Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 88: Chương 88: Nhà Sản Xuất Và Đạo Diễn Cãi Nhau




– Nhà sản xuất và đạo diễn cãi nhau.

Hôm sau, trời còn chưa sáng Lục Lăng Hằng đã rời giường ra sân bay bay tới thành thị của hoạt động tuyên truyền tiếp theo. Lục Lăng Hằng đi rồi, Thẩm Bác Diễn cũng ngồi dậy. Thật ra cả đêm qua hắn không ngủ, nằm nữa cũng không ngủ được, không bằng đứng lên làm việc, giờ hắn đang theo hai dự án “Hôn quân” và “Bảo nhi”, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Giờ hắn hy vọng có thể đối xử với Lục Lăng Hằng tốt thêm chút nữa, tốt thêm chút nữa, làm tất cả những gì hắn có thể làm cho Lục Lăng Hằng, cho tất cả những gì hắn có thể cho Lục Lăng Hằng, dù có phải dốc hết túi.

Nhờ “Khương môn phi tương”, Cảnh Thanh và Lục Lăng Hằng đều trở thành hai diễn viên nổi bật, được mời chào liên tục. Công ty Cảnh Thanh muốn rèn sắt ngay khi còn nóng, muốn giữ vững chỗ đứng cho cậu ta, cho nên không ngừng nhận công tác, hận không thể phân thân cậu ta ra làm ba. Mà Lục Lăng Hằng lại chọn con đường tương đối trầm ổn, anh quay phim điện ảnh, ngoài hoạt động tuyên truyền cho phim ra, không nhận thêm bất cứ quảng cáo hay hoạt động thương mại nào, để anh chuyên tâm đóng phim. Anh làm như vậy, tuy rằng khiến mình bị giảm nhiệt, nhưng có thêm nhiều cơ hội tôi luyện để có thể tiến xa hơn. Đến khi công ty nhận thêm hợp đồng quảng cáo cho anh, khi ấy nhất định sẽ là hợp đồng lớn.

Cảnh Thanh và Lục Lăng Hằng, một người chọn số lượng, một người chọn chất lượng. Tiếp theo đây ai có thể tiến xa hơn vẫn còn chưa biết được. Nhưng cho dù hướng đi của Cảnh Thanh có nhiều triển vọng hơn, Lục Lăng Hằng vẫn kiên trì bước theo con đường của mình — Con đường phát triển của anh ở kiếp trước và Cảnh Thanh bây giờ có phần giống nhau. Năm năm nữa Cảnh Thanh có thể phát triển như nào, Lục Lăng Hằng liếc mắt là đã có thể đoán được phần nào. Con đường đã đi một lần, anh không có ý định đi lại một lần nữa, con đường anh lựa chọn lúc này đây rất có tính thử thách, nếu thất bại, có lẽ anh sẽ chìm nghỉm luôn, nhưng nếu thành công, anh có thể đạt tới trình độ mà kiếp trước anh chưa từng đạt tới.

Quay phỏng vấn xong, Lục Lăng Hằng lại quay về đoàn phim quay tiếp.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, đang chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi, đạo diễn thân thiết gọi anh: “Tiểu Lục, qua bên đây một chút.”

Lục Lăng Hằng đi tới: “Đạo diễn, có chuyện gì vậy ạ?”

Đạo diễn đưa cho anh một tập văn kiện, mấy tờ phía trên là thông báo công tác mấy ngày tới, phía dưới là kịch bản: “Em xem một chút đi.”

Sau khi Tôn Phương gặp chuyện không may, ngày nào đoàn phim cũng loạn cả lên, kịch bản cũng phải thay đổi liên tục. Lục Lăng Hằng tưởng rằng đây chỉ là thông báo điều chỉnh công việc bình thường, tiện tay lật ra xem, ngạc nhiên nói: “Sao, chỉnh lại cảnh của em ạ?” Có mấy cảnh anh nhớ không có mình tham gia, nhưng tên của anh lại xuất hiện.

“Ừ. Biên kịch sửa lại kịch bản, thêm cảnh cho cậu.”

