Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 86: Chương 86: “Quân Càn.. Có Lẽ.. Chúng Ta Không Thể…ở Bên Nhau..”




– “Quân Càn.. có lẽ.. chúng ta không thể…ở bên nhau..”

Không bao lâu, xe lái tới khách sạn mà Thẩm Thanh Dư hẹn gặp.

Thẩm Thanh Dư mời vài nhân vật nổi tiếng trong giới truyền thông tới, Chu Việt Việt đảm đương vai trò nhà sản xuất, Kê Tân và biên kịch cùng phó đạo diễn của ông ta cũng tới, thoạt nhìn quả như là họp mặt thành viên của bộ phim điện ảnh.

Vào khách sạn rồi, Thẩm Bác Diễn đi trước vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó cùng vào phòng với Thẩm Thanh Dư. Nói gì thì nói, công việc vẫn phải tiếp tục làm tiếp. Hắn rất hy vọng vào dự án điện ảnh này.

Những người khác đều đã đến, thân thiết chào hỏi với anh em nhà họ Thẩm. Thẩm Bác Diễn miễn cưỡng nở nụ cười, bắt tay cùng với mọi người.

Mọi người ngồi xuống, sau đó bắt đầu bàn bạc cụ thể về dự án này.

Bộ phim Thẩm Bác Diễn hợp tác cùng đạo diễn Kê Tân có tên gọi “Bảo nhi”, lấy thẳng tên diễn viên làm tên tựa phim. Kịch bản đã được sửa vài lần, nhưng khiến Thẩm Bác Diễn lo nhất là đề tài bộ phim này. Đề tài thời kỳ kháng chiến tương đối nhạy cảm, hơn nữa đây còn là phim điện ảnh, thậm chí trong phiên bản đầu tiên còn có một vài nội dung chính trị không đúng đắn, vốn là Kê Tân và biên kịch không muốn sửa kịch bản, nhưng Thẩm Bác Diễn nghĩ như vậy chắc chắn sẽ không được qua thẩm duyệt, còn có thể khiến nhà sản xuất và diễn viên bị rước tai tiếng vào người, hắn phải cưỡng chế yêu cầu sửa lại kịch bản, nhưng nhìn tổng thể mà nói vẫn chưa đủ tích cực.

Kê Tân nói: “Thẩm tổng, anh phải nhìn ra xa hơn một chút, bọn tôi quay bộ phim này là muốn mang đi tranh giải điện ảnh quốc tế, anh lại sửa kịch bản thành kiểu cũ như này, trong nước không được kết quả tốt, ra nước ngoài lại càng không được.”

Thẩm Bác Diễn do dự.

Đối với Lục Lăng Hằng mà nói, đương nhiên hắn muốn anh có thể tiến ra thị trường quốc tế, hầu như bất cứ ngôi sao nào cũng muốn đi theo con đường này, kiếp trước tuy Lục Quân Càn rất nổi trong nước, nhưng lực ảnh hưởng ở thị trường quốc tế lại chưa đủ. Đây cũng không phải là sính ngoại, mà là hình thức trong giới giải trí bây giờ đều như vậy, muốn mở rộng tầm ảnh hưởng, muốn trở thành ngôi sao lớn hơn, muốn nhận được sự công nhận của các tên tuổi quốc tế thì phải đi theo con đường này. Lời Kê Tân nói cũng có đạo lý, khẩu vị người nước ngoài có lẽ khác với khẩu vị quốc nội, nhất định sẽ có sự chọn lọc. Rất nhiều bộ phim tham gia liên hoan phim nước ngoài, đừng nói đến ra phòng bán vé, có khi cơ hội được phát hành trong nước cũng còn không có.

Thẩm Thanh Dư nói: “Đây là dự án đầu tiên của em, anh sẽ cố gắng hết sức giúp công ty em. Mọi người ở đây đều là những nhân vật rất tầm cỡ trong giới, em hàn huyên với họ một chút.”

Những người Thẩm Thanh Dư giới thiệu, có người Thẩm Bác Diễn biết, có người tuy chưa từng gặp mặt nhưng cũng đã từng nghe tên, quả thật đều là những người rất lợi hại, có mạng lưới giao thiệp rất rộng. Với những người làm công tác xã hội mà nói, mạng lưới giao thiệp chính là tài nguyên giá trị nhất, gặp vấn đề gì, có mạng lưới giao thiệp thì đều có thể giải quyết hết, thế nên Thẩm Bác Diễn vô cùng cảm ơn Thẩm Thanh Dư đã giới thiệu những người này cho hắn.

