– Năm mới.
Ở cách nơi ở của họ không xa có một siêu thị lớn, bên trong đầy đủ rau dưa hoa quả thịt tươi hải sản, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng tới đó mua thức ăn.
Lục Lăng Hằng đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng mình đi mua thức ăn là khi nào, có lẽ là khi còn học trung học giúp mẹ đi mua đồ. Anh nổi danh ngay từ khi còn đi học, sau này rồi có rất nhiều trợ lý xử lý công việc xung quanh, cho nên khi còn bé thi thoảng anh còn có thể chiên cơm chiên trứng, nhưng giờ đã quên trước khi nấu cơm cần phải vo gạo.
Thẩm Bác Diễn vốn có siêu xe, nhưng sau khi gặp chuyện không may liền bán cho người khác, chiếc xe thể thao bán được mấy nghìn vạn để duy trì hoạt động của công ty, lúc này chỉ đi một chiếc xe bình dân.
Lái xe tới siêu thị, hai người xuống xe sóng vai nhau đi vào trong. Đây không phải lần đầu tiên Lục Lăng Hằng đi mua thức ăn, nhưng là lần đầu tiên anh đi mua thức ăn cùng người yêu mình. Họ không nắm tay, không phải là không dám, mà là hai người đàn ông không cần thiết phải làm như vậy. Nhưng lúc hai người sóng vai đi cùng nhau, thi thoảng lại nói chuyện thân thiết đôi câu, phàm là người có tâm đều nhìn ra quan hệ hai người không vừa.
Lục Lăng Hằng cầm một chai xì dầu, vốn định ném vào xe đẩy, nhưng anh chợt nghĩ tới thứ gì đó, dừng động tác lại, nhìn xem giá một chút. Một lát sau anh bỏ một chai khác rẻ hơn vào trong xe đẩy.
Hôm nay họ gặp khủng hoảng kinh tế, không thể tiêu tiền như nước giống như trước kia. Thật ra cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, bởi số tiền Thẩm Bác Diễn còn thiếu là con số lớn, tiết kiệm tiền mua gạo mua tương cả đời cũng không được một số lẻ. Bởi vậy nên dù có tiết kiệm ăn uống không khoa trương lãng phí nữa, thì cũng không đến mức phải chắt tuyết thành nước. Mà gặp tình cảnh này, suy nghĩ của Lục Lăng Hằng cũng không giống như trước kia, ý thức trách nhiệm trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày dần khác đi, lối sống cũng có sự thay đổi.
Thẩm Bác Diễn nhìn thấy cảnh kia, cảm động trong lòng, nhẹ nhàng vươn tay xoa đầu anh.
Đi dạo quanh siêu thị, tâm tình Lục Lăng Hằng rất tốt, vừa chọn hàng, vừa ngâm nga điệu nhạc.
Thẩm Bác Diễn không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Sao vui như vậy?”
Lục Lăng Hằng nhún vai: “Không biết nữa, chắc là tết rồi, tâm tình tự nhiên tốt lên.”
Thật ra không phải như vậy. Lúc này đi dạo siêu thị mua thức ăn với Lục Lăng Hằng mà nói là một thể nghiệm rất khác biệt, không phải chuyện tự đi mua thức ăn cho mình, mà là một thể nghiệm tâm lý. Theo lý thuyết, điều kiện bây giờ của anh với Thẩm Bác Diễn rất gian khổ, thậm chí được bữa nay lo bữa mai, nhưng đột nhiên anh được lĩnh hội rất nhiều cảm giác mà trước đây chưa từng trải qua. Ngày trước bởi anh đặt hết tâm tư vào công việc chứ không phải cuộc sống, cho nên cũng không mấy chú ý tới đời sống sinh hoạt, mà khoảng thời gian này anh cùng Thẩm Bác Diễn trải qua cảnh phu thê hoạn nạn, trong hoạn nạn thấy được chân tình, cho nên anh được lĩnh hội sâu hơn về các trạng thái tình yêu, lĩnh hội được điều này khiến anh cảm thấy rất vui vẻ và ngọt ngào, tựa như mình đang trưởng thành lên, rằng buộc giữa anh và Thẩm Bác Diễn cũng sâu sắc hơn.
