Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 23: Chương 23: Thế Cậu Đã Chuẩn Bị Tốt Tâm Lý, Giúp Cậu Ấy Trả Món Nợ Cậu Ấy Còn Thiếu Chưa?




– Thế cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý, giúp cậu ấy trả món nợ cậu ấy còn thiếu chưa?

Bữa ăn rất náo nhiệt, mọi người không ngừng nịnh hót tâng bốc hai nhà tài trợ là Thẩm Thanh Dư và Thẩm Bác Diễn, rượu kính hết vòng này lại tới vòng khác. Những người kính rượu ai nấy đều uống cạn sạch bày tỏ kính ý, không ai dám bắt ép Thẩm Thanh Dư và Thẩm Bác Diễn uống rượu. Thẩm Thanh Dư uống không nhiều lắm, hễ có người mời rượu là anh lại xin thứ lỗi mấy câu, nhấp một ngụm rượu nhỏ tỏ lòng. Nhưng Thẩm Bác Diễn lại không giống như vậy, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ cần có người mời rượu là sẽ uống cạn rượu trong ly. Nháy mắt hắn đã uống hơn nửa lít, không ai dám tới mời hắn nữa mà ngược lại khuyên can, sợ hắn uống say làm bậy.

Lã Thiên hay tin mọi người liên hoan cũng chạy tới, ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Dư. Ông cùng Thẩm Thanh Dư nói chuyện về dự án quay phim tiếp theo, hỏi Thẩm gia có ý định đầu tư không.

Đàn ông trên bàn rượu thì không động đũa nhiều, nhưng cũng phải ăn ít đồ nhắm để tránh uống rượu suông gây tổn thương dạ dày. Thẩm Thanh Dư thích ăn củ cải muối nhắm rượu, nháy mắt một mình anh đã ăn hết một đĩa, anh ngoắc tay gọi ông chủ thêm một đĩa nữa.

Lã Thiên cười nói: “Sao Thẩm tổng cũng giống tôi, thích ăn củ cải muối?”

Mấy diễn viên nhỏ tới mời rượu nhìn chòng chọc Thẩm Thanh Dư. Trong mắt những người bình thường, những người có tiền hẳn nên sống xa hoa, mặc áo gấm ăn đồ ngọc, giống như Thẩm Bác Diễn rõ ràng chướng mắt quán cơm nhỏ, ngoại trừ uống một bát canh gà nhỏ ra thì hầu như không động tới những món khác, không ngờ Thẩm đại thiếu gia lại có khẩu vị dân dã như thế.

Thẩm Thanh Dư cười nói: “Hồi nhỏ nhà tôi nghèo, tiền trong nhà đều mang đi làm ăn hết, chỉ có củ cải muối với cơm. Sau này có tiền, tôi vẫn thích ăn món này.”

Mọi người ngồi cùng bàn đều ngạc nhiên không ngớt. Thẩm gia còn nghèo? Thế bọn họ chắc là ăn xin đầu phố hết cả rồi!!

Lục Lăng Hằng cũng có hơi giật mình. Anh cũng không điều tra tường tận, anh chỉ biết Thẩm Bác Diễn đã ngậm thìa vàng từ khi mới sinh, từ nhỏ đồ đạc gì của hắn cũng xịn hơn của người khác. Có lẽ đến khi Thẩm Bác Diễn sinh ra thì nhà họ đã qua cơn khốn khó, dù sao Thẩm Thanh Dư cũng lớn hơn Thẩm Bác Diễn bảy tuổi. Cũng khó trách, khi còn nhỏ Thẩm Thanh Dư từng trải qua cuộc sống vất vả như vậy, cho nên tính tình mới thực tế đáng tin cậy như thế, mà Thẩm Bác Diễn so ra xốc nổi kiêu căng hơn anh mình nhiều.

Thật ra Thẩm Bác Diễn cũng không ngu dốt, năng lực của hắn cũng không kém, rõ ràng đậu trường đại học danh giá của nước ngoài, nhưng nghe đâu lúc học hắn không chuyên tâm học hành, mê đua xe còn lập một đội đua xe, thua thiệt không ít tiền, cuối cùng vẫn phải bỏ tiền ra mới lấy được bằng tốt nghiệp. Sau này về nước bắt đầu sống phóng túng, không quan tâm tới việc làm ăn trong nhà, nếu không phải Thẩm gia còn Thẩm Thanh Dư chèo chống, chỉ sợ nhà họ sẽ không có người nối nghiệp.

