Một đêm cuối cùng đi săn, a Bảo ở trong lều của mình hỏi thăm Chu Nậu khi nào trả đá tránh nắng cho Nhai Tì.
Một làn khói nhẹ xuyên qua lều trại chậm rãi hiện thân trước mặt nàng, thiếu niên ngang ngược nói, “Theo ta đi Côn Luân.”
“Hả?” A Bảo không rõ.
“Cứ đi đi!”
Hắn thô bạo kéo a Bảo trực tiếp nhảy
lên mây mà đi, mây trắng trên trời trôi qua bọn họ, gió đêm thổi mái tóc dài sau lưng thiếu niên mặc đồ đỏ, sợi dây buộc tóc như tơ lụa thượng
đẳng lấp lánh ánh sáng, mấy lọn tóc đen không ngờ chạm gò má a Bảo, nàng ngây người, bắt lấy sợi tóc dài, “Tiểu quỷ, cậu mấy ngày nay tức giận
à?” Vì cái gì mấy ngày sau khi xảy ra chuyện kia không thấy qua?
“Không có!”
Nói là nói như vậy, nhưng mùi thuốc súng nồng nặc này thật sự khó làm người khác bỏ qua.
“Sao cậu lại tức giận?”
Hắn không quay đầu gầm nhẹ một câu, “Ta không có tức giận!” Mùi thuốc súng nhanh chóng thăng cấp thành kho thuốc nổ.
A Bảo nghiêng đầu nhìn hắn một cái, mím môi không nói chuyện.
Nàng không nói thiếu niên quay đầu
nhìn nàng, nửa ngày hắn nói, “… Ngươi vẫn muốn làm người?” Con ngươi tối đen sâu thẳm, thần sắc khó mà hình dung biến hóa kỳ lạ trong đen tối.
A Bảo chớp chớp mắt, rất ngoài ý muốn hắn lại hỏi vấn đề này. Tầm mắt chuyển qua bầu trời bát ngát, hiếm thấy không trả lời.
Hắn cũng liền trầm mặc, ý thức cầm chặt tay nàng,
Hắn người một đường trầm mặc đến núi
Côn Luân, một hồ nước hình trăng rằm ấn vào tầm mắt, mặt hồ màu xanh
dưới ánh trăng phá lệ trầm tĩnh mà mê người.
A Bảo khó hiểu, “Chúng ta tới nơi này làm gì?”
“Đợi Xích Ký.” Nhai Tì lời ít ý nhiều.
Xích Ký: thần cá trong truyền thuyết. Có thể bay qua khắp nơi, bị thần tiên áp chế.
A Bảo gãi gãi đầu, chờ đợi thần cá làm gì? Chẳng lẽ hắn bình thường đã ngán đồ ăn muốn thay đổi khẩu vị? “Thần cá ăn ngon sao?”
Trâm bạc trên tóc nàng hồ ly trừng
mắt, “Trừ ăn ra ngươi còn có thể nghĩ đến cái gì? Còn không phải vì gia
tăng đạo hạnh của ngươi ngày sau không cần dựa vào pháp khí khác tránh
nắng.”
A Bảo lắp bắp kinh hãi, rất nhanh vui mừng quay đầu nhìn về phía Nhai Tì mở miệng muốn nói, Nhai Tì dời tầm
mắt lạnh lẽo đánh gãy lời nàng định nói, “Ngày sau có thể tận hưởng ánh
mặt trời không phải rất tốt sao, vừa lúc có thể tận tình cho ngươi báo
ân ân công.” Ngữ khí vẫn thô bạo, nhưng lộ ra chút chua ngoa.
Trong lòng tràn đầy vui mừng cảm động đột nhiên bị hắn thô bạo cắt ngang, a Bảo nửa ngày không nghĩ được, chỉ bình tĩnh nhìn hắn nghiêm túc nói, “Cậu chua ngoa bộ dáng thật xấu, một chút cũng không dễ nhìn.”
“Ta…” Xấu hay không không cần ngươi để ý!
Nhai Tì càng nổi giận!
Trong lồng ngực kể từ đêm đó ngọn lửa vô danh càng tăng vọt, hắn không biết rõ lửa trong ngực là vì cái gì,
nhưng hắn không thích a Bảo thân cận người khác, phi thường… Không
thích…
“Càn rỡ! Đại nhân là mỹ lệ nhất!”
Trâm bạc trên tóc nàng căm tức vừa nói ra khỏi miệng lắc lắc. đem a Bảo
mái tóc thành đầu sư tử, “Đại nhân mỹ lệ không để bất cứ kẻ nào khinh
nhờn! Đại nhân mỹ lệ nhất, mỹ — lệ — nhất!”
=0=!
A Bảo gãi gãi đầu sư tử, “… Tôi đã rõ.”
Núi Côn Luân là thủ phủ của Hoàng Đế
hạ giới, bàn tiên trên đỉnh núi là Dao Trì của Tây Vương Mẫu, ngọn núi
ẩn trong kết giới, phạm vi tám trăm dặm, cao bảy vạn thước.