Mọi người bàn bạc cặn kẽ chi tiết về đề tài này, một người Thẩm Thanh Dư giới thiệu vỗ ngực đảm bảo: “Không thành vấn đề, có mấy điểm cần lưu ý một chút thôi, nhất định chúng tôi sẽ giúp cậu qua thẩm định.”

Một người khác cũng hào sảng mà nói: “Nhất định chúng tôi sẽ giúp cậu thu được tỉ suất lượt xem cao, mọi người cứ quay những gì mình thích là được rồi! Giờ điện ảnh quốc nội quá bê bối, năm nào cũng có không ít thảm họa, chỉ cần có thể đưa ra một tác phẩm tốt, nhất định chúng tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ!”

Mấy người Thẩm Thanh Dư giới thiệu này, danh tiếng trong giới không phải danh tiếng hão, cho nên Thẩm Bác Diễn vô cùng tin tưởng. Nếu bộ phim này có thể thành công thì rất có ý nghĩa với cả Lục Lăng Hằng và hắn. Những bức bối tích tụ ban ngày giờ cuối cùng cũng vơi đi một ít.

Rượu vào náo nhiệt, Kê Tân mời rượu Chu Việt Việt: “Chu tổng, con người tôi tương đối tùy tính, không thích trói buộc cho lắm, đến lúc đó xin hãy khoan dung.”

Chu Việt Việt là người sản xuất do Thẩm Bác Diễn chỉ định, nếu như nói quay phim là muốn xây một tòa cao ốc, thì người sản xuất là tổng quản lý kinh phí dự án ấy, quản lý chi tiêu, phê duyệt kinh phí, như một cây cầu nối giữa cổ đông và đoàn phim. Đề tài của bộ phim này là các cuộc chiến trong lịch sử, có rất nhiều cảnh chiến đấu, cảnh nổ bom, đây là một dự án đầu tư rất lớn, lần đầu tiên công ty của Thẩm Bác Diễn làm hạng mục lớn như vậy, hiển nhiên phải dùng người sản xuất của mình, cho nên mới lựa chọn Chu Việt Việt. Quan hệ giữa đạo diễn với nhà sản xuất vô cùng gượng gạo, sản xuất vì cổ đông nên muốn tiết kiệm tiền, đạo diễn muốn quay ra một tác phẩm tốt nên muốn chi nhiều kinh phí, quan hệ thường vô cùng tối tăm u ám, Kê Tân nói như vậy, cũng chính là mong Chu Việt Việt có thể rộng rãi một chút, tận lực thỏa mãn yêu cầu của ông ta.

Chu Việt Việt không dám lập tức đồng ý ngay, liếc nhìn Thẩm Bác Diễn. Thẩm Bác Diễn rất coi trọng dự án này, một lòng muốn đưa Lục Lăng Hằng ra thị trường quốc tế, cho nên gật đầu với Chu Việt Việt.

Thế là Chu Việt Việt giơ ly lên mời rượu với Kê Tân: “Hợp tác vui vẻ.”

Mọi người bàn bạc xong, Thẩm Bác Diễn định về nhà, Thẩm Thanh Dư ra tới cửa gọi hắn lại: “Buổi tối cùng nhau đi uống rượu không?”

“Không được.” Giờ Thẩm Bác Diễn chỉ muốn tìm tới một chỗ không người lặng lẽ suy nghĩ, “Để lần sau đi anh.”

Thẩm Thanh Dư nhìn hắn thật sâu, khẽ cười nói: “Nếu em có phiền não gì, hoặc không đưa ra được chủ kiến gì thì có thể nói với anh, anh là anh trai em, nhất định sẽ tận lực giúp em.”

Thẩm Bác Diễn do dự vài giây, đột nhiên quay người ôm lấy Thẩm Thanh Dư.

Thẩm Thanh Dư sửng sốt.

“Cảm ơn anh, anh trai, anh đối xử tốt với em, em đều nhớ hết cả.”

Nhịp thở Thẩm Thanh Dư cứng lại.

Thẩm Bác Diễn buông anh ra, xoay người ngồi vào xe rời đi.

