Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 76: Chương 76: Hung Thủ Giết Người Chột Dạ




– Hung thủ giết người chột dạ.

Sau khi buổi chụp hình kết thúc, mọi người cùng nhau đi ăn.Các diễn viên đều phải giữ vóc dáng, đặc biệt là nữ diễn viên, thành ra thức ăn trên bàn cơm gần như không được đụng đến mấy, rượu lại uống rất nhiều. Có người muốn rót rượu cho Lục Lăng Hằng, anh vội vã từ chối: “Xin lỗi, gan tôi không tốt, không thể uống rượu.”

Câu này là Thẩm Bác Diễn dạy anh, Thẩm Bác Diễn nhắc đi nhắc lại anh ra ngoài không được uống rượu. Nhưng tất cả mọi người đều uống, chỉ mình anh không uống, đây không phải làm màu sao? Dù gì cũng phải có một lý do. Dị ứng cồn thì đã quá nhiều người dùng rồi, vừa nghe đã biết là kiếm cớ, hơn nữa trước đây không ít người biết Lục Lăng Hằng là một bợm rượu, cho nên Thẩm Bác Diễn nghĩ ra kế gan anh gặp vấn đề. Chỉ cần nghe như vậy, mọi người sẽ không dám mời rượu nữa.

Quả nhiên người giúp anh rót rượu dừng tay, đột nhiên Tôn Phương lên tiếng: “Không phải trước đây cậu vẫn uống được sao?”

Lục Lăng Hằng đã chuẩn bị tốt câu trả lời cho câu hỏi này: “Ừ, nhưng bởi trước đây uống quá nhiều rượu, bác sĩ dặn tôi bất kể thế nào cũng không được uống nữa, nếu không chức năng gan sẽ suy kiệt.”

Mọi người ngồi đây đều không phải bác sĩ, cũng không hiểu chuyện gì, vừa nghe thấy ‘chức năng gan suy kiệt’ đã sợ hãi, đừng nói tới mời rượu Lục Lăng Hằng tiếp, có người còn vội buông chén rượu trong tay mình xuống.

Tiệc rượu trôi qua một nửa, đột nhiên Tôn Phương cầm bao thuốc đứng lên: “Lăng Hằng, ra ngoài hút một điếu không?”

Lục Lăng Hằng có phần ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng lên theo hắn ra ngoài. Tiệc rượu có nhiều người như vậy, Tôn Phương lại gọi anh, chỉ e hút thuốc là cái cớ, chắc hắn có chuyện muốn nói riêng.

Ra ngoài rồi, Tôn Phương đưa một điếu thuốc cho Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng từ chối: “Tôi không hút.”

Tôn Phương không nói gì cất điếu thuốc về. Đúng như Lục Lăng Hằng nghĩ, hắn gọi Lục Lăng Hằng ra ngoài là có chuyện muốn nói, hoặc là có mấy lời khách sáo.

“Trước đây anh họ cậu đối xử rất tốt với tôi.” Tôn Phương nói.

Lục Lăng Hằng nhướn mày: “Ồ? Anh họ tôi là một người tốt.” Tự mình khen mình, anh cũng không thấy ngại. Nhưng Tôn Phương nói vậy, anh cảm thấy có hơi kì lạ. Anh đối xử với Tôn Phương, ngược lại cũng không thể nói là đối xử tốt, dù sao thì lúc đó bên cạnh anh cũng có rất nhiều nhân viên, căn bản không để ý tới.

Tôn Phương quan sát nét mặt của Lục Lăng Hằng: “Anh ấy còn trẻ như vậy đã.. tôi đã rất buồn trong suốt một thời gian dài. Nếu tôi có thể giúp được gì cho cậu thì hãy nói với tôi.”

Lục Lăng Hằng cười nói: “Cậu khách khí quá rồi.” Mấy lời này của Tôn Phương càng khiến anh cảm thấy kì quái. Chiếu cố anh? Dựa vào địa vị Tôn Phương sao? Muốn lôi kéo làm quen với anh? Dựa vào địa vị anh bây giờ, Tôn Phương cũng không cần phải làm vậy.

Một lát sau, Tôn Phương lại hỏi: “Anh họ cậu có nói gì về tôi không?”

Lục Lăng Hằng suy nghĩ một lúc, đáp: “Trước đây anh họ quá bận rộn, tôi không có nhiều cơ hội nói chuyện với anh ấy.”

