Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 40: Chương 40: Tổng Tài Nhỏ Bé Ngây Thơ




– Tổng tài nhỏ bé ngây thơ.

Trương Khôn và trợ lý vừa đi ra, Thẩm Bác Diễn lập tức thay đổi sắc mặt, hắn buông chân xuống, cười híp mắt vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình: “Mau ngồi, mau ngồi đi.”

Lục Lăng Hằng vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng anh vẫn đi tới.

Nếu bây giờ anh còn là Lục Quân Càn, nhất định sẽ chọc ghẹo oán hận Thẩm Bác Diễn đôi câu để hắn bớt náo loạn, nhưng anh không phải Lục Quân Càn, không thể nói được. Vả lại công tư phân minh, mặc kệ rốt cuộc quan hệ của anh với Thẩm Bác Diễn như nào, giờ anh là diễn viên thử vai còn Thẩm Bác Diễn là giám khảo, tình hình bây giờ cũng giống như sinh viên tốt nghiệp đi phỏng vấn tìm việc vậy, giám kháo khó hay dễ thì anh cũng phải chịu đựng, chẳng lẽ lại đi cau mày nhăn mặt mắng lại giám khảo sao?!!

Lục Lăng Hằng ngồi xuống bên người Thẩm Bác Diễn, dịu dàng nói: “Thẩm tổng, tình huống lần này không như vậy. Tới khi quay thật, mọi người đều là diễn viên chuyên nghiệp…”

Thẩm Bác Diễn nhướn mi: “Sao cậu biết tôi có từng học diễn xuất hay không?” Hắn sờ sờ mặt mình, “Không phải bây giờ tôi đang diễn hay sao, còn diễn so deep nữa. Cậu đừng có mà khinh thường diễn xuất của tôi!”

Lục Lăng Hằng: “… Tôi không có ý này.”

“Lần trước cái người kia, diễn cái vai y tá kia, cũng là người mới còn gì, có hơn kém tôi bao nhiêu đâu?” Thẩm Bác Diễn cười đến lộ ra hàm răng trắng: “Cậu đừng nghĩ tôi đang quấy rối, tôi là đang muốn quan sát rõ ràng minh bạch năng lực của cậu, bộ phim này tập đoàn tôi đầu tư mấy nghìn vạn, trước đây cậu lại chưa từng nhận vai lớn như này, tôi muốn xem rốt cuộc bản lĩnh cậu lớn đến đâu!”

Lục Lăng Hằng rất muốn chửi, nhà ngươi sao có thể so sánh hơn kém với Dương Nghiên được, người ta tốt xấu gì cũng học diễn xuất nhiều năm, nhưng mấy lời sau của Thẩm Bác Diễn làm anh nghẹn họng không còn gì để nói.

Thẩm Bác Diễn hiểu rõ tính cách con người Lục Quân Càn, người này để đóng phim, chỉ cần không chạm tới giới hạn của anh, về cơ bản anh sẽ thỏa hiệp hết. Hắn nhìn nét mặt Lục Quân Càn, biết anh đang dần bằng lòng, vì vậy bắt đầu vào trọng điểm: “Nhân vật hồ ly tinh này trong phim yêu cậu bằng sống bằng chết, cậu nói gì nghe cái đó, đến hi sinh mạng sống của mình cho cậu cũng không màng. Bây giờ cậu cũng thử một chút đi, để tôi cảm thụ mị lực của cậu, xem liệu tôi có bị cậu mê hoặc hay không.”

“………..” Trong một khắc Lục Lăng Hằng rất muốn lấy đao ra đâm chết hắn, “Thẩm tổng, nội dung thử vai đâu có nhiều như vậy?”

“Nội dung kịch bản thử vai quá ít đấy chứ.” Thẩm Bác Diễn nói, “Nhiêu đấy không thể nói lên năng lực của cậu. Hơn nữa tình tiết này có trong kịch bản thật, cậu cứ coi tôi như diễn viên nữ đi.”

Đây là lần đầu tiên trong gần mười năm hành nghề, anh muốn táng cả quyển kịch bản vào mặt giám khảo thử vai!!

