Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 3: Chương 3: Lễ Truy Điệu




– Lễ truy điệu.

Trong nhà tang lễ cũng không có nhiều người ngoài lắm, đây chỉ là một lễ truy điệu nhỏ không công khai, người tới chủ yếu là bạn tốt của Lục Quân Càn lúc sinh thời. Dù sao, với số lượng fans đông đảo như vậy, nếu công khai địa chỉ, chỉ sợ nhà tang lễ sẽ bị chen bể mất, ngày mai ở sân rộng có một lễ truy điệu công khai cho anh, để những người hâm mộ anh tới.

Lục Lăng Hằng theo Tiền Duyệt tiến vào nhà tang lễ, mọi người đã đến gần như đông đủ.

Người nhà Lục Quân Càn cũng không đến nhiều lắm, cha mẹ anh đã ly hôn từ sớm, trước đây anh sống cùng mẹ, mấy năm trước mẹ anh qua đời, cha thì đã rất nhiều năm rồi anh không liên lạc cùng ông ấy. Lễ truy điệu này, có lẽ không ai thông báo cho cha của anh, nên ông ấy không tới. Trong hội trường có không ít nghệ sĩ, trước đây nhân duyên Lục Quân Càn không tồi, những minh tinh nổi tiếng đều dành thời gian để tới lễ truy điệu của anh, người đại diện của anh – Mã Du cũng có mặt, ngay cả phó tổng và lão tổng ở công ty quản lý của anh cũng tới dự.

Tâm tình lúc này thật khó nói.

Người tới truy điệu tiến lên đặt hoa trước di ảnh anh, Tiền Duyệt đưa cho anh một bó hoa, để anh lên tự dâng hoa cho “anh họ” của mình.

Lục Quân Càn tiến lên trước, đứng trầm mặc trước di ảnh mình. Trước đây anh cũng từng xem qua một vài phim về con người sống lại sau khi chết đi, chỉ là anh không thể ngờ chuyện này sẽ xảy đến với mình. Hôm nay, tất thảy mọi người trên thế giới đều cho rằng anh đã chết, anh lại không có cách nào để nói ra chuyện này. Nói ra cũng chẳng ai tin, chỉ sợ sẽ đưa anh vào viện tâm thần, anh chỉ có thể nhìn di ảnh mình, với thân phận Lục Lăng Hằng còn đang sống.

Anh mất nhiều năm như vậy mới có thể leo lên được đỉnh cao, vốn tưởng từ nay về sau cuộc sống sẽ tiếp tục thuận buồm xuôi gió như vậy, không ngờ biến cố này đột nhiên xảy đến, lấy đi tất cả mọi thứ anh có trong tay. Mà, liệu lúc này anh có nên cảm ơn ông trời đã cho anh thêm một cơ hội, bởi ít nhất anh vẫn còn đang sống…

Nhất thời Lục Quân Càn cảm khái muôn vàn, nhịn không được mà rơi nước mắt.

Người ngoài cũng không hiểu tâm tư anh lúc này, thấy anh khóc, chỉ cho là tình cảm anh em nặng sâu. Tiền Duyệt đi tới đỡ lấy anh: “Đừng quá đau buồn, nén bi thương, tới bên kia ngồi đi..”

Lục Quân Càn gật đầu, đặt hoa trong tay xuống, quay về vị trí ngồi.

Kế đó, Nhậm Bối Minh tiến lên dâng hoa. Anh ta đặt đóa bách hợp trắng nõn xuống đàn thờ, nhẹ giọng nói: “Đối thủ mà tôi quý trọng nhất, người bằng hữu quan trọng nhất, sau này không còn cậu, cuộc sống sẽ vô vị thế nào đây…”

Nhậm Bối Minh cũng là một diễn viên trẻ có tiếng, chỉ là Lục Quân Càn đi theo phái thần tượng, còn Nhậm Bối Minh thì theo phái thực lực. Hằng năm, Lục Quân Càn luôn được nhận giải nam diễn viên được yêu thích nhất, mà Nhậm Bối Minh thì cầm qua không ít giải ảnh đế. Tuy rằng con đường đi không giống nhau, nhưng giữa hai người cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh, họ đều là những nghệ sĩ có ảnh hưởng lớn trong nước, nhiều năm qua đều cạnh tranh những giải thưởng điện ảnh cao quý, trước khi hợp tác cùng làm bộ đôi nam diễn viên nổi tiếng, ekip làm việc hai bên từng lén dùng không ít thủ đoạn để phân tranh ai cao ai thấp.

Nhưng ngoài cạnh tranh về mặt sự nghiệp ra, giữa Lục Quân Càn và Nhậm Bối Minh cũng không có thù riêng.

Hôm nay Lục Quân Càn đứng ở góc độ ‘người ngoài’, thấy mọi người nói những lời tâm huyết khi mình mất đi, trong lòng bỗng nhiên thấy trống rỗng, vừa hoài niệm lại vừa thương cảm.

“Mời Thẩm Bác Diễn tiên sinh lên dâng hoa.”

Người điều khiển chương trình vừa gọi tên, Thẩm Bác Diễn một thân đen thù lù cầm một bó hồng trắng chậm rãi tiến lên trước, đứng vững trước di ảnh anh.

