Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 44: Chương 44: Hình Tượng Nam Thần Vỡ Răng Rắc Thành Trăm Mảnh Nhỏ…




– Hình tượng nam thần vỡ răng rắc thành trăm mảnh nhỏ…

Lục Lăng Hằng đang ngồi hóa trang trong phòng, cửa bị đẩy ra, Thẩm Bác Diễn đi tới.

Lục Lăng Hằng thuận miệng hỏi: “Bác gái đi rồi?”

Thẩm Bác Diễn ừ một tiếng, tùy tiện tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.

Lục Lăng Hằng nhìn trong gương thấy sắc mặt Thẩm Bác Diễn rất khó coi. Thật ra lúc ban đầu tâm tình của Thẩm Bác Diễn không tệ, Lục Lăng Hằng nhìn ra được, từ lúc Trâu Tĩnh Tĩnh bước vào phòng, nét mặt Thẩm Bác Diễn có sự thay đổi. Cũng không biết họ đã nói những gì mà Thẩm Bác Diễn mất hứng như vậy. Nhưng anh không tiện hỏi, không biết làm gì hơn là nói: “Bác gái giữ gìn nhan sắc tốt ghê, hoàn toàn không nhận ra đã là mẹ của hai người con trai.”

Da mặt Thẩm Bác Diễn khẽ giật, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thẩm Bác Diễn và Lục Quân Càn đã quen nhau ba năm, nhưng hai người đều rất ít khi nhắc tới chuyện nhà mình, Thẩm Bác Diễn có nhắc cũng chỉ nhắc về anh trai. Cho nên Lục Quân Càn cũng không biết, Thẩm Thanh Dư và Thẩm Bác Diễn không phải cùng một mẹ sinh ra. Thẩm Thanh Dư là con của cha Thẩm với vợ trước, lúc Trâu Tĩnh Tĩnh gả cho nhà họ Thẩm Thanh Dư đã bảy tuổi. Dù sao bà cũng là một ngôi sao nổi tiếng, lúc đó báo chí còn đưa tin nói bà chính là nguyên nhân mối bất hòa của Thẩm gia, nhưng sau này việc làm ăn Thẩm gia càng ngày càng phát triển, bảo vệ đời tư rất kín kẽ, trên truyền thông không đưa tức gì nữa, cho nên rất nhiều người trẻ tuổi bây giờ không biết việc này. Lúc Lục Quân Càn lớn lên Trâu Tĩnh Tĩnh đã sớm rời khỏi giới giải trí, cho nên chuyện của Thẩm gia, Thẩm Bác Diễn không nói anh cũng không biết.

Ban nãy Thẩm Bác Diễn bị Trâu Tĩnh Tĩnh dạy dỗ một hồi, đúng là làm khổ hắn. Hắn vẫn tương đối kính nể mẹ mình, ngày còn nhỏ, Trâu Tĩnh Tĩnh cũng không quản quá nhiều tới cuộc sống hay những vấn đề hằng ngày của hắn, nhưng lại vô cùng chú ý tới sự trưởng thành của hắn. Trong ấn tượng của Thẩm Bác Diễn, những khi còn bé hắn và mẹ ở chung, hầu như đều là mẹ dùng thái độ dịu dàng nhưng lại ẩn sự kiên quyết không thể từ chối không vừa ý vì hắn trưởng thành quá chậm, thậm chí bà còn ép buộc hắn làm những việc hắn không muốn hoặc không làm được. Cũng bởi vì hắn nhỏ hơn Thẩm Thanh Dư bảy tuổi, Trâu Tĩnh Tĩnh lo hắn trưởng thành chậm, như vậy sẽ không đuổi kịp anh trai. Trâu Tĩnh Tĩnh thỏa mãn bất cứ nhu cầu vật chất gì của con trai, nhưng bà lại mặc kệ trong lòng con có những khó khăn gì, cũng không cần biết con dùng cách gì, thứ duy nhất bà nhìn là thành tích con mình đạt được.

Cha bộn bề công việc nên cũng không thân thiết với Thẩm Bác Diễn, cho nên trong lòng hắn, người duy nhất thân thiết gần gũi, so với cha mẹ còn bảo vệ hắn hơn là anh trai Thẩm Thanh Dư.

