Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 69: Chương 69: Viết Tình Ca Cho Em




– Viết tình ca cho em.

Giờ Lục Lăng Hằng ở trong căn nhà thuê của Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn thì ở ngay sát vách nhà anh. Sau khi hai người xác định quan hệ, anh không chuyển tới nhà Thẩm Bác Diễn mà ngược lại, Thẩm Bác Diễn đến chỗ anh ở. Sau khi về nhà, Lục Lăng Hằng đưa cách liên hệ với sản xuất và kịch bản phim hôn quân anh lấy từ chỗ của Mã Du cho Thẩm Bác Diễn, để hắn giao cho Chu Việt Việt xem, nếu hợp lý sẽ bắt tay ngay vào hạng mục này. Giờ quay phim thương nghiệp chủ yếu là dựa vào sao để gánh phòng vé, rất nhiều nhà sản xuất chỉ cần mời nhân vật nổi tiếng là được, kịch bản thế nào không cần chọn, thành ra phim ra rạp trở thành thảm họa. Nhưng nếu có kịch bản hay và đạo diễn tốt, quay một bộ phim danh tiếng, đây cũng là một con đường tốt. Giờ với địa vị của Lục Lăng Hằng bây giờ, tạm thời không thể trở thành diễn viên chính, nhưng nếu có thể tham gia trong một tác phẩm có tâm này, đối với anh mà nói chưa chắc đã không phải không tốt.

Thẩm Bác Diễn đọc xong kịch bản cũng thấy không tồi, liền gửi kịch bản cho Chu Việt Việt chờ hồi âm.

Mã Du đưa cho Lục Lăng Hằng hai kịch bản, anh cũng không vội xem, giờ còn cách buổi thử vai một hai tuần nữa, có rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Mà mai anh phải quay quảng cáo động năng thứ ba, cho nên anh lấy kịch bản Thẩm Bác Diễn đưa cho ôn lại, chuẩn bị lần cuối cùng.

Quảng cáo động năng thứ ba khác với hai quảng cáo trước, không phải là quảng cáo ngắn mười lăm giây mà là một phim quảng cáo ngắn dài hơn hai phút, hơn nữa nội dung cũng không phải múa bụng hay múa thoát y, không có yếu tố gây hài mà ngược lại, là một câu chuyện gây cảm động.

Nhân vật chính trong quảng cáo là một ca sĩ rất đông fans hâm mộ, ở đoạn đầu quảng cáo, anh ta đứng trên sân khấu của một liveshow lớn, phía dưới tấp nập khán giả ủng hộ hò hét chói tai cho anh. Nhân vật chính toát mồ hôi như mưa uống vài ngụm động năng, thấy khán giả phía dưới đang điên cuồng vì mình, ở trên sân khấu kích động hô lớn: Mọi người còn muốn nghe nữa không?!

Khán giả cùng hô to: Muốn.

Nhân vật chính lớn tiếng hứa hẹn: Ước mơ của tôi là có thể hát cho mọi người nghe! Chỉ cần còn một người nguyện ý nghe tôi hát, tôi sẽ vẫn hát tiếp!

Dưới khán đài có một fans trung thành của anh ta, cũng là người gào thét điên cuồng nhất trong đám đông.

Nhưng mà theo thời gian, khán giả thay lòng, những người còn thích anh mỗi lúc một ít, các ca sĩ mới lên dần thay thế vị trí của anh. Đạo diễn sẽ quay hai cảnh để biểu thị, một cảnh là trên kệ bán album, thoạt đầu album của các ca sĩ khác không bán được cái nào trong khi album của anh vừa lên kệ đã hết sạch, cho tới khi tốc độ bán album của anh và các ca sĩ khác ngang nhau, cuối cùng album của những ca sĩ khác đã bán sạch nhưng album của anh chỉ thiếu đi một chút. Cảnh này thể hiện anh dần bị thất sủng; cảnh thứ hai là khán giả dưới khán đài, hằng năm anh đều mở liveshow, nhưng khán giả từ đông nghịt người cho đến càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lác đác vài người, đã không còn mấy ai muốn nghe anh hát nữa. Thời gian thay đổi, lòng người cũng đổi thay.

Màn ảnh chuyển tới công ty giải trí, nhân vật chính hỏi người đại diện kế hoạch liveshow năm nay, người đại diện liếc anh một cái: Mở liveshow? Album mới ra của cậu tới giờ còn chưa bán được mấy cái, liveshow năm ngoái thì lỗ nát bét, cậu còn muốn mở liveshow? Nằm mơ đi!

Nhân vật chính vội đuổi theo, nói: Tôi mới sáng tác ca khúc mới! Có lẽ mọi người sẽ lại thích tôi…

Anh còn chưa nói hết đã bị người đại diện cắt ngang: Cậu không cần phải sáng tác nữa đâu, hợp đồng của cậu với công ty đã sắp hết hạn, sẽ không gia hạn nữa! Cũng không ai giúp cậu ra album nữa đâu.