Sau khi Tôn Phương xảy ra chuyện không may, biên kịch bắt đầu ngày đêm sửa kịch bản. Đóng phim là công việc cả đoàn cùng hợp lực, liên quan tới rất nhiều yếu tố vấn đề, trong đoàn cũng sẽ có những người không phối hợp khi xảy ra chuyện. Giờ Tôn Phương đã chết, nhật trình đã sắp sẵn bị rối loạn. Chuyện cũng không chỉ đơn giản là tìm diễn viên thay thế, quay lại những cảnh trước kia là xong, trong đoàn có nhiều nhân vật tai to mặt lớn, lịch làm việc kín mít, trong khi đó có nhiều cảnh phải quay lại như vậy, đừng nói là nhân vật tai to mặt lớn, ngay cả có thời gian, đoàn phim cũng không đủ tiền để bỏ ra, cho dù diễn viên không đòi tăng thù lao, thì dù sao họ cũng phải gánh vác chi tiêu trong đoàn phim hàng ngày, có ngôi sao lớn còn dẫn theo trợ lý ekip trang điểm stylist riêng tới tận hai mươi người tới, còn muốn ở phòng tổng thống, nội khoản chi một ngày thôi đã rất nhiều. Nhà đầu tư và đoàn phim bởi vì lo lắng, cho nên điều chỉnh một ít về bộ phim, tuy rằng nhân vật Trương Đống của Tôn Phương đã tìm được người đóng, nhưng nhân vật này bị đẩy xuống làm nền, mà cảnh của Lục Lăng Hằng lại được tăng lên, trở thành một nhân vật phản diện quan trọng trong phim. Sở dĩ thay đổi như này, thứ nhất là bởi khoản chi cho Lục Lăng Hằng không quá cao, thứ hai là bởi “Khương môn phi tương” đang hot, Lục Lăng Hằng cũng nổi theo, mức độ đóng góp cho doanh thu phòng vé cũng tăng hơn so với khi nhận phim. Ngược lại, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng trong đoàn bị cắt cảnh, một phần vì không có thời gian quay lại, cho nên cảnh của họ bị cắt đi, đây cũng là chuyện không thể tránh được.

Lục Lăng Hằng còn chưa xem kịch bản, đọc lướt qua thông báo, phát hiện mình được thêm không ít cảnh, vốn là các cảnh của anh đã sắp quay xong, giờ thay đổi, thời gian làm việc tăng lên, thậm chí có một ngày phải quay tới tám cảnh.

Đạo diễn nói: “Tôi đã nói với người đại diện của cậu, thời gian tới cậu phải vất vả rồi, có thêm kha khá cảnh hành động, từ ngày mai những lúc không có cảnh phải luyện thêm động tác võ thuật mới.”

Lục Lăng Hằng đáp một tiếng: “Không thành vấn đề.”

Chuyện này với anh mà nói đương nhiên là chuyện tốt, tuy rằng đoàn phim tăng cảnh cho anh nhưng không cho thêm thù lao gì, nhưng giai đoạn này với anh mà nói, danh tiếng, địa vị, và tầm ảnh hưởng quan trọng hơn tiền bạc nhiều. Bộ phim tập hợp đủ các nhân vật nổi tiếng mà anh lại được giao thêm cảnh, đồng nghĩa với việc giá trị con người anh được nâng lên, mở ra rất nhiều cơ hội vô giá cho anh, những thứ được đổi lại sau này, không chỉ đơn giản là chút thù lao trước mắt. Phải biết rằng có rất nhiều diễn viên bỏ tiền ra để được diễn nhiều hơn, trước đây lúc anh đi cứu phim “Khương môn phi tương”, cũng bởi vì diễn viên bàn bạc với biên kịch, đưa mười vạn ra yêu cầu biên kịch cho người kia nhiều cảnh hơn, bị nhà đầu tư phát hiện giận dữ buộc thay đổi người. Giờ đoàn phim chủ động thêm cảnh cho Lục Lăng Hằng, đây đúng là chuyện cầu còn chẳng được.

Lục Lăng Hằng nhận được kịch bản mới, lập tức quay về xem kịch bản và học lời thoại, đẩy vài hoạt động tuyên truyền xuống phía sau.

Trong khoảng thời gian này, Lục Lăng Hằng vô cùng bận rộn. “Đại võ lâm” còn chưa quay xong, “Hôn quân” đã bắt đầu khai máy.

“Hôn quân” là kịch bản do chính Lục Lăng Hằng chọn, cũng là bộ phim đầu tiên mà công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình Bác Quân đầu tư quay. Ngày làm lễ bấm máy, Thẩm Bác Diễn cũng có mặt.

