô pha ngồi xuống: “Di sản của tôi giải quyết xong rồi?”

“Cũng tương đối.” Thẩm Bác Diễn cười cười, “Anh dùng chút thủ đoạn, ba em đã rút đơn kiện. Cho nên thủ tục xử lý di sản đã xong xuôi, một khi quỹ nhận được tiền sẽ lập tức tiến hành kế hoạch.”

Lục Lăng Hằng nghe tin cha mình rút đơn kiện, lòng chua xót. Không phải anh thấy áy náy, chỉ là khó tránh khỏi có chút bất an.

“Anh đã sắp xếp công việc cho ba em, ông ấy vẫn còn một khoản nợ.” Thẩm Bác Diễn nói, “Nếu ông ấy không đánh bạc nữa mà làm việc cho tốt, có thể nuôi gia đình sống bình an qua ngày.”

Lục Lăng Hằng nghe hắn nói vậy, thở phào một hơi. Giờ anh không có năng lực làm gì, nhưng Thẩm Bác Diễn thay anh sắp xếp, anh thấy đỡ hơn nhiều. Đến nước này rồi mà Lục Quân còn không bỏ thói xấu, không có kết quả tốt nữa thì cũng không liên quan gì đến anh.

Lục Lăng Hằng bắt đầu xem tài liệu xử lý.

Trong thời gian này ngoài xây dựng đội ngũ mới cho công ty, Thẩm Bác Diễn còn cùng giám đốc quỹ quân tử cùng nhau làm văn kiện xử lý di sản, chia số di sản Lục Quân Càn quyên góp làm ba phần, một phần dùng để xây trường học hy vọng cho các em nhỏ vùng cao, một phần dùng để giúp các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn thất học được đến trường, phần thứ ba dùng làm kế hoạch thưởng cho các em học sinh ưu tú. Kế hoạch thưởng cho học sinh ưu tú này là gửi một phần di sản Lục Quân Càn vào ngân hàng lấy lãi , chọn vài trường đại học làm nơi thí điểm, thành lập một hạng mục học bổng, hằng năm cầm số lợi túc ra làm học bổng tặng cho các học sinh ưu tú có đủ điều kiện.

Thẩm Bác Diễn giải thích: “Các trường học hy vọng được xây dựng bằng số di sản của em, đều sẽ đặt theo tên em, ví dụ như tiểu học Quân Càn thôn Dương, tiểu học Quân Càn thôn Ngưu. Về kế hoạch học bổng cho học sinh ưu tú, đây là do anh đề nghị, hình thức tương tự như một giải thưởng mang tên em, tuy không có nhiều tiền, nhưng số tiền gửi lấy lãi có thể duy trì kế hoạch này vài chục năm, thậm chí vài trăm năm. Những trường đại học được chọn đều là đại học hạng ưu, điều kiện cũng tương đối khắt khe, số người nhận được học bồng hằng năm không nhiều, nhưng những ai nhận được nhất định đều là tinh anh, sau này có thể sẽ là những tinh anh đứng đầu đủ mọi ngành nghề.

Lục Lăng Hằng không thể ngờ Thẩm Bác Diễn sẽ nghĩ ra một kế hoạch như vậy, nhất thời không biết nên biểu thị thế nào.

“Con người ta rất chóng quên, Lục Quân Càn đã mất, có lẽ mười năm, hai mươi năm nữa, thậm chí chỉ một vài năm sau, không còn mấy ai nhớ tới em. Anh không muốn em bị lãng quên. Nếu có thể để một vài tinh anh có năng lực ảnh hưởng nhớ tới em, có lẽ sẽ có nhiều người nhớ đến em hơn.”

Lục Lăng Hằng trầm mặc. Đột nhiên anh thấy mũi chua xót, mắt mờ hơi sương. Trong lòng có một sự kích động đẩy cảm xúc anh lên cao. Con người ta rất chóng quên, anh biết, một ngôi sao nổi tiếng, hai ba năm không xuất hiện cũng sẽ bị khán giả bạc tình ném sau đầu. Nhưng anh làm diễn viên, anh không cam lòng bị người khác quên mất, anh muốn để lại chút gì đó, cho dù đã già đi thì mọi người vẫn có thể nhớ những khoảnh khắc tốt đẹp về anh. Hy vọng có thể làm một bộ phim để đời của anh còn chưa thực hiện được, cho nên Thẩm Bác Diễn dùng cách này giúp anh hoàn thành giấc mộng của mình.

Anh bị sự dụng tâm của Thẩm Bác Diễn làm cho cảm động vô cùng, nhất thời mọi ngôn từ không thể miêu tả hết tâm tình anh lúc này: “Cảm ơn…”

Thẩm Bác Diễn ngồi xổm xuống trước mặt anh, cầm lấy tay anh, đưa mắt nhìn anh chăm chú: “Quân Càn, đừng bao giờ nói cảm ơn với anh. Bất cứ chuyện gì anh làm, đều không phải vì em, mà là vì chính anh. Tới bây giờ anh chưa từng nghĩ anh cố gắng làm cái gì vì em. Tất cả những gì anh làm, là bởi vì chỉ có em, chỉ em mới phù hợp với tất cả huyễn tưởng, tất cả mong đợi của anh, không phải vì em tốt đẹp bao nhiêu, mà là vì em hợp tâm ý anh bao nhiêu. Anh yêu em, bởi anh là một người ích kỷ như vậy.”

Lục Lăng Hằng khẽ run lên. Anh bị cảm động, cũng rất rung động, nhưng anh đang cố gắng đè nén xung động trong lòng mình, anh mong mình có thể lý trí hơn một chút, không nên ra quyết định qua loa.

Thẩm Bác Diễn chăm chú nhìn anh một lúc, ngẩng đầu lên từ từ tới gần. Đôi môi ấm áp của hắn đặt lên môi Lục Lăng Hằng. Nội tâm Lục Lăng Hằng giùng giằng giãy giụa, nhưng cuối cùng cũng bị lún sâu vào vũng bùn cảm tính. Anh nhẹ nhàng đáp lại, nhưng lại bị lý tính kéo về, đến khi muốn đẩy Thẩm Bác Diễn ra —— đã muộn rồi.

Cảm nhận được anh đáp lại, Thẩm Bác Diễn như điên mà nhào tới, ôm Lục Lăng Hằng điên cuồng cắn gặm!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.