Về tới nhà, Thẩm Bác Diễn mở cửa ra, Tiểu Công Cẩu không chạy vội ra đón hắn như mọi khi. Tiểu Công Cẩu rất lanh lợi, chỉ cần chủ nhân vừa mới lên lầu thôi đã có thể đánh hơi thấy mùi chủ nhân, bất kể là Lục Lăng Hằng hay là hắn, mỗi lần về nhà Tiểu Công Cẩu đều lúc lắc cái mông chạy ra cửa nghênh đón.

Thẩm Bác Diễn thấy là lạ, nghĩ chắc Tiểu Công Cẩu lại gây ra trò gì, sợ bị chủ nhân mắng nên trốn đi. Hắn ngồi ở huyền quan thay dép đi trong nhà, đi tới phòng khách, trông thấy Lục Lăng Hằng đang ngồi trong nhà chơi đùa với Tiểu Công Cẩu.

“Anh về rồi.” Lục Lăng Hằng nói, “Hôm nay anh về nhà ăn cơm với ba mẹ à?”

Thẩm Bác Diễn vừa thấy Lục Lăng Hằng, giật mình một cái, liền lùi lại hai bước, thiết chút nữa đụng vào ngăn tủ phía sau lưng.

“Sao vậy?” Lục Lăng Hằng thấy hắn cuống quít, đoạn nói giỡn: “Anh đi chơi với nhân tình à? Thấy em thôi mà cũng chột dạ như vậy?” Sau khi “Khương môn phi tương” phát sóng, danh tiếng anh tăng lên, số lượt tìm kiếm tăng theo cấp số mũ, đủ lời mời từ phía các thương hiệu lớn, còn phải tham gia rất nhiều hoạt động tuyên truyền. Vốn là quay xong “Đại võ lâm”, anh có không ít thời gian nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng đều bị những hoạt động này chiếm hết. Hôm nay anh vừa quay xong một chương trình phỏng vấn, tiện thể về nhà thăm Thẩm Bác Diễn và Tiểu Công Cẩu, sáng mai lại phải bay đi.

Nếu như là trước kia, Lục Lăng Hằng thật sự không thích về nhà như vậy. Buổi chiều quay chương trình xong lập tức bay thẳng tới nơi làm việc, như vậy đêm nay có thể ngủ nhiều thêm một chút. Nghề của anh, lúc bận rộn không thể đảm bảo được giấc ngủ, thường liên tục dăm ba ngày không ngủ ngon, bình thường sắp xếp lịch làm việc anh đều đặt thời gian nghỉ ngơi lên hàng đầu. Mà bây giờ, chỉ cần có chút thời gian rảnh, anh liền muốn về nhà, dù cho chỉ được nửa tiếng hay thậm chí năm phút đồng hồ, anh cũng muốn gặp Thẩm Bác Diễn và Tiểu Công Cẩu.

Loading...

Thẩm Bác Diễn không ngờ Lục Lăng Hằng lại quay về, hắn thật sự bị giật mình. Vừa thấy Lục Lăng Hằng hắn liền nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa mẹ hắn và Tôn Diễm Ny mà hắn tình cờ nghe được…

“Anh làm sao vậy?” Lục Lăng Hằng hỏi, “Sao sắc mặt tệ vậy?”

Thẩm Bác Diễn chột dạ rời tầm mắt của anh: “Anh.. anh đi thay quần áo trước.”

Lục Lăng Hằng có hơi ngạc nhiên. Nếu như là trước đây, Thẩm Tiểu Cẩu thấy anh trở về sẽ lập tức bổ nhào tới, mà bây giờ nhìn hắn như muốn tránh anh, ngay cả lúc đi qua phòng khách cũng cố ý chọn con đường vòng xa nhất. Đây là chuyện gì vậy?!

Thẩm Bác Diễn đi vào phòng trong rồi, Lục Lăng Hằng nắm tay Tiểu Công Cẩu vào lòng bàn tay mình quơ đi quơ lại: “Tiểu Công Cẩu, anh mày làm sao vậy?” Nguồn :

Tiểu Công Cẩu cúi đầu, dán mũi vào ngực anh.

Mấy phút sau, Lục Lăng Hằng nằm xuống ghế sô pha. Tối qua quay cảnh đêm xong anh liền lên máy bay, không được ngủ ngon giấc, lại bận rộn suốt cả ngày, đã sớm mệt từ lâu, anh vốn định nói chuyện với Thẩm Bác Diễn một chút, trò chuyện xong rồi tối ngủ tiếp, không ngờ Thẩm Bác Diễn về nhà rồi lại không để ý tới anh, anh nhắm mắt mơ mơ màng màng ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, một cánh tay hữu lực mà ấm áp vòng lấy Lục Lăng Hằng từ phía sau, ôm chặt lấy anh.