“Thẩm tổng, diễn viên dù sao cũng có chuyên môn của mình, ngay cả cảnh tình cảm cũng phải nhập vào vai. Hơn nữa tôi chỉ là một diễn viên, cũng đâu phải nhà thôi miên, anh cứ chống cự trong lòng, tôi có muốn làm cũng khó…”

“Ai nói tôi chống cự?” Thẩm Bác Diễn cắt đứt lời của anh, vẻ mặt bất chấp đạo lí: “Sao cậu lại nghĩ tôi không phải giờ tôi yêu cậu như si như cuồng hận không thể hôn không thể thân thiết với cậu?”

Lục Lăng Hằng run lên, da gà da vịt nổi đầy người.

Thẩm Bác Diễn cười nói: “Được rồi, từ chối nhiều lời như vậy, không bằng nhanh thử xem, tôi đang kiểm tra sự chuyên nghiệp và chuyên môn của cậu. Cũng chưa nói phải làm tới trình độ ấy.”

Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Quả thật anh rất muốn diễn “Khương môn phi tương”, hơn nữa vai nam số hai này với anh mà nói là một cơ hội lớn, nếu bỏ lỡ sẽ không cò cơ hội nào khác. Anh cắn răng: Không để ý gì nữa. Không phải muốn chơi sao? Anh đây chơi với nhà ngươi!!

Lúc Lục Lăng Hằng mở mắt ra, ánh mắt trở nên thâm sâu, tựa như một vòng xoáy, có thể hút linh hồn con người ta vào.

Mới liếc mắt mà Thẩm Bác Diễn đã ngây người.

Đây chính là ánh mắt của Lục Quân Càn mà hắn quen thuộc! Trước đây Lục Quân Càn diễn không ít phim ngôn tình, diễn xuất tuy không có tiến bộ lớn, nhưng năng lực bạn trai đã tu luyện mãn cấp. Anh giỏi nhất là dùng ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú một người, lúc bị anh nhìn chăm chú, bạn sẽ có cảm giác như mình là toàn bộ thế giới này. Đừng nói là con gái, ngay cả con trai cũng không chịu nổi, Thẩm Bác Diễn bắt đầu cảm thấy cả người khô nóng.

“Anh Bác Diễn.” Lần này Lục Lăng Hằng không gọi hắn là Thẩm tổng nữa, nhẹ nhàng cười nói, “Chuyện thử vai để lát nữa hẵng nói. Giờ chúng ta nói chuyện khác đi. Em muốn mua xe, anh có đề cử gì không?” Anh mắt thâm tình kia anh phải soi gương luyện mấy tháng mới ra được, còn giọng nói dịu dàng này thì được tôi luyện qua vô số bộ phim ngôn tình. Ban nãy Thẩm Bác Diễn mềm một nửa, giờ thì cả người đã nhũn rồi.

Mất vài giây Thẩm Bác Diễn mới khôi phục lại tinh thần: “Hở, cái gì cơ? À, xe….”

Đương nhiên không phải Lục Lăng Hằng muốn mua xe thật, giờ anh còn chưa đủ chừng ấy tiền, nhưng anh biết Thẩm Bác Diễn trước đây từng chơi đua xe, rất có nghiên cứu về phương diện này. Muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai người, đầu tiên phải đầu kỳ sơ hảo, qua đó anh mới tìm được đề tài Thẩm Bác Diễn có hứng thú để dời trọng tâm câu chuyện. (đầu kì sơ hảo: phục vụ theo sở thích)

Thẩm Bác Diễn hỏi: “Cậu có yêu cầu gì về các tính năng?”

Lục Lăng Hằng nói: “Ít hao xăng, tính ổn định tốt.”