“Vậy sao..” Tôn Phương lập tức suy nghĩ. Hắn làm trợ lý cho Lục Quân Càn mấy tháng, đúng là chưa từng thấy Lục Quân Càn liên lạc gì với Lục Lăng Hằng. Lúc đó hắn bỏ thuốc vào cà phê của Lục Quân Càn, Lục Quân Càn lập tức uống ngay, có lẽ không hoài nghi gì. Sau khi uống xong hắn lập tức cầm cốc cà phê mang đi xử lý, có lẽ không lưu lại chứng cứ, nếu Lục Lăng Hằng biết chân tướng, chỉ có thể là trước khi chết Lục Quân Càn tự mình nói.

Suốt khoảng thời gian này Tôn Phương vẫn luôn nghi thần nghi quỷ, nghĩ rất nhiều trường hợp có thể xảy ra. Hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy Lục Lăng Hằng không thể biết chân tướng, nhưng cái câu ‘vị như cũ’ kia của Lục Lăng Hằng khiến hắn rất để tâm. Nếu trước khi chết Lục Quân Càn thật sự hoài nghi cốc cà phê, có khả năng sẽ nói cho Thẩm Bác Diễn, dù sao thì quan hệ của Lục Quân Càn với Thẩm Bác Diễn cũng thân hơn. Giờ Thẩm Bác Diễn thân với Lục Lăng Hằng như vậy, có lẽ Thẩm Bác Diễn đã nói lại cho Lục Lăng Hằng, nhưng nếu Thẩm Bác Diễn thực sự nghi ngờ hắn, còn để Lục Lăng Hằng tới dò thám, sao không trực tiếp đi báo cảnh sát? Hoặc tìm thám tử tư điều tra hắn?

Tôn Phương nghi ngờ tất cả các khả năng, cho nên mấy tháng nay làm việc vô cùng cẩn thận, cảm thấy có người đang âm thầm đi theo, lại nghĩ có người đang giám sát mình. Tự hắn có tật giật mình, ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ, sợ có người hạ độc mình báo thù cho Lục Quân Càn nên ăn uống cũng chỉ dám tự đi mua, khiến thần kinh trở nên suy nhược.

Dựa theo đạo lý mà nói, chuyện đã qua rồi, không có ai tìm tới, đáng lẽ ra hắn phải coi như không có chuyện xảy ra, không nên nói gì cả. Nhưng hắn đang bị chính suy đoán của mình dằn vặt, cho nên không cầm lòng được mà thăm dò.

Tôn Phương lấy dũng khí hỏi: “Lần trước cậu nói ‘vị như cũ’ với tôi là có ý gì?”

“Hử?” Lục Lăng Hằng không ngờ hắn lại hỏi câu này, vội giải thích: “Lúc đó tôi mệt quá nên hồ đồ, cậu bỏ qua cho tôi.”

Tôn Phương há miệng ra, lại ngậm vào. Câu trả lời này của Lục Lăng Hằng thật không có gì để nói, lúc đó Lục Lăng Hằng gọi rõ tên hắn, còn nói ‘vị như cũ’. Nói là nhận lầm người thì thật không có sức thuyết phục.

“Thật ra tôi vẫn rất áy náy.” Tôn Phương cân nhắc mấy giây sau đó nói tiếp, “Tôi là trợ lý của anh Quân Càn, lại để xảy ra chuyện này.. Là tại tôi không chăm sóc anh ấy tốt.”

“Sao cậu lại nói như vậy.” Lục Lăng Hằng vội vã an ủi: “Chuyện này không trách người khác được.”

Tôn Phương lại muốn nói rồi lại thôi một lần nữa.

Lục Lăng Hằng không hiểu gì: Tôn Phương gọi anh ra đây, rốt cuộc muốn nói gì với anh.

Đột nhiên Tôn Phương kêu “A” một tiếng, ném điếu thuốc trong tay xuống đất. Hắn hút thuốc, mới hút được vài hơi, thuốc tự cháy hết chạm vào ngón tay.

“Cậu không sao chứ?”

Tôn Phương xua xua tay, chột dạ nói: “Không, không sao đâu.”

Lúc này nhân viên studio đi ra thấy hai người họ đứng bên ngoài, gọi một tiếng: “Hai người đứng đó làm gì thế? Vào uống tiếp đi!”