Nhân vật chính sững người.

Màn ảnh lại quay về một sân vật động lớn, áp phích quảng cáo một buổi liveshow lớn được treo lên, nhưng không phải của nhân vật chính, mà là của một ca sĩ đang lên. Nhân vật chính dừng chân bên tấm áp phích thật lâu. Fan trung thành của anh cũng vừa hay đi ngang qua sân vận động, đúng lúc thấy anh đứng dưới tấm áp phích, dừng lại nhìn anh. Cứ như vậy, anh nhìn áp phích, người kia nhìn anh, nhân vật chính không nén nổi buồn bã trong lòng mà rời đi.

Đến đêm liveshow đó, sân khấu đông kín người, nhân vật chính cũng tới xem buổi liveshow của ca sĩ kia. Trên dưới sân khấu đều vô cùng ồn ã náo nhiệt, giống như lúc anh vẫn còn nổi tiếng. Nhưng với anh mà nói, náo nhiệt đều là của người khác, mà anh không có gì cả, như vậy càng khiến anh ngã lòng buồn bã.

Đêm liveshow kết thúc, mọi người ra về, ánh đèn rực rỡ trên sân khấu dần tắt.

Nhân vật chính ôm guitar của mình đi lên sân khấu không người, nhìn thính phòng không còn ai, nhớ tới cảnh ngộ của mình, nỗi buồn dâng trào, đau khổ hét lớn một tiếng, tức giận cầm cây guitar của mình lên muốn đập nát.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Có thể hát một bài cho em nghe được không?”

Nhân vật chính sửng sốt, lúc này anh mới phát hiện dưới khán đài còn có một người, là fan trung thành của anh.

Fan trung thành lại thỉnh cầu nhân vật chính hát một bài ca cho mình nghe, nhân vật chính lạnh lùng nói mình sẽ không bao giờ hát nữa.

Fan trung thành hỏi anh: “Anh đã nói ca hát là ước mơ của anh, sao lại muốn từ bỏ ước mơ đó?”

Nhân vật chính tức giận nói ước mơ là thứ nực cười nhất trên đời.

Lúc này fan trung thành đưa cho anh một chai động năng: “Anh có nhớ không, anh từng nói chỉ cần có một người muốn nghe anh hát, anh sẽ vẫn tiếp tục hát?”

Nhân vật chính cầm chai động năng khựng lại.

Một lúc sau, nhân vật chính vặn nắp động năng ra uống một ngụm, lại ôm cây guitar lên, bắt đầu biểu diễn ca khúc mới cho khán giả duy nhất của mình.

Đó là một bài hát về ước mơ và tình yêu.

Mọi người luôn nói anh quá dũng cảm

Liều lĩnh kích động trước thách thức

Những kẻ vô tri chỉ biết mãi băn khoan

Anh nói ước mơ chính là điều anh mong ngóng

Tiếp thêm toàn bộ năng lượng giúp anh chiến thắng.

Dẫu thế giới này đổi thay

Chỉ cần em vẫn còn ở bên cạnh

Anh vẫn sẽ giương đôi cánh bay lượn

Nguồn :

Tương lai chính là phần thưởng

Ước mơ là niềm tin vĩnh hằng.

Đoạn phim ngắn này rất cảm động, đặc biệt là khi Lục Lăng Hằng đã chuẩn bị tâm lý diễn nhân yêu hoặc bệnh nhân tâm thần, đến khi thấy một kịch bản bình thường như vậy, anh vui đến phát khóc.

Thẩm Bác Diễn có tổng cộng bảy kế hoạch quay quảng cáo, nhưng lúc này không chọn phương thức quảng cáo gây shock nữa, thứ nhất là quảng cáo gây shock chỉ có thể thu hút sự chú ý một hai lần, nhưng dùng nhiều khán giả sẽ thấy nhàm chán, thậm chí có thể gây phản cảm, cho nên quảng cáo múa cột và nhảy quảng trường là đủ rồi. Thứ hai là hắn đã biết Lục Lăng Hằng chính là Lục Quân Càn, tự nhiên sẽ nghĩ tới kế hoạch phát triển cho sau này của Lục Lăng Hằng, cho dù là quay quảng cáo, Thẩm Bác Diễn cũng hy vọng Lục Lăng Hằng có thể phát huy cơ hội diễn xuất, nhận được nhiều hảo cảm từ phía người xem.

Đọc kịch bản xong, Lục Lăng Hằng bắt đầu nghĩ xem ngày mai nên diễn nhân vật này thế nào.

Đúng lúc này, Thẩm Bác Diễn mở máy nghe nhạc, bật ca khúc “Mộng tưởng” lên. Tập đoàn Thẩm thị nhiều tiền tài như vậy, còn đặc biệt tìm một nhạc sĩ tới viết ca khúc này. Nhạc cụ và giai điệu khiến bài hát này có vẻ buồn bã, đặt biệt khúc nhạc dạo nghe rất thương cảm, nhưng càng nghe càng cảm thấy nhẹ nhàng, Lục Lăng Hằng thật sự nghe được niềm hy vọng ẩn trong đấy.