Thẩm Bác Diễn bắt đầu đề cử cho anh. Lúc hắn nói, Lục Lăng Hằng vẫn mỉm cười nhìn hắn chăm chú, ánh mắt ôn nhu kia như có thể tích ra nước xuân. Thật ra ánh mắt sát thương của Lục Quân Càn Thẩm Bác Diễn đã được nhìn vô số lần, hắn trân trọng từng tác phẩm của Lục Quân Càn, có cảnh điện ảnh nào kinh điển còn cắt ra lưu trong điện thoại làm ảnh bảo vệ màn hình, hoặc khi không có việc gì lấy ra xem, nhưng gì thì gì, người trên màn ảnh cũng kém xa người thật, thoạt đầu Thẩm Bác Diễn còn muốn đối diện lại, sau đó nói một hai câu thì bắt đầu né tránh, cuối cùng hắn chỉ nhìn chằm chằm cổ áo Lục Lăng Hằng.

Hai người hàn huyên một hồi về xe cộ, bởi vì nói đúng đề tài mình hứng thú nên Thẩm Bác Diễn buông lỏng cảnh giác, nhanh chóng quên mất nhiệm vụ mình vừa giao cho Lục Lăng Hằng.

Đột nhiên Lục Lăng Hằng cắt ngang lời Thẩm Bác Diễn nói: “Điều hòa trong phòng đang mở chiều nóng à?”

“Hở?” Bởi đột nhiên bị cắt ngang nên Thẩm Bác Diễn ngớ ra, đầu óc trống rỗng.

“Mặt anh có vẻ hồng.” Lục Lăng Hằng nói rồi vươn tay ngón tay có chút lạnh ra, nhẹ nhàng mơn trớn trên gương mặt Thẩm Bác Diễn, giọng nói dịu dàng quan tâm không gì sánh bằng, “Rất nóng sao?”

Thẩm Bác Diễn ngây dại. Nơi bị ngón tay Lục Lăng Hằng chạm vào đầu tiên thấy mát lạnh, sau đó chợt nóng như thiêu như đốt!

Đậu xanh xanh xanh xanh xanh xanh xanh!! Chạm mặt giếtttt! Phạm quyyyyyyyyy!!!!!

Lục Lăng Hằng nhìn vẻ mặt Thẩm Bác Diễn, nụ cười trên mặt lại càng sâu, săn sóc nói: “Em cũng thấy nóng, toát mồ hôi luôn nè.” Nói rồi kéo cổ áo mình ra một chút.

Muốn đối phương nảy sinh hảo cảm, ngoại trừ ánh mắt giọng nói ra, tiếp xúc thân thể cũng rất quan trọng.. Một vài tiếp xúc mơ hồ, so với các động tác thân mật rõ ràng, trái lại càng dễ để đối phương nảy sinh hảo cảm. Lục Quân Càn là sát thủ thiếu nữ, cách màn hình thôi cũng đã có thể làm tan chảy hàng vạn trái tim thiếu nữ, lúc này đây tiếp xúc thân mật thế này, trái tim thiếu nam của Thẩm nhị thiếu gia hai mươi tám tuổi cũng bị bắn trúng!!!

Đột nhiên Thẩm Bác Diễn đứng lên, há miệng thở dốc, xoay người đi ra ngoài.

Lục Lăng Hằng ngẩn người: “Thẩm Bác Diễn, anh đi đâu vậy?”

Thẩm Bác Diễn không chú ý tới anh, kéo cửa phòng đi ra, Trương Khôn và trợ lý đang đứng chờ bên ngoài. Thẩm Bác Diễn phiền não khoát tay: “Hai người vào tiếp tục thử vai đi, tôi thông qua.”

Trương Khôn và trợ lý vẫn còn sợ run, Thẩm Bác Diễn không thèm để ý tới họ, tư thế đi có phần mất tự nhiên.

Trương Khôn quay lại phòng, vẻ mặt ba người đều mờ mịt chẳng hiểu gì, Trương Khôn cười cười: “Vậy cậu thử diễn lại một đoạn đi.”

Lục Lăng Hằng nhún vai, đứng dậy chuẩn bị.

Ở một nơi khác, Thẩm Bác Diễn trốn trong buồng vệ sinh khóc không ra nước mắt. Lần này hắn tự đào hố chôn mình rồi, vốn muốn nhân cơ hội điều giáo người trong lòng, trăm triệu lần không ngờ người ta vừa sờ mặt cái đã cứng!! Đậu xanh, hắn xấu hổ muốn chết vì sợ ngây thơ của mình! Đúng là bôi nhọ tổ tông quá mà!!!