Lục Lăng Hằng thấy có vẻ Tôn Phương không còn gì để nói nữa, liền kéo hắn trở về: “Vào thôi.”

Về lại bàn ăn, Chu Nghê thấy cốc trà của Lục Lăng Hằng đã uống hết, đưa nước hoa quả cho anh: “Uống chút nước chanh không?”

Lục Lăng Hằng vội xua tay: “Cảm ơn cảm ơn, em không uống cái này, em uống trà là được rồi.”

Nước hoa quả là do Chu Nghê gọi, cô cũng không uống rượu, thấy Lục Lăng Hằng từ chối, cô tự rót cho mình.

Lục Lăng Hằng lơ đãng nhìn về phía Tôn Phương, không ngờ Tôn Phương cũng đang nhìn mình, đường nhìn hai người chạm nhau, Tôn Phương lập tức chột dạ dời ánh mắt sang chỗ khác.

Chỉ một hành động nhỏ vậy thôi, thế nhưng Tôn Phương lại không khỏi lo lắng. Lục Lăng Hằng không uống đồ uống, bình thường chỉ uống nước lọc, Lục Lăng Hằng từ chối đồ uống xong còn cố tình nhìn mình, đây là đang ám chỉ và cảnh cáo mình sao? Để mình lại nhớ tới Lục Quân Càn? Liệu đây có phải là một thủ đoạn dò xét không? Chết tiệt! Cứ tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ điên lên mất.

Lục Lăng Hằng nào biết Tôn Phương đang nghĩ gì, quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.

Mọi người ăn ăn uống uống nói nói cười cười, bởi vì ngày mai chính thức quay phim, cho nên còn chưa tới khuya đã quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ Lục Lăng Hằng gọi điện chúc ngủ ngon với Thẩm Bác Diễn.

Thẩm Bác Diễn hỏi anh qua điện thoại: “Hôm nay mọi việc suôn sẻ chứ?”

“Rất suôn sẻ, buổi tối mọi người còn liên hoan cùng với nhau.”

Thẩm Bác Diễn nghe vậy vội hỏi:” Em không uống rượu đấy chứ?”

Lục Lăng Hằng cười nói: “Yên tâm đi, em không đụng tới một giọt rượu nào.”

Lúc này Thẩm Bác Diễn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cái cậu Tôn Phương kia thật kì lạ.” Trong lúc nói chuyện Lục Lăng Hằng nói với Thẩm Bác Diễn: “Ăn được một nửa cậu ta gọi em ra ngoài nói cái gì mà trước đây anh họ em rất quan tâm tới cậu ấy, sau này em có phiền phức gì thì tới tìm cậu ấy. Em cũng có chiếu cố gì cậu ta đâu, cũng không giúp cậu ta được quay phim, cùng lắm lúc có việc không nhờ cậu ta làm.”

“Vậy sao?” Thẩm Bác Diễn hỏi, “Hắn nói như vậy?”

“Thật sự rất kỳ lạ, hơn nữa cậu ta chiếu cố em để làm gì? Cậu ta còn cố ý nhắc tới lần đó quay “Đao phong” em nhờ cậu ta mua cà phê, chuyện qua lâu như vậy rồi mà cậu ta vẫn nhớ, cứ như cậu ta rất chú ý tới chuyện này. Em cũng nghi ngờ không biết có phải cậu ta tìm được chỗ dựa rồi nên bây giờ cố ý ra oai trước mặt mình hay không nữa?” Lục Lăng Hằng nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, ngoài miệng Tôn Phương nói muốn giúp đỡ anh, nhưng thực tế vẫn xa lánh anh, có đôi khi Lục Lăng Hằng đụng phải ánh mắt Tôn Phương, cảm giác như ánh mắt Tôn Phương nhìn mình có địch ý.

Thẩm Bác Diễn vội vàng hỏi: “Em nhờ cậu ta mua cà phê sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em chưa kể cho anh sao? Hôm ấy em mệt quá nên hồ đồ.” Lục Lăng Hằng kể đầu đuôi sự việc, “Lúc đó em còn chưa tập thành thói quen, vẫn nghĩ mình là Lục Quân Càn.. Hay là Tôn Phương nghi ngờ thân phận của em?”

Thẩm Bác Diễn ở đầu dây bên kia chỉ giữ im lặng.