Đột nhiên Thẩm Bác Diễn đứng dậy đi ra ngoài. Hắn uống đến đỏ mặt, uống nhiều như vậy, bước chân có phần không vững, xem ra muốn đi vệ sinh. Trương Minh Tước ngồi gần hắn đang muốn tiến tới dìu, đột nhiên Thẩm Thanh Dư cất tiếng: “Tiểu Lục, Bác Diễn uống nhiều rồi, cậu đỡ nó đi.”

Trương Minh Tước đứng lên được một nửa sững người, lại ngượng ngùng ngồi xuống. Lục Lăng Hằng bị gọi tên ngẩn ra, không thể làm gì hơn là đặt đũa xuống đi tới đỡ Thẩm Bác Diễn.

Thẩm Bác Diễn hất tay anh ra, thấp giọng nói: “Đừng động vào tôi!”

Lục Lăng Hằng không còn cách nào, nhưng nếu Thẩm Thanh Dư đã nhờ anh, anh không thể làm gì hơn là đi theo Thẩm Bác Diễn ra ngoài.

Đến phòng rửa mặt, Thẩm Bác Diễn mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt. Hắn không khóa vòi lại, một lát sau ghé vào bồn nôn thốc nôn tháo.

Ban nãy lúc ăn cơm Lục Lăng Hằng lặng lẽ quan sát Thẩm Bác Diễn từ đầu đến cuối, hầu như Thẩm Bác Diễn không ăn gì, chỉ một mực uống rượu, như vậy dạ dày chịu sao nổi. Anh chạy ra phía sau quán cơm, thấy các nhân viên đang ăn cơm tối, có món bánh bao hấp, anh hỏi xin nhân viên một cái bánh bao chay.

Lục Lăng Hằng cầm bánh bao chạy về phòng rửa mặt, nhưng không thấy Thẩm Bác Diễn đâu. Anh quay lại nhà ăn, chỗ của Thẩm Bác Diễn trống không, hắn vẫn chưa trở về. Anh lại xoay người chạy ra ngoài quán ăn.

Sắc trời đã tối, quân khu ở ngoại ô thành phố, xung quanh rất hoang vu hẻo lánh, năm bóng đèn đường thì hỏng hai. Lục Lăng Hằng nhìn bốn phía xung quanh, nương ánh đèn mờ, anh trông thấy Thẩm Bác Diễn đang ngồi xổm bên gốc cây. Trán hắn tì xuống đầu gối, tư thế như một đứa nhỏ, thoạt trông rất yếu đuối.

Dáng vẻ hắn như vậy khiến Lục Lăng Hằng thấy buồn trong lòng. Trước đây thi thoảng anh lại cảm thấy mỗi khi Thẩm Bác Diễn phấn khởi phiền phức không ai bằng, nhưng giờ ngẫm lại, anh càng thích một Thẩm Bác Diễn như vậy hơn.

Lục Lăng Hằng đi tới, “Thẩm Bác Diễn”. Anh không gọi hắn là ‘Thẩm tổng’ nữa mà gọi thẳng tên họ, “Ăn chút gì lót dạ đi.”

Thẩm Bác Diễn nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên, trông thấy Lục Lăng Hằng, mờ mịt vươn tay về phía anh: “Lục…”

Lục Lăng Hằng đang muốn đưa bánh bao cho hắn, đột nhiên Thẩm Bác Diễn lại thu tay về, cáu kính hừ một tiếng: “Sao lại là cậu?

Lục Lằng Hằng: “….” Thế té ra ban nãy tên này không nhận ra mình là ai à?

“Cậu đi đi.” Thẩm Bác Diễn lạnh lùng nói: “Đừng tới làm phiền tôi.”

Ban nãy Lục Lăng Hằng cũng uống một ít rượu, giờ anh không còn là Lục Quân Càn nữa, mọi người mời rượu một vòng, anh mà không uống thì thành không nể tình nên không thể không uống được. Kiếp trước bởi anh bị bệnh tim không uống rượu, nhưng cũng khó tránh khỏi vài người muốn uống rượu để cân nhắc tình nghĩa, tập đoàn Thẩm thị có sản xuất một loại rượu nho hoàn toàn không cồn, Thẩm Bác Diễn cho Mã Du vài thùng, nếu có người mời rượu Lục Quân Càn thì lấy loại rượu này ra ứng phó.

Nghe Thẩm Thanh Dư nói xong, Lục Lăng Hằng lại nhớ tới những chuyện ở kiếp trước, lúc này mới phát hiện quả thật Thẩm Bác Diễn nghĩ rất nhiều cho anh. Chỉ là kiếp trước anh là siêu sao nổi tiếng, bên cạnh có không ít người cẩn thận săn sóc, đến tóc và móng tay cũng có đội ngũ chuyên nghiệp chăm sóc định kỳ, cho nên anh không mấy để tâm quan sát chú ý hành động của người bên cạnh.