Lục Lăng Hằng ngủ không sâu, lập tức tỉnh lại: “Sao vậy?” Anh muốn quay đầu nhìn Thẩm Bác Diễn, nhưng Thẩm Bác Diễn ôm chặt không cho anh quay đầu lại.

“Anh tắm xong rồi à?” Lục Lăng Hằng cảm thấy phía sau lưng mình không ấm áp như bình thường, dường như có chút lành lạnh: “Anh tắm nước lạnh à?”

“Ừ.. Quân Càn..”

“Anh làm sao vậy?”

“Hồi chiều anh dẫn Chu Việt Việt đi gặp Kê Tân, còn có mấy nhân vật có tiếng trong ngành nữa.”

Lục Lăng Hằng vội hỏi: “Dự án điện ảnh xảy ra vấn đề gì sao?” Từ lúc Thẩm Bác Diễn về đến nhà, Lục Lăng Hằng liền cảm thấy tâm tình hắn sa sút, rõ ràng tới như vậy. Bởi vậy nên Thẩm Bác Diễn vừa nhắc tới dự án điện ảnh, anh lập tức liên tưởng rằng dự án này xảy ra vấn đề.

“Không.” Thẩm Bác Diễn vùi mặt vào gáy Lục Lăng Hằng, ngủi mùi tóc anh, buồn bực nói: “Rất thuận lợi.”

“Chuyện diễn viên thế nào?”

“Cũng vẫn bình thường.”

Thẩm Bác Diễn muốn quay bộ phim này thật tốt, cho nên sẽ tốn rất nhiều tiền đầu tư. Nhưng công ty của hắn bây giờ còn chưa có thu nhập gì, “Hôn quân” và “Bảo nhi” là hai dự án đầu tiên. “Hôn quân” thì tốt rồi, dự toán mấy triệu, tiền đầu tư không nhiều. Nhưng “Bối nhi” lại là tác phẩm lớn, các cảnh quay và các kỹ xảo điện ảnh đều tốn rất nhiều tiền. Vốn dự toán thôi đã lên tới bốn ngàn vạn, nhiêu đây còn chưa tính phí truyên truyền ở hậu kỳ, mấy tháng này thu xếp cho giai đoạn đầu đã tốn hơn mười triệu, nhất định sẽ vượt chi phí dự toán. Nếu thù lao của diễn viên cũng cao nữa, như vậy sẽ rất khó khăn. Dù sao thì vốn liếng rất ít, một mình Thẩm Bác Diễn thì không có nhiều tiền như vậy, để hỗ trợ công việc của anh, ông Thẩm đã cho anh năm nghìn vạn vốn khởi nghiệp, nhưng sẽ chẳng mấy mà hết.

Thẩm Bác Diễn vốn nghĩ chuyện tìm diễn viên sẽ rất nhức đầu, không ngờ lại thuận lợi vô cùng. Đã tìm xong nam số hai, là một diễn viên nam trẻ tên Mục Chấn Vân. Hơn nữa cậu ta gần như không đòi nhiều tiền cát xê, chỉ cần đoàn phim chịu gánh hết các chi phí tiêu dùng của cậu ta trong lúc quay là được rồi. Có chuyện tốt như vậy, là bởi vì Mục Chấn Vân là bạn của Chu Việt Việt, cậu ta cũng mong có thể mở rộng tầm ảnh hưởng của mình ra quốc tế, vừa nghe bộ phim này sẽ tham dự liên hoan phim nước ngoài đã đồng ý nhận diễn. Những diễn viên phụ khác về cơ bản đều là diễn viên thực lực không tệ trong giới, tiền thù lao rất ít, lý do cũng đều giống như Mục Chấn Vân. Diễn viên quay phim, bởi vì mấy bộ phim thảm họa kia tiền thù lao đều rất cao, cho nên chỉ quay phim thể loại đấy vì tiền. Mà nếu diễn viên nhận quay một bộ phim hay với giá rẻ, phần lớn đều làm vì danh tiếng và bia miệng. Chu Việt Việt làm sản xuất, cũng là một bậc thầy múa miệng trong phương diện này, phim còn chưa quay đã nói nhất định sẽ giành giải thưởng ở liên hoan phim quốc tế, chớp mắt đã giúp hắn tìm không ít diễn viên về. Nhờ vậy mà Thẩm Bác Diễn có thể tiết kiệm không ít tiền.

