Cuối tháng ba, Vũ Văn Triệt trở về Trường An.
Một đường hộ tống chính là người quen, Lý gia đại công tử dẫn đầu, nhị công tử dù sao cũng muốn đi theo. Một đại đội chậm rãi xuất phát từ Huỳnh Dương, thanh thế lớn hành trình về phía tây.
Bên trong xe ngựa a Bảo co hai
chân lại, ngồi trên thảm nhung thật dày, trước người nàng một chiếc ấm
đun nước, tản ra làn khói nhẹ.
“Khụ, chú ý một chút.” Vệ Thỉ
ngồi một bên, lông mày đen rậm liên liếp nhăn mấy cái thành bánh quai
chèo, “Nữ tử sao lỗ mãng vậy.” Tuy dung mạo xuất chúng lời nói việc làm
lại như nông thôn dã phụ, không có cấp bậc lệ nghĩa làm cho người khác
nghiến răng nghiến lợi.
A Bảo “À” một tiếng, chậm rì rì đứng lên rất phối hợp đổi chỗ ngồi.
Vũ Văn Triệt liếc nàng một cái,
lại đem lực chú ý vào chiến báo trên tay. Xốc màn xe lộ ra ánh mặt trời, tóc hắn hôm nay không có buộc lại, mà đem vấn thành búi, dùng ngọc trâm tính ôn nhuận cố định, tóc đen còn lại thuận theo buông sau người, càng lộ vẻ thanh nhã, phong tư xuất trần.
A Bảo trong xe chỉ ngồi yên trong chốc lát, không quá bao lâu liền gãi tai muốn bay ra ngoài, thế nào cũng ngồi không yên.
“Sao lại giống khỉ hoang thế…”
Vệ Thỉ thấy nàng chỉ ngồi yên một lúc lại bắt đầu quay tới quay lui, đôi mắt nhắm thẳng ngoài cửa sổ nhìn, mắt hổ trừng trừng.
“Cứ ngồi như vậy thật không thú vị.” A Bảo nhỏ giọng khiếu nại.
“Kia ngươi nghĩ làm cái gì?” Vũ Văn Triệt giương mắt nhìn nàng.
A Bảo nghiêng đầu suy tư một
lúc, “Tôi muốn ra bên ngoài cưỡi ngựa!” Nói khoan khoái cười ra, “Cảm
giác thật thoải mái.” Lần trước đi săn nàng còn chưa đã nghiền.
“Hiện tại không được,” Vũ Văn
Triệt nói, “Lần này chúng ta đi không phải du ngoạn, đợi chúng ta trở
lại Trường An sau liền tùy ngươi.”
Còn muốn về Trường An? A Bảo nhăn mũi, gãi gãi đầu, “Kia tôi không có cơ hội.”
Nhìn thấy nàng nhăn mũi thật khả ái, Vũ Văn Triệt đột nhiên có xúc động muốn véo véo mặt nàng, có thể
biết được nguyên nhân Lý Thế Dân vì sao thích nhéo mặt a Bảo.
A Bảo thấy hắn lại bắt đầu nhìn chằm chằm nàng không thôi, không do dự rụt người lại, cúi đầu xuống.
Vũ Văn Triệt này mới tỉnh hồn lại, lúng túng ho nhẹ một tiếng, nói, “Ngươi vừa nói không có cơ hội gì?”
“A! Nói quên mất.” A Bảo vội bổ sung, “Đợi công tử trở về Trường An, a Bảo muốn chào từ biệt.”
“Chào từ biệt!” Vệ Thỉ bỗng cao giọng.
A Bảo gật đầu, “Đúng a, trước
tôi không phải đã nói, tôi không thể ở chỗ này lâu, đợi báo ân xong tôi
phải đi.” Chẳng lẽ trí nhớ bọn họ liền kém vậy?
Tâm vừa ấm lên lại đông cứng, Vũ Văn Triệt nói, “Cái kia… Ngươi không phải nói muốn lưu lại thêm nửa năm sao?”
“Công tử lần này trở về, đợi
chúng ta đến Trường An cũng chỉ còn thừa mấy tháng, hơn nữa thủ vệ cùng
bảo hộ nghiêm mật chu đáo hơn ở Huỳnh Dương, tự nhiên liền không cần
tôi.” Ngày thường Vệ Thỉ từng nói cho nàng gia thế công tử, thân là danh môn vọng tộc, Trường An chính là nơi của bọn họ, an toàn có thể so với
hoàng cung.
“Liền chạy như vậy, còn không
nghĩ ngày sau có thể thành công gả đi!” Vệ Thỉ đau tim nhức óc, muốn
biết rõ, trừ thiếu gia có tinh thần hiến thân ra, còn có nam nhân nào
dám lấy nàng?
A Bảo cẩn thận nhìn Vũ Văn Triệt giận tái mặt, thấp giọng lẩm bẩm, “Tôi mới không làm vợ bé…”
Trong lòng lại thầm may mắn nàng chủ động báo ân chưa ký khế ước bán thân, vẫn là một thân tự do. Đợi
công tử trở về Trường An sau liền không cần lo lắng bị người khác bắt
làm vợ bé của ân công.