Lục Lăng Hằng không quay về, trái lại đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bác Diễn: “Anh như vậy là vì Lục Quân Càn sao?” Có lẽ bởi uống nhiều rượu rồi, gánh nặng trong lòng nhẹ hơn, anh có rất nhiều chuyện muốn nói.

“Mắc mớ gì tới cậu.” Thẩm Bác Diễn không thèm nhìn anh tới một cái.

Lục Lăng Hằng nghe thấy năm chữ cửa miệng của hắn, đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, còn có phần khó chịu: “Tôi nói, trước đây anh không như này đâu phải không?” Vì không thể tỏ vẻ quá thân thiết, anh trầm ngâm trong chốc lát, nói tiếp: “Ừ.. tuy rằng tôi không tiếp xúc nhiều với anh lắm, nhưng tôi nhớ anh không phải người như vậy. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?” Đến tột cùng Thẩm Bác Diễn là giả bộ không tim không phổi trước mặt anh, hay là bây giờ giả bộ lạnh lùng với người trước mặt?

Thẩm Bác Diễn dùng ánh mắt như nhìn người ngu nhìn anh: “Nói thừa. Thế cậu đối xử với tên ăn mày ngoài đường giống với bạn mình sao?”

Lục Lăng Hằng: “……” Thẩm Tiểu Cẩu nhà ngươi quá đáng quá rồi đấy, dám coi ông đây là tên ăn mày ngoài đường sao!!!!!!

“À.. gần đây anh đang làm gì vậy? Đầu tư sao?”

Lần này đến câu “mắc mớ gì tới cậu” Thẩm Bác Diễn cũng lười nói, không thèm nhìn anh tới một cái.

Lục Lăng Hằng nhẹ giọng nói: “Anh như thế này, Lục Quân Càn sẽ không vui đâu.” Có người coi mình quan trọng như vậy, tuy trong lòng anh rất vui, nhưng quả thật cũng không dễ chịu gì.

Nghe thấy ba chữ ‘Lục Quân Càn’, cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng có phản ứng. Môi hắn giật giật, cả giận nói: “Cậu ấy có vui hay không thì làm sao. Dù gì người cũng đã mất rồi.”

Lục Lăng Hằng nói: “Hình như trước đây anh có kế hoạch mở một công ty điện ảnh phải không?”

Thẩm Bác Diễn giật mình nhìn anh một cái: “Sao cậu… Quân Càn nói cho cậu biết?”

Lục Quân Càn biết Thẩm Bác Diễn mấy năm, không thấy Thẩm Bác Diễn làm chuyện gì nên hồn, mãi ba tháng trước, Thẩm Bác Diễn uống rượu, đột nhiên hưng phấn nói hắn dự định mở một công ty điện ảnh, hắn gánh một tay, Lục Quân Càn thì làm cánh tay thứ hai, đến khi ấy Lục Quân Càn muốn diễn cái gì thì diễn cái đấy. Mấy năm này Thẩm Bác Diễn lẽo đẽo theo mông Lục Quân Càn đầu tư vào phim ảnh kiếm được không ít tiền lời, cũng có am hiểu nhất định về ngành này, Lục Quân Càn cảm thấy kế hoạch này không tồi. Nghe thấy Thẩm Tiểu Cẩu có hoài bão kiếm tiền thật, Lục Quân Càn vừa vui lại vừa khó chịu. Thẩm Bác Diễn làm lão đại, anh làm lão nhị, sau này chẳng phải càng bị Thẩm Bác Diễn quản chế nhiều hơn sao? Vả lại Thẩm Bác Diễn cũng chẳng đáng tin cho cam, cho nên lúc ấy anh cũng không đồng ý, đang đợi xem liệu Thẩm Bác Diễn có thể lên kế hoạch được nữa không. Tiếc là anh không đợi được đến ngày ấy.

Lục Lăng Hằng nói: “Anh họ từng nói với tôi.” Anh nghĩ giờ tâm trạng Thẩm Bác Diễn không tốt cũng có liên quan tới việc hắn quá rảnh rỗi, nếu có một công việc để lao vào, có lẽ sẽ không có nhiều thời gian để suy nghĩ miên man.

Thẩm Bác Diễn im lặng một hồi, cười giễu nói: “Tôi thuận miệng nói bừa một chút.”

Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật! Mợ, anh biết ngay mà, cái tên giai nhà giàu này căn bản không tin tưởng được!!!