Hai người mua thức ăn và gia vị trở về đã là xế chiều. Thẩm Bác Diễn lập tức vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Thứ nhất là bởi Lục Lăng Hằng nhàn rỗi, thứ hai là bởi vốn là anh làm cơm cho Thẩm Bác Diễn, giờ lại thành Thẩm Bác Diễn xuất trận, nguyện vọng chưa đạt được, cho nên anh chủ động xin làm trợ thủ cho Thẩm Bác Diễn.
“Em phụ trách rửa rau nhé!” Thẩm Bác Diễn nói: “Đập hai quả trứng gà, biết làm cái này không đấy?”
“Biết.” Lục Lăng Hằng xắn tay áo lên bắt đầu làm.
Hai người bận rộn trong phòng bếp cả một buổi chiều, tuy Lục Lăng Hằng không có thiên phú nấu ăn, nhưng vẫn có khả năng làm trợ thủ. Tay nghề của Thẩm Bác Diễn không tính là nhuần nhuyễn, nhưng vẫn đủ để kiểm soát độ lửa và vị mặn nhạt.
“Thái gừng xong chưa?”
Lục Lăng Hằng đưa cho hắn một bát gừng thái sợi.
Thẩm Bác Diễn rắc gừng trên con cá đã tẩm ướp xong, bỏ vào nồi hấp.
Đến giờ ăn cơm, hai người cùng bưng đồ ăn đã được chuẩn bị tốt ra, Lục Lăng Hằng nhìn cả bàn ăn, ngoài nồi nước canh ra thì có năm món, có cá có thịt có rau, Thẩm Bác Diễn còn tự tay nấu một ít cháo bát bảo.
“Ngầu dữ trời!” Lục Lăng Hằng nhìn màu sắc không tồi, quả thật không thể tin Thẩm Tiểu Cẩu còn có tài nấu nướng, “Ăn được không đấy?”
Thẩm Bác Diễn đưa đũa cho anh, ân cần nói: “Nếm thử đi thì biết. Ít nhất anh không cho rễ bản lam với chocolate vào.”
Lục Lăng Hằng: “…………..”
Anh nếm thử mấy món, vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng lại ngon ngoài ý muốn.
Thẩm Bác Diễn mong đợi hỏi: “Thế nào? Không tệ chứ?”
Lục Lăng Hằng gật đầu: “Không tệ chút nào luôn!!”
Thẩm Bác Diễn ôm lấy anh từ phía sau: “Anh cho em ăn no, có phải em cũng nên cho anh ăn no hay không?”
Lục Lăng Hằng cười cười vỗ lên tay hắn: “Đừng lộn xộn, ăn cơm đi.”
Bình thường Lục Lăng Hằng phải tập thể hình, phải ăn uống kiêng khem cẩn thận, nhưng nay là lễ mừng năm mới, anh ăn uống thả ga, cùng Thẩm Bác Diễn xử lý gần hết món ăn trên bàn, sau đó lại cùng nhau xem chương trình mừng xuân.
Từ sau khi Lục Lăng Hằng làm việc, anh không còn đón lễ mừng năm mới cùng người nhà. Anh là nghệ sĩ, công việc của nghệ sĩ là mua vui cho khán giả những ngày nghỉ ngơi, những năm trước kia anh không có người yêu, quan hệ với người nhà cũng không tốt, cho nên thường bỏ qua lễ mừng năm mới, anh sắp xếp lịch làm việc kín mít, để không cảm thấy quá cô đơn. Nhưng bây giờ không còn giống như ngày xưa, bên cạnh anh đã có Thẩm Bác Diễn, và cả Tiểu Công Cẩu.
Lúc Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn xem tivi, Tiểu Công Cẩu nhảy lên sô pha, gắng gượng chen vào nằm giữa hai người. Tiểu Công Cẩu là cún đã thành niên, nặng mấy chục cân, bế nó lên cũng tốn rất nhiều sức, Thẩm Bác Diễn bị bạn cún chen lấn đẩy ra khỏi người vợ yêu, giận dữ quát: “Con chó đen tối này!”
Tiểu Công Cẩu chẳng thèm để ý tới hắn, xoay cả cái mông về phía hắn, vùi đầu cọ cọ vào trong lòng Lục Lăng Hằng.
Lục Lăng Hằng ôm đầu bạn cún hôn chụt một cái.