Nếu Thẩm Bác Diễn đã thông qua, Lục Lăng Hằng diễn thử một cái, Trương Khôn cũng không có ý kiến gì. Ông vốn muốn tới xem một chút, ông không có tư cách nói không với nhà đầu tư, hơn nữa ông rất hài lòng với điều kiện ngoại hình và khí chất của Lục Lăng Hằng, quả thật không còn gì để soi mói.

Thử vai xong, Trương Khôn đứng dậy bắt tay Lục Lăng Hằng: “Cậu quay về chờ tin. Tôi sẽ liên lạc bàn thời gian với người đại diện của cậu một chút.”

Thật ra “Khương môn phi tương” đã khai máy từ tuần trước, nhưng bởi nhân vật Lăng Kiếm Vân này cần đổi người, diễn viên mới không thể tham gia đoàn làm phim đúng lúc nên đạo diễn và biên kịch đã thu xếp, thay đổi trình tự quay phim và một ít nội dung kịch bản, xếp những cảnh có Lăng Kiếm Vân ra sau. Mà cuối tuần sau Lục Lăng Hằng còn phải xuống vùng núi hoàn thành cảnh quân dân cùng nhau chống thiên tai trong “Đao phong”, khoảng chừng mất một tuần để quay, gấp rút quay về có lẽ sẽ kịp với tiến độ của đoàn phim bên này.

Thử vai xong Lục Lăng Hằng liền chuẩn bị về nhà, anh vừa mới đi không được bao xa, Thẩm Bác Diễn đuổi theo: “Nè, đi ăn cơm với tôi đi.”

Lục Lăng Hằng liếc mắt nhìn hắn. Ban nãy thử vai bởi vì sự chuyên nghiệp nên anh mặc kệ Thẩm Bác Diễn ầm ĩ náo loạn thế nào cũng phải nghe, giờ đã thử vai xong, trong lòng anh vẫn còn bứt rứt ngột ngạt, mặc kệ nhà ngươi là Husky hay Alaska, tự chơi một mình đê! Thế nên anh giả mù sa mưa cười cười: “Xin lỗi Thẩm tổng, tôi còn có việc, để lần sau đi!”

Thẩm Bác Diễn sửng sốt: “Cậu còn việc gì?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lục Lăng Hằng lười giải thích: “Việc tư.”

Nhất thời trong lòng Thẩm Bác Diễn rung lên hồi chuông cảnh báo. Hắn rất quen thuộc với bộ dạng này của Lục Quân Càn, nụ cười này, giọng điệu này, cách nói chuyện này, hai trăm phần trăm là đang lấy lệ qua loa với mình!! Chẳng lẽ ban nãy mình làm chuyện mờ ám chọc giận rồi? Hắn vội vàng mặt dày nói: “Cậu đi đâu vậy, để tôi đưa cậu đi.”

“Không làm phiền Thẩm tổng.”

“Không phiền chút nào.”

Lục Lăng Hằng dừng bước lại, nghi ngờ liếc mắt nhìn Thẩm Bác Diễn. Rốt cuộc người này bị làm sao vậy? Lúc thì liều mạng gây phiền cho mình, lúc thì xum xoe săn đón? Bộ dạng mặt dày này, sao giống với kiếp trước vậy?

Nếu nói hắn thay lòng, vậy cũng thay quá nhanh rồi, mới trước đó còn bắt bẻ mình! Chẳng lẽ hắn.. nhận ra mình? Nhưng loại chuyện kì dị này sẽ có người tin sao?

Thẩm Bác Diễn lập tức thu hồi đường nhìn: “Tôi lại có ý tưởng mới về quảng cáo động năng, muốn hàn huyên trò chuyện với cậu một chút, xem trình độ tiếp thu của cậu.”

Mặt Lục Lăng Hằng tối sầm, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp lại Thẩm tổng.” Nói xong bỏ đi không buồn quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.