Nàng âm thanh hàm hàm hồ hồ, Vũ
Văn Triệt nghe không rõ, nhưng thấy khuôn mặt đầy kháng cự hắn đã biết
đáp án, thấp giọng nói, “… Ngươi vẫn muốn đi.”
A Bảo dùng sức gật đầu, “Ừ!” Vì cái gì không đi!
Thái độ gần như vô tâm vô phế.
Vũ Văn Triệt cúi mắt, không lên tiếng.
Không khí ứ đọng lại, A Bảo cũng chột dạ quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, tránh cái nhìn chằm chằm của Vệ Thỉ.
Bên ngoài phong cảnh thực đẹp, thực muốn ra hít thở không khí a… Nàng nghiêng đầu thì thào, trên mặt đơn thuần cùng ngây thơ.
Vào đêm, đại đội dừng bên hồ.
Hai bên bờ hồ hai hàng liễu rủ,
cành cây non mềm tung bay theo gió. Đoàn người đi dọc theo hồ hạ trại,
đốt đuốc làm ven hồ uốn lượn thành một hàng dài.
Đêm khuya vắng lặng, công tử
thân thể yếu nhất định phải ở trong xe ngựa, a Bảo chọn một lều trại gần xe ngựa nhất nằm xuống, lén lút đồng tình với Vệ Thỉ ở trong xe ngựa cả đêm bảo hộ công tử. Nói tới, quen biết lâu như vậy nàng còn chưa thấy
hắn ngủ, ngay cả ngủ gà ngủ gật cũng không thấy, hay kỳ thực hắn không
cần ngủ?
Một đạo ảnh màu hồng chậm rãi xuất hiện sau lưng nàng, thiếu niên nhíu mày, “Ngươi đang suy nghĩ ai?” Mặt đầy suy nghĩ.
“Nghĩ Vệ Thỉ a.” Nàng đưa lưng
về phía Nhai Tì không chú ý đến thần sắc hắn, tự ý nói, “Vẫn là lần đầu
nhìn thấy người không cần ngủ.”
Nghe nàng nửa câu sau thiếu niên sắc mặt hơi nguội, “Cái kia có gì trân quý, chẳng qua chút tài mọn.”
Thân thể thiếu niên đơn bạc bò lên giường, hắn không bình tĩnh thúc giục nói, “A Bảo, ngươi mau lên đây.”
A Bảo do dự, đưa lưng về phía
hắn kì kèo mè nheo bò lên giường, giữa hai người nhét một cái gối ngăn
cách, “Được, tôi muốn ngủ một giấc. Cậu không được dựa qua đây!”
Nhai Tì cũng không thèm để ý, trực tiếp ném gối đầu ra sau, tiến lên ôm eo a Bảo.
A Bảo hít vào một hơi, thất bại lần thứ n thanh minh, “Nam nữ thụ thụ bất thân, không nên không nên!”
“Im miệng!” Nhai Tì buộc chặt cánh tay, trực tiếp vùi vào cổ a Bảo, “Chậc, cũng không phải chưa ngủ qua, còn kinh ngạc cái gì!”
A Bảo rụt rụt cổ, lảm nhảm, “Đây là vấn đề nguyên tắc, không nên không nên…”
Nhai Tì không thèm để ý nàng,
trực tiếp đêm âm thanh nữ mềm mại thành bài hát ru, ngủ thật say… Siết
chặt tay, phảng phất như trẻ con ôm đồ chơi yêu thích nhất.
Phụ thân…
Con ở chỗ này, gặp một người rất trọng yếu.
Gặp được một người cho dù không từ một thủ đoạn nào cũng muốn lưu nàng bên người.
Ta, chỉ cần nàng, ở lại bên cạnh ta.
Yêu cầu như vậy… Phải, không tính quá nhiều đi.
Ngoài trướng, vài cành liễu xanh nhạt theo gió đung đưa.
Chậm rãi, cành liễu ngược chiều gió bày ra độ cong, cẩn thận vươn đến khe lều trại nhìn lén bên trong…
“Ê, đây là vị trí của ta.”
Một cây trâm bạc dưới ánh trăng
quỷ dị bay giữa không trung, cây trâm đang bên cạnh khe hẹp. Cành liễu
bỗng dưng cả kinh, vội vàng gấp khúc xuống, thối lui bên cạnh chờ trâm
bạc tìm được góc nhìn hoàn mỹ, mà dò xét cuối cùng cũng hướng bên cạnh
nó chọc chọc, đáng thương tội nghiệp xin một chén canh…
Đang bát quái, tiểu quỷ trong trướng đột nhiên gầm nhẹ, “Cút ngay!”
Chúng nó bỗng dưng văng ra, phẫn nộ bên ngoài trướng đảo quanh…
Thị vệ vây quanh lửa trại dụi dụi mắt, lẩm bẩm, “Chao ôi chao ôi, thời tiết này, lại hoa mắt a.”