Thẩm Tiểu Cẩu nổi máu ghen, cố sức đuổi bạn husky ra ngoài, bắt chước Tiểu Công Cẩu mà nằm bò trên đùi Lục Lăng Hằng, cũng muốn được hôn hôn!
Lục Lăng Hằng cười nghiêng ngả, ôm lấy cái đầu cún của Thẩm Tiểu Cẩu mà hôn thật sâu.
Tiểu Công Cẩu gầm gừ nhe răng với Thẩm Bác Diễn, bỏ vào phòng.
Chẳng mấy mà tới 0 giờ, bên ngoài rộn rã tiếng pháo nổ, đến tiếng tivi cũng bị át đi. Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng không ra ngoài bắn pháo, nhưng họ đứng ngoài ban công xem pháo hoa.
Những đóa hoa nở rực rỡ trên cao, cả bầu trời đêm được rọi sáng tựa như ban ngày, sắc đỏ, sắc xanh, sắc vàng.. nở rộ, có pháo như sao băng bay xẹt về phía chân trời, có pháo nổ to như một quả cầu lửa, đèn hoa rực rỡ, lộng lẫy chói lòa.
Thẩm Bác Diễn nói: “Năm mới vui vẻ.”
Lục Lăng Hằng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Tiếng pháo hoa rất lớn, bọn họ đều không nghe thấy lời chúc của đối phương, nhưng hai người cất tiếng cùng lúc, sau đó cùng nhìn nhau mỉm cười.
Mùng một đầu năm Lục Lăng Hằng còn phải đi quay, bởi vậy nên không dám thức lâu, nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi. Hơn nửa đêm anh mơ màng tỉnh giấc đi vệ sinh, sờ bên cạnh một cái, thấy một mớ lông xù, là Tiểu Công Cẩu. Tối qua Tiểu Công Cẩu bị tiếng phóa hoa dọa sợ, đòi lên giường ngủ với các chủ nhân cho bằng được, còn đòi chen vào giữa Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn, làm Thẩm Bác Diễn tức lên quất mấy cái vào mông bạn.
Nhưng Tiểu Công Cẩu đang say giấc, còn Thẩm Bác Diễn thì chẳng thấy đâu.
Lục Lăng Hằng khoác thêm áo đi ra khỏi phòng, thấy Thẩm Bác Diễn đang hút thuốc lá ngoài ban công.
Thẩm Bác Diễn không bật đèn, đốm lửa vàng rực lên trong bóng đêm, cảnh này rơi vào mắt Lục Lăng Hằng khiến lòng anh nhói đau. Anh đi về phía Thẩm Bác Diễn.
“Sao em lại tỉnh vậy?” Trông thấy Lục Lăng Hằng, Thẩm Bác Diễn có chút ngạc nhiên, vội dập tàn thuốc.
“Dậy đi vệ sinh.” Lục Lăng Hằng hé môi, vốn muốn hỏi sao Thẩm Bác Diễn không ngủ được, nhưng lại không thể hỏi ra thành lời.
Nay là lễ mừng năm mới, theo tập quán người Trung Quốc, năm mới là phải thật vui vẻ, tạm gác lại những phiền phức trước mắt để vui vẻ đón một cái tết an lành, nếu ngày đầu năm đã không tốt, tựa như một ám thị xấu, rằng năm mới này sẽ toàn chuyện không may. Cho nên hôm nay Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn đều không nói tới chuyện kia, như một đôi tình nhân bình thường cùng đón một năm mới ấm áp an yên. Nhưng mà Thẩm Bác Diễn không tài nào buông lỏng tảng đá trong lòng, cho nên hắn mất ngủ.
“Xin lỗi.” Thẩm Bác Diễn cầm lấy gạt tàn thuốc đi vào trong phòng, “Đi ngủ đi.”
Lục Lăng Hằng do dự một chút, đoạn tiến lên trước, ôm lấy Thẩm Bác Diễn từ phía sau.
“Không cần phải nói xin lỗi với em.” Tuy rằng anh biết Thẩm Bác Diễn nói xin lỗi là bởi lo lắng ảnh hưởng tới tâm tình anh, “Sẽ tốt lên thôi.” Anh dừng lại một chút, dùng giọng điệu chắc chắn lặp lại một lần nữa: “Nhất định sẽ tốt lên thôi.”