“Không tồi chứ?” Thẩm Bác Diễn dương dương tự đắc khoe khoang, “Có vài câu là anh viết đó.”

Lục Lăng Hằng cười hỏi: “Anh viết câu nào?”

“Dẫu thế giới này đổi thay, chỉ cần em vẫn còn ở bên cạnh, anh vẫn sẽ giương đôi cánh bay lượn, tương lai chính là phần thưởng.” Thẩm Bác Diễn chăm chú nhìn Lục Lăng Hằng, “Đoạn này là anh viết đấy. Thích chứ?”

Lục Lăng Hằng nhìn ánh mắt hắn, tim lỡ một nhịp. Anh đọc lại câu ‘tương lai chính là phần thưởng’, vì sự dụng tâm này của Thẩm Bác Diễn mà vô cùng cảm động.

Lông mi dài của Lục Lăng Hằng hơi rũ xuống, khóe miệng cong lên. Thẩm Bác Diễn đã xem qua tất cả phim của Lục Quân Càn đóng, rất quen thuộc với mọi biểu đạt tình cảm của anh, nhìn cái biết ngay lúc này anh đang cảm động, lập tức chu môi dán tới đòi được thưởng.

Lục Lăng Hằng không nói gì dùng hai ngón tay kẹp lấy bờ môi chu ra của hắn: “Anh không thể để em cảm động thêm một lúc à?”

Thẩm Bác Diễn nhướn mày nhìn anh.

Lục Lăng Hằng lại xem lời bài hát một lần nữa, Thẩm Bác Diễn nói: “Tuần này hôm nào em rảnh, anh đưa em đi tới phòng thu âm, em hát bài này đi.”

Lục Lăng Hằng hơi giật mình: “Để em hát?”

“Đương nhiên, viết cho em thì phải để em hát rồi.”

Giọng Lục Lăng Hằng không thể gọi là rất tốt, nhưng có ekip chuyên nghiệp giúp anh chỉnh âm, vậy cũng không đến nỗi nào. Anh suy nghĩ một chút: “Sắp xếp trong tuần này luôn đi, sắp tới phải thử vai rồi, sợ không có thời gian.”

Thẩm Bác Diễn lập tức thông báo cho trợ lý hẹn trước ngày thu âm.

Lục Lăng Hằng tắt máy tính, duỗi người, đột nhiên nhớ ra chuyện buổi sáng: “Phải rồi, anh thân với Tôn Phương lắm à?”

“Hử?” Thẩm Bác Diễn sửng sốt: “Anh với Tôn Phương á? Đương nhiên là không thân rồi.”

“Hôm nay em gặp cậu ta ở công ty.”

“Sao vậy?”

“Cậu ta nói, anh rất thích em.”

“Hử?”

“Em nói là, cậu ta nói anh rất thích Lục Quân Càn.”

Thẩm Bác Diễn nhíu mày: “Cậu ta nói cho em biết cái này để làm gì?” Tôn Phương biết Thẩm Bác Diễn có tình cảm với Lục Quân Càn cũng không có gì kì lạ, trước đây Thẩm Bác Diễn từng hối lộ qua tất cả các nhân viên bên cạnh Lục Quân Càn, để họ chiếu cố Lục Quân Càn thật tốt, mặc dù không nói rõ, nhưng người thông minh liền biết động cơ của hắn không thuần khiết.

Lục Lăng Hằng buồn cười: “Em cũng cảm thấy lạ. Hai hôm trước anh gọi điện hỏi cậu ta chuyện Trương Minh Tước, chắc cậu ta đã đoán được quan hệ của em với anh rồi?” Lục Lăng Hằng cũng không muốn giấu diếm chuyện của anh với Thẩm Bác Diễn, chỉ là không muốn khua chiêng gõ trống thông báo, tránh bị người khác nghĩ nhiều, dù sao Thẩm Bác Diễn cũng không phải người bình thường. Nhưng người khác cũng đã biết, anh không cần phải tận lực che giấu. Nhưng Tôn Phương thật sự đoán ra được quan hệ của anh với Thẩm Bác Diễn, còn cố ý nói cho anh biết chuyện Thẩm Bác Diễn có tình cảm với Lục Quân Càn, cảm giác như là… đang cố gây xích mích.

Thẩm Bác Diễn không vui nói: “Em cách xa cậu ta một chút, anh thấy Tôn Phương bụng dạ khó lường.”

Lục Lăng Hằng nhún vai: “Vốn em cũng đâu có cùng xuất hiện gì với cậu ta đâu.”

Thẩm Bác Diễn cảm thấy là lạ, nhưng lại không nói ra được.

Lục Lăng Hằng liếc nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, anh liền đứng lên nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn phải quay quảng cáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.