Lúc này đang giữa xuân, rừng rậm âm u, khắp núi cây xanh biếc, hoa tươi ganh đua sắc đẹp, cực tú lệ.
A Bảo chú ý đến bông hoa nhỏ nở đầy
mật vàng quanh một cái cây, cành cây bám lấy nhau thỉnh thoảng rình coi
người xa lạ xông vào. Cỏ dưới chân bọn họ giống hoa hướng dương, lại
phảng phất mùi như mùi hành cực nhạt, a Bảo hiếu kỳ ngồi xổm xuống chọc
chọc chúng nó, mấy bụi cỏ lập tức ôm một chỗ mân mê rễ… Như đang ôm
mông? Hướng nàng phun một cái!
“Phốc ~”
Âm thanh kéo dài, a Bảo bịt mũi ngã xuống đất, nước mắt chảy dài, thật… Thật là nồng nặc mùi hành lá a!
Chúng nó… Là họ hàng với chồn sóc đi.
Chu Nậu che mặt không nhìn nàng, sỉ nhục a, sỉ nhục yêu giới…
“Đây là bình thảo, người phàm ăn có
thể tiêu trừ mệt mỏi, mà những bông màu vàng kia là sa đường, người phàm ăn quả của nó liền vĩnh viễn không chết đuối.”
A Bảo chậm rì rì ngồi trên thảm cỏ, “Chúng nó là đặc sản núi Côn Luân sao?”
Nhai Tì mặt không biểu tình “Ừ” một
tiếng muốn kéo nàng từ mặt đất lên, khoảnh khắc ngón tay chạm nhau a Bảo đột nhiên cầm tay hắn, ngồi trên thảm cỏ thuần khiết ngửa đầu 45 độ, lệ sáng lóng lánh, “Đừng tức giận nữa được không? Cả đêm đối mặt với gương mặt cậu biến dạng này, tôi nhịn thật lâu.”
Nhai Tì: “…”
Tuy rằng LOLI tất sát kế hiệu quả vì
mái tóc sư tử cùng a Bảo quá phận quả thật kém một chút… Được rồi, không chỉ một chút, nhưng đôi mắt ướt át cùng âm thanh mềm mại nhu thuận đối
với các LOLI khống tràn đầy lực sát thương.
Trăng tròn vành vạch phảng phất như
rơi tõm vào trong mắt a Bảo, ánh mắt đẫm nước sạch sẽ mà hồn nhiên, hắn
đôi mắt tối đen nheo lại, đột nhiên nghĩ muốn ôm nàng.
Từ trước không phải ôm rất nhiều lần sao, nàng ôm vẫn làm hắn rất an tâm… Nhưng lần này, không giống nhau.
Rồi lại không có cách nào nói rõ… Đến tột cùng là không giống nhau chỗ nào?
Cảm xúc xa lạ làm hắn cảm thấy không khống chế được mà buồn bực.
Năm tháng dài đằng đẵng, chưa hề có người nói cho hắn cảm giác này là gì.
Kẻ mạnh làm vua, kẻ mạnh nhất mới có
tư cách chiếm giữ địa vị cao, tất cả — cũng theo lý thường phải thuộc về kẻ mạnh nhất. Đây bọn họ nhất định phải tuân thủ, cũng không thể không
tuân thủ quy tắc vĩnh hằng này.
Hắn vị thành niên, sức mạnh còn chưa
mạnh đến mức có thể làm cho bầy yêu khuất phục triệt để, cha anh đến xây dựng ảnh hưởng lâu, lúc bọn họ bay đến Bồng Lai đại yêu quái sau thời
viễn cổ vẫn rục rịch. Kéo dài cho tới nay, mục tiêu duy nhất của hắn là
trở nên mạnh hơn — mạnh đến độ có thể chấn nhiếp tứ phương, độc quyền
quần hùng.
Quy tắc kẻ mạnh nhất… Chính là quy tắc duy nhất của hắn.
Vì thế trong tình cảm xa lạ mà hỗn độn kia, hắn lựa chọn theo bản năng.
Bản năng độc chiếm đoạt lấy…
“Ai!”
Một tí tiếng động nhỏ làm hắn cảnh
giác kéo a Bảo ra sau lưng, một đạo đao ảnh đánh tới! Đao khí mãnh liệt
làm hồ nước cắt thành hai mãnh thật lâu chưa hợp lại!
Trâm bạc thổi ra làn sương trắng,
sương mù nhanh chóng lan tràn lên mặt hồ, mặt hồ rộng như vậy kết thành
khối băng, trên mặt băng còn bám một tầng sương trắng mỏng.
A Bảo ló đầu từ sau lưng Nhai Tì, tiến lên xem xét —
Dọa!
Một đôi mắt cá đáng thương tội nghiệp đối diện với nàng.
Cách tầng băng, một con cá đỏ quẫy
quẫy đuôi xung quanh nàng nịnh hót. Đổ mồ hôi, lần đầu tiên nhìn thấy cá chân chó hơn so với chó.
Nhai Tì kinh ngạc nhìn con mồi ngoài ý muốn đưa lên tận cửa, chậm rãi nhếch môi.
“Đây là Xích Ký.”