Lục Quân Càn trông thấy Thẩm Bác Diễn, nhất thời ngây ra. Mới nãy vào hội trường anh cũng nhìn quanh xem hôm nay có những ai đến, nhưng anh không thấy Thẩm Bác Diễn —— cũng không phải không thấy, mà là không nhận ra. Thẩm Bác Diễn nổi danh ăn chơi trác táng, sống phóng túng lêu lổng, mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian để chơi bời tụ tập. Ngoại hình hắn cũng tốt, cách đây ba mươi năm mẹ hắn là ca sĩ tiếng tăm lừng lẫy lúc bấy giờ. Hắn được di truyền sự anh tú của mẹ, mỗi lần lên sân khấu, quả thật còn chói mắt hơn ngôi sao bên cạnh nhiều. Nhưng lúc này Thẩm Bác Diễn tóc tai rối bời, mặt cắt không còn giọt máu, mắt thì xanh xanh hồng hồng như vừa bị ai đấm qua.

Sao trông chật vật thế này chứ? Lục Quân Càn hơi nhíu mày. Lẽ nào gần đây Thẩm thiếu gia gặp việc gì phiền lòng? —— Ý nghĩ Thẩm Bác Diễn vì anh chết đi nên mới thương tâm thành ra nông nỗi này xẹt qua trong đầu anh, nhưng lập tức bị anh bác bỏ. Thẩm Bác Diễn quý tử nhà giàu, bên cạnh thiếu gì trai xinh gái đẹp với siêu sao theo đuổi? Lục Quân Càn cũng không dám tự dát vàng lên mặt mình như thế.

Thẩm Bác Diễn không đặt hoa xuống trước đàn thờ như mọi người, hắn cũng chẳng nói mấy lời thương tiếc, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chăm di ảnh Lục Quân Càn, hai mắt đỏ quạch.

Lục Quân Càn chưa từng thấy qua một Thẩm Bác Diễn chật vật như vậy, cũng chưa từng gặp qua một Thẩm Bác Diễn thương tâm đến như vậy. Đó giờ Thẩm Bác Diễn lúc nào cũng cà lơ phất phơ như không tim không phổi, đến mức trời có rơi xuống thì quý tử nhà giàu này cũng nghĩ không rơi xuống đầu mình đâu. Lục Quân Càn chưa từng thấy Thẩm Bác Diễn thương tâm đến như vậy. Ấy thế mà lúc này đây, cả người Thẩm Bác Diễn run lên, Lục Quân Càn ngồi cách xa như vậy mà vẫn cảm nhận được tâm tình đang đè nén khó chịu trong lòng hắn.

Thật ra… Thẩm Bác Diễn cũng tốt lắm…

Ngày hôm nay phần lớn là nghệ sĩ trong giới giải trí tới dự lễ truy điệu của anh. Lúc sinh thời Lục Quân Càn cũng quen không ít người trong giới thương gia, chỉ là những người đó tới rất ít, thứ nhất là bởi bề bộn công việc, thứ hai là bởi cảm thấy thân phận mình không hợp tới chốn này. Ngay từ lúc mới quen nhau, Thẩm Bác Diễn đã luôn tỏ ra là một người rất có nghĩa khí, điều này khiến Lục Quân Càn cảm động ít nhiều.

Mọi người thường nói lấy người chết làm đại, thường quên đi hết tất cả thiếu sót của người đã mất lúc sinh thời, chỉ nhớ người ấy có bao nhiêu tốt đẹp. Mà một người đã chết rồi, có thể thấy thiện ý của mọi người với mình như vậy, cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. Lúc này Lục Quân Càn thấy ai cũng đều thuận mắt hơn bao giờ hết.

Nhưng Thẩm Bác Diễn đã đứng trước di ảnh ba phút đồng hồ, cứ đứng yên chẳng nói câu nào, chỉ nhìn di ảnh đăm đăm, răng nghiến chặt kèn kẹt. Mọi người ngồi ngoài bắt đầu thấy kì lạ, đến người điều khiển chương trình cũng không nhịn được tiến lên trước nhắc nhở: “Xin nén bi thương, hãy để người đã khuất yên nghỉ.”

Thẩm Bác Diễn như bộc phát toàn bộ giận dữ trong lòng, ném bó hoa trong tay vào đàn thờ, cắn răng nghiến lợi chạy ra khỏi nhà tang lễ.

Mọi người ồ lên!

“Người này có thù oán gì với Quân Càn sao?” Một người bà con xa của Lục Quân Càn nhỏ giọng phàn nàn.

Nguồn :

“Không biết, cái người này bị làm sao thế, không biết phải bỏ hết oán hận với người đã chết cho người ta ra đi thanh thản sao?!”

“Thật kì cục! Tên này đúng là không coi ai ra gì, còn dám tới lễ truy điệu làm loạn!!”

Đến cả Lục Quân Càn cũng há hốc miệng trợn to mắt nhìn. Mới vừa rồi anh còn nghĩ Thẩm Bác Diễn đang vì mình mà thương tâm, nhưng ban nãy Thẩm Bác Diễn giận dữ tức tối thế kia, làm như anh nợ hắn năm nghìn vạn trước khi chết còn chưa trả không bằng. Gì thế này?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.