“Vậy anh gặp chuyện gì?” Nghe thấy dự án điện ảnh thuận lợi, đáng lẽ ra Lục Lăng Hằng nên vui vẻ, nhưng giờ anh chỉ quan tâm tới Thẩm Bác Diễn.

Thẩm Bác Diễn ôm chặt anh hơn, giống như chỉ cần hắn buông tay, người trong lòng sẽ biến mất. Thực tế lúc này đây, hắn cũng không biết liệu mình có thể ôm anh thêm bao lâu nữa.

Mẹ hắn hại chết Lục Lăng Hằng, suy cho cùng, nguyên nhân là bởi vì hắn. Dù sao bà cũng là mẹ đẻ hắn, Thẩm Bác Diễn gánh một nửa lỗi lầm về phần mình. Hắn thật sự không biết mình nên đứng ở lập trường gì để tiếp tục ở bên cạnh Lục Lăng Hằng…

Qua thật lâu, Lục Lăng Hằng cảm thấy gáy mình ẩm ướt. Anh ngạc nhiên nói: “Anh.. anh khóc?”

“Không.” Thẩm Bác Diễn khàn giọng nói, “Quân Càn…anh thật sự rất thích em.”

Lục Lăng Hằng muốn ôm lấy Thẩm Bác Diễn, nhưng Thẩm Bác Diễn không cho anh xoay người, anh chỉ có thể nắm tay Thẩm Bác Diễn đặt trước ngực mình. Anh cũng thích Thẩm Bác Diễn, rất rất thích. Lúc ban đầu anh chấp nhận Thẩm Bác Diễn, đơn thuần chỉ vì có hảo cảm mà thôi, có lúc nghĩ hắn rất thú vị, cũng có khi cảm thấy hắn đáng ghét. Song khi biết kiếp trước mình chết là bởi có âm mưu, anh mới phát hiện, Thẩm Bác Diễn là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của mình.

Lúc anh bất an, Thẩm Bác Diễn ôm lấy anh từ phía sau, anh liền cảm thấy an lòng. Lúc anh mờ mịt, nghĩ tới việc Thẩm Bác Diễn ở bên cạnh, anh liền có lòng tin; lúc anh sợ hãi, chỉ cần Thẩm Bác Diễn nói cho anh biết không cần sợ, anh liền không sợ nữa. Có lẽ đây không phải lần đầu tiên anh động tâm với người khác, nhưng đây là lần khiến anh phải rung động nhất, cũng rất cảm ơn cuộc đời vì đã có một người yêu anh nhiều tới như vậy.

“Quân Càn.. có lẽ chúng ta… không thể ở bên nhau..”

“Sao cơ?!” Một giây trước Lục Lăng Hằng vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ ngọt ngào của mình, một giây sau đã giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Không thể ở bên nhau là sao?”

Nội tâm Thẩm Bác Diễn giùng giằng trong nước sôi lửa bỏng. Hắn đã do dự suốt cả một ngày, rốt cuộc có nên nói cho Lục Lăng Hằng biết chân tướng hay không? Nếu như không nói, có lẽ cả đời này Lục Lăng Hằng sẽ không biết, hắn sẽ giữ bí mật này trong lòng cả đời, không bao giờ… nghĩ tới chuyện kiếp trước nữa, dù sao thì ông trời cũng đã trả lại Quân Càn cho hắn. Nhưng nếu không nói, hắn không thể quay lại tháng ngày vui vẻ bên Lục Lăng Hằng như trước kia, mỗi giây mỗi phút đồng hồ ở bên cạnh Lục Lăng Hằng, hắn sẽ đều cảm thấy tội lỗi.

Nghĩ tới đây, Thẩm Bác Diễn lại siết chặt vòng tay, hận không thể khảm Lục Lăng Hằng vào lòng.

Lục Lăng Hằng bị hắn siết tới đau, ngoài đau đớn trên thân thể ra, vừa nghe Thẩm Bác Diễn nói chia tay lòng anh liền đau như cắt. Anh không hiểu được: “Tại sao anh…”

“Quân Càn..” Thẩm Bác Diễn run giọng nói: “Nếu như anh nói, là anh đã hại chết em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.