Sau khi nghi lễ khởi quay kết thúc, Lục Lăng Hằng lại trang điểm và chụp hình, sau đó quay về khách sạn nghỉ ngơi, hôm nay Thẩm Bác Diễn không đi, ở cùng khách sạn nghỉ ngơi với anh.

Vừa vào phòng, Lục Lăng Hằng đã đi rửa mặt và đắp mặt nạ. Quay “Đại võ lâm”, vất vả nhức đầu nhất là lớp trang điểm của anh rất dày, mỗi ngày bất kể nhiều hay ít cảnh, anh cũng phải tốn rất nhiều thời gian để dưỡng da, tránh trạng thái da mặt bị ảnh hưởng. Trong lúc đắp mặt nạ, anh lại tập tạ tay hoặc xem kịch bản, không làm lãng phí thời gian.

Thẩm Bác Diễn nói: “Anh cho người theo đuôi mẹ anh, Tôn Diễm Ny và người nhà người tài xế kia, nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

Lục Lăng Hằng dùng ngón tay vuốt phẳng lớp mặt nạ, “Ừ”, ngưng lại một chút, lại nói, “Em tin anh.” Thẩm Bác Diễn nói với anh việc này, nhất định là hắn sợ anh hiểu lầm hắn bao che cho mẹ nên không tận tâm tận lực điều tra rõ ngọn ngành. Nhưng nếu ngay cả Thẩm Bác Diễn mà anh cũng không tin tưởng thì trên đời này chẳng còn ai có thể tin tưởng được cả.

“Nếu tài xế bị mua chuộc, anh ta ngay cả mạng mình cũng không cần, chí ít cũng sẽ để lại tiền cho người nhà. Anh cho người theo dõi tài khoản vợ con và bố mẹ anh ta, nếu có tiền gửi tới anh sẽ biết ngay.”

Lục Lăng Hằng yên lặng nghe xong, lặp lại một lần nữa: “Em tin anh.”

Thẩm Bác Diễn trầm mặc trong thoáng chốc, từ phía sau đi tới ôm lấy hông anh: “…Ừ”

Hắn xoa xoa hông Lục Lăng Hằng, chép miệng nói: “Gầy quá. Dạo này vất vả quá à?”

Lục Lăng Hằng thở dài: “Sắp tới còn vất vả hơn!”

Sau khi “Hôn quân” khai máy, “Bảo nhi” cũng sắp triển khai, Lục Lăng Hằng sẽ tham gia hai bộ phim cùng một lúc, cũng may là phim đều lấy bối cảnh ở Hoành Điếm, bằng không anh có phân thân ra làm hai cũng không đủ. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, với diễn viên mà nói, họ thà mệt tới gần chết cũng không muốn rảnh rỗi tới gần chết, như vậy mới là giới giải trí, nếu không phải ngôi sao nổi tiếng, nghỉ ngơi một năm rưỡi thôi đồng nghĩa với việc địa vị mình suy tàn.

Thẩm Bác Diễn vùi mặt vào hõm vai Lục Lăng Hằng: “Quay “Bảo nhi” xong nghỉ ngơi một tháng, em đừng nhận phim mới nữa, chúng ta cùng đi du lịch, giải sầu một chút.” Nguồn :

“Đúng là phải nghỉ ngơi thật, em ở Hoành Điếm sắp hơn một năm rồi.” Từ “Khương môn phi tương”, Lục Lăng Hằng quay liên tục bốn bộ phim ở Hoành Điếm, anh hận không thể đưa Tiểu Công Cẩu về đây an cư.

Bởi vì hôm nay làm lễ khởi quay, xong xuôi buổi tối cũng không có việc gì, Lục Lăng Hằng ở trong khách sạn đọc kịch bản cả ngày, thi thoảng Thẩm Bác Diễn lại nghe điện thoại xử lý công việc.

Điện thoại vừa nối máy, đối phương đã huyên thuyên một tràng dài, Thẩm Bác Diễn không chịu được nữa cắt ngang: “Được rồi, phim còn chưa quay mà ngày nào cũng có chuyện.”

Lục Lăng Hằng đang lật kịch bản, nghe giọng hắn không vui, ngẩng đầu lên nhìn.