Lần này tập đoàn Thẩm thị dự định triển khai loạt sản phẩm mới, vốn muốn để Thẩm Bác Diễn phụ trách, hắn cũng đã sắp ba mươi nhưng đến nay vẫn còn chưa có thành tích xuất sắc đặc biệt gì. Lần đầu tiên em trai phụ trách hạng mục quan trọng, Thẩm Thanh Dư vô cùng lo lắng, đang bận rộn trăm bề mà vẫn bớt thời gian dẫn đoàn đội giúp đỡ hỗ trợ Thẩm Bác Diễn, khi ấy Thẩm Bác Diễn cũng không để chuyện này trong lòng, vẫn không quản việc gì, kết quả từ khâu nghiên cứu chuẩn bị cho tới khâu sản xuất đều là đoàn đội của Thẩm Thanh Dư giúp hắn hoàn thành. Hắn không muốn cướp công lao của Thẩm Thanh Dư, hơn nữa hắn vốn không có hứng thú với chuyện công ty nhà mình, cho nên nhường lại hết cho Thẩm Thanh Dư, dù sao thì đó cũng vốn là công lao của anh ấy.

Trâu Tĩnh Tĩnh mắng hắn ngu xuẩn, vốn là của hắn, giờ lại tặng cho Thẩm Thanh Dư, giờ hắn quay quảng cáo này, trái lại thành hắn giúp Thẩm Thanh Dư phát triển sản phẩm. Dù sao thì hắn cũng mặc kệ, chỉ là hắn không muốn tranh giành với Thẩm Thanh Dư mà thôi.

Nhưng những lời này không thể nói cho Trâu Tĩnh Tĩnh nghe, Trâu Tĩnh Tĩnh cũng sẽ không nghe. Hắn đành phải dỗ dành mẹ, mặc kệ mẹ nói gì, hắn cũng đều đồng ý, sau đó sẽ trì hoãn kéo dài cho chuyện này qua đi.

Nhưng tới trước khi hắn rời phòng, mẹ nói một câu đâm trúng nỗi đau của hắn.

“Con đã hai mươi tám tuổi rồi mà không làm nổi một việc nên hồn! Con thích con trai mẹ mặc kệ, người giống như con không ít, con thích mới mẻ kích thích gì đều là quyền tự do của con. Nhưng rốt cuộc khi nào con mới định kết hôn? Thẩm Thanh Dư đã sinh con trai rồi, con hồ đồ cũng phải có giới hạn thôi!”

Thẩm Bác Diễn ghét nhất hai chuyện, một là bảo hắn tranh giành gia sản, hai là bảo hắn kết hôn sinh con cùng phụ nữ. Trâu Tĩnh Tĩnh lại cứ như vậy, không nghĩ xem Lục Quân Càn qua đời hắn đau khổ thế nào, thật khiến hắn bực muốn thổ huyết!

Lục Lăng Hằng thấy tâm tình Thẩm Bác Diễn không tốt, hơn nữa hẳn là có liên quan đến mẹ hắn, thật ra anh muốn an ủi hắn đôi câu, nhưng bởi vì thân phận nên không tiện nói gì đành phải giả vờ làm như không nhìn thấy.

Thợ trang điểm đánh xong lớp nền cho Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng đứng lên nói: “Tôi đi vệ sinh trước.”

Để hóa trang tỉ mỉ, hóa trang người già tốn rất nhiều thời gian, sợ nếu ngồi hai ba giờ muốn đi giải quyết nỗi buồn lại không được, cho nên anh định đi giải quyết cho xong xuôi.

Lục Lăng Hằng ra khỏi phòng hóa trang, quẹo qua một hành lang không người, phía trước có nhà vệ sinh. Anh đang chuẩn bị đi tới, đột nhiên tay bị một người ở phía sau níu lại, sau đó dùng một lực mạnh kéo anh vào lòng.

“Quân Càn…”

Lục Lăng Hằng không kịp đề phòng mà giật mình, thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Tới khi anh phát hiện Thẩm Bác Diễn đang ôm mình, anh nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn xung quanh một hồi, cũng may mà ngoài hành lang không có ai.