Hai người lại ngồi một lúc, Lục Lăng Hằng nói: “Quay về đi, anh anh chắc lo cho anh lắm.”

Thẩm Bác Diễn nhíu mày: “Anh tôi?” Hắn liền sáng tỏ: “Ồ, hóa ra anh ấy bảo cậu tới khuyên tôi à.”

Lục Lăng Hằng ngầm thừa nhận.

Thẩm Bác Diễn nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười, giương mắt nhìn thẳng Lục Lăng Hằng: “Cậu có biết vì sao anh tôi tìm cậu không?”

Lục Lăng Hằng nghi hoặc: “Vì sao?”

Thẩm Bác Diễn nhướn mày: “Bởi vì anh ấy nghĩ tôi thấy hứng thú với cậu.”

“Hở?” Lục Lăng Hằng ngẩn người. Thẩm Bác Diễn dùng ba từ “Anh ấy nghĩ”, có lẽ đó không phải sự thật, thế là anh cười gượng nói, “Thẩm đại ca hiểu nhầm sao?”

Thẩm Bác Diễn cười ha hả: “Cũng không hiểu nhầm. Đúng là tôi thấy hứng thú với cậu thật. Biết tại sao không?”

Lục Lăng Hằng: “….” Hỏi một đáp một hỏi một, đang chuyển sang trò đấu trí sao?!

“Bởi tôi thấy cậu rất giống Lục Quân Càn. Cậu cố ý bắt chước Lục Quân Càn.” Thẩm Bác Diễn khẳng định nói, “Nếu hai người thân thiết nhau, quả thật ngữ điệu cử chỉ cũng có phần bị ảnh hưởng, nhưng có thể làm được giống đến như vậy, ngoại trừ cố ý bắt chước ra, tôi thấy không còn nguyên nhân nào khác. Phải không, em họ? Đến chữ ký Lục Quân Càn, cậu cũng tốn không ít thời gian để bắt chước nhỉ?”

Giọng điệu ngả ngớn của Thẩm Bác Diễn khiến đột nhiên Lục Lăng Hằng có dự cảm chẳng lành.

“Cậu muốn đi theo lối cũ của cậu ấy, cậu mượn hơi fan của cậu ấy, cậu định sao chép con đường thành công của cậu ấy!” Cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng đứng lên, “Đám nghệ sĩ các cậu đều sợ bị gọi là Tiểu Mỗ Mỗ, chỉ muốn làm Mỗ Mỗ thứ nhất, không muốn làm Mỗ Mỗ thứ hai, sợ phải sống dưới bóng người khác. Nhưng giờ Quân Càn đã mất rồi, không còn cái bóng nào, cho nên cậu nghĩ mình có thể chiếm lấy địa vị của người khác?”

Lục Lăng Hằng cả kinh. Thật ra anh cũng biết, tuy rằng thay đổi thân xác nhưng suy nghĩ hành động vẫn là của người cũ, rất nhiều thói quen không thể thay đổi được, nếu ở với người quen, rất dễ bị người ta nhìn ra chân tướng. Nhưng giờ anh vẫn chưa biết giải thích sao chuyện sống lại này với người khác, cho nên bị hiểu lầm thành cố gắng bắt chước theo anh cũng chỉ biết chịu đựng mà thừa nhận.

Thẩm Bác Diễn thấy anh thừa nhận, hừ lạnh nói: “Tôi biết mà! Tuy rằng tôi muốn nói là cậu bắt chước bừa, không thể bằng Quân Càn, nhưng cũng không thể phủ nhận, cậu bắt chước cũng không tồi.”

Lục Lăng Hằng cười gượng: “Thế sao…”

“Lần trước cậu khuyên tôi, người sống vẫn phải sống, phải tìm mục tiêu và hứng thú của mình, giờ tôi đã nghĩ ra vài chuyện thú vị muốn làm.” Hắn bước một bước, tới trước mặt Lục Lăng Hằng, ánh mắt bi thương, gằn từng chữ một nói: “Cậu muốn lấy được sự thừa nhận của Quân Càn, vậy đã chuẩn bị tốt tâm lý, giúp cậu ấy trả món nợ cậu ấy còn thiếu chưa?”

Lục Lăng Hằng mở to mắt nhìn. Anh nợ á? Nợ cái gì?

Thẩm Bác Diễn vỗ vỗ bờ vai anh, xoay người đi về phía quán ăn. Đi được hai bước, không biết hắn nghĩ tới chuyện gì thú vị mà nở nụ cười đen tối.

Gió đêm thổi qua, Lục Lăng Hằng không tự chủ mà rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.