Qua thật lâu, đột nhiên hắn hỏi: “Hôm ấy, trước khi em qua đời, có phải Tôn Phương cũng mua cà phê cho em không?”

Lục Lăng Hằng suy nghĩ một chút: “Hình như có. Sao vậy, anh nghi ngờ cậu ta bỏ gì vào cà phê của em à?”

Thẩm Bác Diễn không nói. Đúng là hắn nghi ngờ như vậy, hơn nữa còn nghi ngờ từ rất lâu rồi, đặc biệt hôm nay nghe Lục Lăng Hằng nói xong, hắn càng thêm nghi ngờ! Nhưng có nên nói suy nghĩ của mình ra cho Lục Lăng Hằng nghe không, hắn vẫn rất do dự.

Giờ Lục Lăng Hằng vừa yêu đương vừa đóng phim, ngày nào cũng rất vui vẻ, cũng không hoài nghi phía sau cái chết của mình có âm mưu gì không. Một khi nói chuyện này cho anh.. nghi ngờ có người âm mưu muốn giết anh, khi ấy anh sẽ có cảm giác như nào? Hận? Trở nên đa nghi lo lắng? Nói chung, hiển nhiên sẽ có rất nhiều cảm xúc tiêu cực, Lục Lăng Hằng sẽ không thể ngày ngày vui vẻ như bây giờ nữa. Đương nhiên, nếu như quả thật có người mưu hại Lục Quân Càn, Thẩm Bác Diễn tuyệt đối sẽ không buông tha, chỉ là bây giờ hắn còn chưa có chứng cứ, một khi chưa có chứng cứ hắn không thể kéo Lục Lăng Hằng vào cuộc cùng. Nhỡ căn bản không có gì xảy ra, hắn lại để tâm tình Lục Lăng Hằng bị ảnh hưởng, như vậy sẽ không hay.

Lục Lăng Hằng thấy Thẩm Bác Diễn không trả lời, liền biết Thẩm Bác Diễn thật sự nghĩ như vậy. Anh nói: “Không đâu.. không thể nào?” Vốn anh muốn dùng giọng nói khẳng định để bác bỏ phỏng đoán này, nhưng còn chưa nói hết, anh cũng bắt đầu thấy hoài nghi.

Nói tới đây, đúng là Tôn Phương rất kỳ lạ. Anh vừa qua đời một cái, cậu ta lập tức leo cao, hơn nữa chuyện gọi cà phê kia vẫn canh cánh trong lòng.. Mà ngày hôm đó anh qua đời, suy nghĩ kỹ một chút, đúng là không bình thường, rõ ràng đã uống thuốc, nhưng đột nhiên lại phát bệnh mà đột tử.

Lục Lăng Hằng chưa từng hoài nghi cái chết của mình có uẩn khúc gì, bởi vì chuyện sống lại với anh mà nói quá bất ngờ, anh mất rất nhiều thời gian mới có thể tiêu hóa nổi chuyện này, hơn nữa bệnh viện cũng nói bởi bệnh tim phát tác dẫn đến cái chết của anh, kể cả khi các bác sĩ không tra ra vấn đề, anh cũng chấp nhận sự thật kia. Bởi vì không nghi ngờ, cho nên dù có nhiều chuyện đáng ngờ trước mắt, nhưng anh cũng không nghĩ sâu xa, giờ Thẩm Bác Diễn nói như vậy, anh cũng bắt đầu thấy không bình thường.

Thẩm Bác Diễn nói: “Không, anh nghe em nói vậy nên thấy lạ mà thôi. Em nghỉ ngơi sớm đi.”

Lục Lăng Hằng nhìn đồng hồ. Sáng mai anh có cảnh quay, cũng không muốn vì chuyện vô cớ này làm ảnh hưởng tới tâm lý mình, liền chúc Thẩm Bác Diễn ngủ ngon rồi đi ngủ.

Sau khi cúp máy rồi, Thẩm Bác Diễn cầm điện thoại trong tay suy nghĩ thật lâu. Một khi đã nghi ngờ, hắn phải điều tra cho rõ chuyện này, nếu quả thật có người hại Lục Quân Càn, hắn tuyệt đối sẽ không chịu để yên. Thế nhưng một khi còn chưa chắc chắn, hắn sẽ không để chuyện này ảnh hưởng tới anh, hắn sẽ tự mình điều tra cho rõ ràng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.