“Thẩm tổng…” Lục Lăng Hằng muốn đẩy hắn ra, thế nhưng Thẩm Bác Diễn ôm rất chặt, hơn nữa tựa như đang rất cần cái ôm này, nên anh do dự không đẩy ra, “Thẩm tổng, anh lại gọi sai tên rồi, tôi là Lục Lăng Hằng.”

Thẩm Bác Diễn trầm mặc.

Tim Lục Lăng Hằng đập rất nhanh. Một lần gọi sai tên là vô tình, nhưng gọi sai tên nhiều lần như vậy, chẳng lẽ Thẩm Tiểu Cẩu đã nhận ra anh?

Nhưng mấy giây sau, Thẩm Bác Diễn buồn bực nói: “Tôi biết. Cậu giả vờ đi, để tôi ôm cậu một cái, xin cậu đấy.”

Không biết tại sao, nghe hắn nói vậy, Lục Lăng Hằng lại cảm thấy một sự thất vọng không tên. Anh không đành lòng đẩy Thẩm Bác Diễn ra, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy, cứ do dự như vậy, do dự mấy chục giây, sau đó Thẩm Bác Diễn chủ động buông anh ra.

“Cảm ơn.” Thẩm Bác Diễn có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Lục Lăng Hằng dè dặt thăm dò: “Thẩm tổng, anh cứ toàn nhầm tôi với anh trai.”

Thẩm Bác Diễn hỏi: “Cậu là Lục Quân Càn sao?”

Lục Lăng Hằng cả kinh, theo bản năng phủ nhận: “Sao tôi có thể là Lục Quân Càn được? Sao Thẩm tổng lại hỏi vậy?”

Thẩm Bác Diễn thấy anh không thừa nhận, hắn cũng không vạch trần: “Cậu bắt chước không tồi.” Ngưng một chút, lại nói, “Sau này có cơ hội giả bộ thêm vài lần nữa.”

Lục Lăng Hằng: “……”

Thẩm Bác Diễn ôm người trong lòng xong, sự buồn bực trong lòng cũng vơi đi ít nhiều. Hắn xoay người rời đi, lúc đi tới khúc quẹo dừng lại, dùng lực cố sức chà xát mặt mình. Chốc lát sau, vẻ mặt cứng ngắc của hắn dịu xuống. Đợt lát nữa gặp lại Lục Lăng Hằng, hắn cũng không muốn tiếp tục làm vẻ mặt đau khổ nữa, hắn không muốn người mình thích thấy vẻ mặt đau khổ của mình.

Lục Lăng Hằng hóa trang xong cũng đã ba giờ chiều, đúng lúc ánh nắng gay gắt nhất, các nhân viên quay lại làm việc.

Thật ra trạng thái tâm lý buổi chiều của mọi người đều khá hơn ban trưa nhiều, các bác trai bác gái thả lỏng người, phối hợp cũng ăn ý hơn, cũng đã quen với giai điệu nhạc, theo lý thuyết đáng lẽ ra phải quay rất dễ, nhưng không ngờ vẫn xảy ra vấn đề.

Cảnh quay buổi chiều chủ yếu là Lục Lăng Hằng sắm vai ông lão trước khi uống động năng lụ khụ thiếu sức sống, vì không được các bác gái để ý nên không tìm được bạn nhảy. Thế nhưng Lục Lăng Hằng lại rất được các bác gái hoan nghênh, thế nên lúc anh mời một bác gái làm bạn nhảy, đáng lẽ ra theo kịch bản, hẳn là bác gái phải ghét bỏ từ chối anh, kết quả bác gái kia thấy nóng quá nên quên mất quay phim, cứ thế mà đồng ý, đứng lên kéo anh nhảy theo nhạc.