Một lát sau Thẩm Bác Diễn cúp máy, Lục Lăng Hằng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Kê Tân cãi nhau với Chu Việt Việt.”

Lục Lăng Hằng buông kịch bản xuống: “Cãi nhau? Vì chuyện gì vậy?”

“Hôm nay họ đi xem quang cảnh, Kê Tân nhìn cảnh thấy không hài lòng, Chu Việt Việt nói như vậy là có thể quay được rồi, nhưng nói gì Kê Tân cũng không chịu đồng ý, ầm ĩ tới tận chỗ anh.”

Lục Lăng Hằng khuyên nhủ: “Mấy người làm nghệ thuật hầu như đều như vậy. Không cáu kỉnh thì không quay ra được thứ tốt.”

Thẩm Bác Diễn không muốn nhân viên của mình cãi nhau, chạy ra ban công rút một điếu thuốc ra, lại gọi điện thoại cho Chu Việt Việt.

“Được rồi, cô nghe theo ông ấy đi, cho ông ấy một địa điểm khác, cháu sẽ bổ sung tiền.”

Chu Việt Việt tức giận nói: “Thẩm tổng, cậu không thể nghe theo ông ta như vậy được, cảnh rõ ràng có thể quay được, ông ta lại bới lông tìm vết, nói nơi này không có chỗ đặc biệt cho ông ta dựng lều!”

Thẩm Bác Diễn thấy phiền trong lòng. Đó giờ hắn chưa từng dỗ dành người khác, đều là người khác dán mặt nóng vào mông lạnh mà nịnh bợ hắn, hôm nay triển khai dự án của mình, mấy chuyện vặt vãnh này mà hắn vẫn phải xử lý. Hắn cố nhẫn nhịn khuyên nhủ: “Nghe ông ta đi, ông ta là đạo diễn.”

Chu Việt Việt không phục một chút nào: “Đạo diễn cũng không thể như vậy được, tôi từng gặp qua rất nhiều đạo diễn lớn, nhưng chưa thấy ai hạch sách như ông ta! Thẩm tổng, đây không phải là lần đầu tiên, ông ta cố ý gây phiền phức rất nhiều lần rồi, nhưng tôi không nói cho cậu biết…”

“Thế cô cũng đừng nói với cháu nữa. ” Thẩm Bác Diễn trực tiếp cắt đứt.

Chu Việt Việt là người mà mẹ hắn – Trâu Tĩnh Tĩnh giới thiệu cho hắn, là bạn tốt của bà nhiều năm. Từ sau khi hắn phát hiện chuyện của mẹ hắn và Tôn Diễm Ny, đến ấn tượng về Chu Việt Việt cũng thay đổi. Nhưng mặc kệ nói gì thì nói, Chu Việt Việt thật sự có năng lực, hơn nữa hắn cũng không tìm được người tốt hơn, cho nên vẫn hợp tác với Chu Việt Việt, chỉ là thói đâm bị thóc chọc bị gạo này của bà rất giống Trâu Tĩnh Tĩnh, nên Thẩm Bác Diễn không thích nghe. Mà Kê Tân là người Thẩm Thanh Dư giới thiệu cho hắn, tuy tính tình hơi xấu một chút, nhưng Thẩm Bác Diễn rất tin tưởng năng lực của ông ta.

“Cho ông ta dựng một nhà rạp, một ngày chừng mười vạn, vượt dự toán một hai trăm vạn cháu có thể bổ sung được. Mấu chốt là phải quay thật tốt!” Thẩm Bác Diễn không phải người quá chú trọng chuyện tiền bạc. Tuy rằng nếu tiếp tục làm như vậy, dự toán “Bảo nhi” nhất định sẽ vượt mức, năm nghìn vạn ông Thẩm cho hắn chỉ sợ sẽ thiếu, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, Thẩm Bác Diễn nghĩ quay về tập đoàn xin ít tiền là được, việc cấp bách bây giờ là phải quay cho thật tốt.

Thẩm Bác Diễn đã nói vậy rồi, Chu Việt Việt đâu còn gì để nói nữa.

Sau khi giải quyết xong mâu thuẫn, Thẩm Bác Diễn quay về trong phòng, Lục Lăng Hằng hỏi: “Có phải đã vượt dự toán rồi không?”

Thẩm Bác Diễn xoa xoa đầu anh: “Em cứ yên tâm quay là được rồi, ngôi sao lớn của anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.