Phó đạo diễn Triệu Bằng lập tức kêu tạm dừng, đi ra nói vài câu, quay lại một lần nữa. Kết quả tuy lần này bác gái diễn theo kịch bản từ chối Lục Lăng Hằng, nhưng ánh mắt nét mặt lại lưu luyến không rời, bộ dạng lúc rời đi quả thật giống như hận không thể nhào tới kéo Lục Lăng Hằng cùng bác múa quảng trường. Lục Lăng Hằng đáng lẽ ra phải vấp trái vấp phải cuối cùng lại thành các bác gái dẫn dắt nhảy đến trôi chảy.

Lục Lăng Hằng cũng rất bất đắc dĩ, không ngờ lôi kéo quan hệ với các bác gái xong lại thành cục diện không biết nên khóc hay cười như này. Triệu Bằng vội vã đi lên nói rõ kịch bản cho các bác gái, thậm chí còn đổi vài bác gái diễn cảnh này. Mà Thẩm Bác Diễn là đạo diễn trên danh nghĩa lại chỉ ngồi cách đó không xa, mỉm cười nhìn Lục Lăng Hằng.

Tuy rằng Lục Quân Càn từng diễn không ít vai, nhưng trước giờ anh vẫn được bao bọc trong hình tượng nam thần, cho tới giờ cũng chưa từng diễn người lớn tuổi. Thẩm Bác Diễn đã tưởng tượng rất nhiều dáng vẻ của Lục Quân Càn, hiển nhiên trong đó cũng tưởng tượng anh anh tuấn như vậy không biết khi về già sẽ thế nào. Hắn rất muốn xem thử, cho nên đây cũng là lý do hắn nghĩ ra ý tưởng này trong hệ liệt quảng cáo. Nhìn người trong lòng hóa trang thành dáng vẻ khi về già, giống như có thể nhìn thấu trước cả đời này của mình.

Lúc hắn mới hoài nghi có lẽ Lục Lăng Hằng là Lục Quân Càn, thật ra trong lòng cũng thấy kì dị, nhưng nhanh chóng vượt qua rào cản này. Hắn yêu Lục Quân Càn, yêu sâu tận xương tủy, bất luận Lục Quân Càn đã biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, chỉ cần vẫn là Lục Quân Càn, hắn sẽ chấp nhận toàn bộ.

Sau khi được Triệu Bằng chỉ đạo xong, các diễn viên phối hợp diễn, cuối cùng cũng có hiệu quả, quay hai lần nữa liền qua.

Cả ngày bận rộn, cuối cùng quảng cáo cũng quay xong, Thẩm Bác Diễn vốn muốn tìm lý do để cùng ăn cơm bồi dưỡng cảm tình với Lục Lăng Hằng, nhưng không ngờ hôm nay Trâu Tĩnh Tĩnh rảnh rỗi, buổi trưa nói chuyện cùng hắn thôi còn chưa bỏ qua, đợi hắn quay xong lại tới tìm hắn. Hắn không muốn mẹ phát hiện mình thân thiết với Lục Lăng Hằng, không thể làm gì hơn là vội vàng chào hỏi Lục Lăng Hằng rồi đi.

Hai hôm sau, Lục Lăng Hằng dẫn theo Tiền Duyệt tới sân bay, chuẩn bị bay tới phim trường “Đao Phong”, quay những cảnh cuối cùng.

Làm thủ tục lên máy bay xong vẫn còn cách giờ bay một khoảng thời gian, Lục Lăng Hằng cùng Tiền Duyệt đi tới phòng nghỉ cho khách vip đợi.

Trong phòng nghỉ cho khách vip có một chiếc TV màn hình LCD cỡ lớn, đang phát tin quảng cáo, Lục Lăng Hằng không phí phạm thời gian, lấy kịch bản ra bắt đầu xem. Mà Tiền Duyệt chán muốn chết, ngồi xem quảng cáo giết thời gian.

“A! Đây là!!!” Đột nhiên Tiền Duyệt hô to một tiếng.

Lục Lăng Hằng ngẩng đầu lên nhìn thấy trên TV là mình đang mặc tây trang nhăn nhúm đi vào quán bar.

Đậu xanh!!! —— Đây chính là phản ứng đầu tiên của Lục Lăng Hằng!

Lục Lăng Hằng nhớ mang máng, quảng cáo đầu tiên của hệ liệt động năng hôm nay bắt đầu được đưa lên sóng truyền thông, vốn nghĩ nhân lúc này ra ngoại thành quay phim có thể nhắm mắt làm ngơ, thế nhưng trăm triệu lần anh không ngờ, tập đoàn Thẩm thị nhiều tiền tài lại có thể phát rồ mà phát quảng cáo này ở sân bay!!

Mấy cô gái trẻ đang nói chuyện trên trời dưới biển trong phòng nghỉ, cũng không biết ai chú ý đầu tiên, nói: “Anh này dáng không tồi, chân đẹp ghê!!”

Các cô gái còn lại lập tức dời đường nhìn lên màn ảnh, bắt đầu chú ý tới quảng cáo.

Họ nhìn chằm chằm chàng trai đầu tổ quạ đeo kính gọng đen chân dài đi tới ngồi xuống bên quầy bar.

Luc Lăng Hằng lập tức kéo sụp mũ lưỡi trai xuống, đeo kính râm lên, đứng dậy giục Tiền Duyệt: “Chúng ta đi thôi.” Nghĩ tới việc sau này quảng cáo lan rộng ra, anh sắp hít thở không thông rồi đây này!!!

Tiền Duyệt đâu cam lòng bỏ đi, đây lần đầu tiên cậu thấy quảng cáo chính thức: “Đợi tí, xem xong cái đã!!”

Lục Lăng Hằng giờ muốn chạy cũng không kịp, trên màn hình anh đã nhận lấy “Động năng” từ trong tay cô vũ nữ dẫn đầu. . .

Nhạc nền quảng cáo bật chợt thay đổi phong cách, giai điệu Lục Lăng Hằng vô cùng quen nổi lên, quen đến mức Lục Lăng Hằng đã múa quảng trường vô số lần, vừa nghe thấy điệu nhạc này đã có xung động đứng lên nhảy. Anh lập tức dồn khí lực xuống đôi chân, để mình đứng vững lại, cố khắc chế vượt qua phản xạ có điều kiện mê hoặc.

Nghe thấy điệu nhạc sống động, những người đang nghỉ ngơi trong phòng cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía màn hình.

“Uầyyyyy!!!”

Đột nhiên có một nữ sinh hưng phấn reo lên: “Anh này đẹp trai quá điiii!!!”

Một cơn gió thổi tới, kính mắt Lục Lăng Hằng bay đi, đầu tổ quạ trở nên gọn gàng, tây trang trên người cũng thẳng thớm, cả người tràn trề sinh lực, lộ ra diện mạo lúc ban đầu. Hơn nữa quảng cáo còn cho thêm hiệu ứng, khiến cả người anh như đang phát sáng!

Tinh thần mấy cô gái kia phấn khích hơn hẳn, nhưng vẫn khắc chế tâm tình, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm màn hình tivi.

Trên tivi Lục Lăng Hằng đang đi về phía cột, dưới tivi Lục Lăng Hằng kéo sụp mũi lưỡi trai che kín mặt mình.

“Aaaaaaaaaaaa!”

Nhất thời mọi người bị kích thích, tiếng hét chói tai khiến mũ lưỡi trai trên đầu Lục Lăng Hằng suýt chút nữa vì rung động mà rơi xuống!

“Trời ưi, quảng cáo gì đây!” “Múa cột! Anh ấy đang múa cột kìaaaaa!” “Mẹ ơiiiiiiiiiiiiii!’

Lần đầu tiên Lục Lăng Hằng nghe thấy quần chúng kích động phản hồi như vậy, đúng là khóc không ra nước mắt! Hình tượng nam thần của anh vỡ răng rắc thành trăm mảnh nhỏ, giờ gom góp chắp vá lại thế nào đây. . .

“Đồ uống kia tên động năng!” “Đẹp quá xáaaaaaaa chảy nước miếng luôn rồi nè!!” “Mau mau, lên mạng tìm xem cái người đóng quảng cáo động năng này là ai!” “Tìm được anh này chưa, tui muốn làm fan não tàn đầu tiên của ảnhhhhhhhhh!!”

Hình tượng nam thần của Lục Lăng Hằng trong nháy mắt lại trở về bên người: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.