Trừng Mắt Tất Báo

Chương 22: Q.1 - Chương 22: Chương 21




Ánh trăng chọc người.

Có câu là đêm không trăng dễ giết người, ngày gió thổi dễ phóng hỏa.

Cho nên…

Một đêm quyết chiến cuối cùng cũng đến, đối thủ khắp nơi nín thở ngưng thần âm thầm lựa chọn tốt đối thủ cho mình, trong nháy mắt hắc diễm cao vút tận trời!

Còn sót lại hơn nghìn người đủ sức đứng vững trong trường, a Bảo như quỷ mỵ xuyên qua như con thoi qua mọi người, hai bông hắc liên không e dè tung bay trong tay nàng…

Tuy rằng a Bảo xuất hiện ở nơi này trong một ngày, nhưng ngày đó đã triệt để làm chúng yêu hiểu rõ hắc diễm trong tay nàng có thể đốt cháy tất cả, nhất thời không ai dám hiến thân xông lên, đứng đầu không ai dám tranh!

A Bảo nhanh chóng tập trung cảm giác ấm áp trong bụng theo thời gian giao chiến kinh nghiệm cứ tăng lên như mây bay nước chảy lưu chuyển tự nhiên khắp người, nàng gần như hành động theo nhu cầu mà điều chỉnh yêu lực tới nơi cần, tựa hồ như có một trực giác của loài dã thú chỉ dẫn nàng phân bổ lực lượng tự nhiên lưu loát trong phạm vi rộng nhất phát huy thực lực mạnh nhất của mình…

Nghiêng người tránh một đạo lôi, a Bảo chỉ di chuyển một chút. Tuy răng kỹ xảo dần dần thành thạo, nhưng thân thể cũng sắp tới cực hạn… Quả nhiên, vẫn là quá miễn cưỡng a.

Mặc Ngôn ở bên ngoài hơn mười trượng nhanh chóng niệm thủ quyết, trường kiếm màu lam ngân quang lưu chuyển quét ngang phía trước, hướng đối thủ cách kết giới vô hình —

Thoáng chốc phong vân biến sắc, lúc hai bên pháp thuật đối đầu nhau nháy mắt một trận gió lốc thổi lên, đối thủ của hắn trong học viện là một tiền bối tu hành mười năm, hai người lực lượng ngang nhau, cơn lốc bạo xuất đem yêu quái xung quanh thổi bay ra bên ngoài mấy trượng!

Một kích, hai bên đều thầm giật mình, Mặc Ngôn thở sâu, đem máu ứ trong cổ họng nuốt trở về, thu kiếm vào trong tay. Chỉ thấy thân kiếm càng lúc càng nhỏ, cho đến cuối cùng biến thành thanh kiếm nhỏ. Mặc Ngôn một tay lộ ra, thanh kiếm trong tay bỗng nhiên xoay tròn không ngừng, lóe lên kiếm khí sắc nhọn đầy trời! Di chuyển theo ngự khí, kiếm khí nháy mắt khuếch tán trong không trung!

Chỉ thấy hai người quanh thân lam quang bốn phía, kiếm trong tay vốn xoay tròn, lại di chuyển theo chỉ huy Mặc Ngôn, kiếm khí mỗi lần phóng đều cực kỳ chính xác đánh về phía đối phương!

Đối phương nheo mắt lại, hai tay hắn đặt ngang trước ngực, quanh người hắn tức khắc tràn ngập mũi nhọn lạnh băng, trước người thành một mũi đao sắc bén —

Khoảnh khắc đối phương sắp đánh một đòn phản kích trí mệnh, kiếm trong tay Mặc Ngôn bỗng nhiên vỡ vụn, đồng thời tản ra thành trăm ngàn đạo kiếm khí, phân thành mũi nhọn sắc bén rời khỏi tay, vô số ánh lam quang đánh về phía đối phương!

Dù Mặc Ngôn có thành tích nổi bật giữa chúng yêu đồng lứa, trải qua ba ngày hỗn chiến hắn cũng chỉ còn thể lực chống đỡ như người bình thường, chỉ có thể cưỡng ép thân thể giữa không trung tránh đao.

Đối thủ của hắn cực kỳ dũng mãnh, hắn biết rõ chính mình không có cách nào ngăn cản hoàn toàn kiếm khí tung hoành, cũng tùy ý tránh kiếm khí tránh đi mấy chỗ yếu hại, hết sức tập trung trút yêu lực xuống mà ra một kích: chỉ thấy hắn trước người tụ đao quang phân ra làm hai, lộ ra thực thể, đao phong như răng cưa mà dao động không có quy tắc, mà một cái khác giống như một tầng sương mỏng manh hấp thụ trên thực thể đao phong. Hắn đột nhiên vung đao xuống, trong phút chốc thân đao quang mang đại thịnh, nguyên là ảo ảnh đao cũng hóa thành thật đánh về phía Mặc Ngôn!

Ở giữa hai người, một vết nứt sâu hơn trượng kéo dãn hai người ra —

Mặc Ngôn tránh được đao phong thật tập kích lại không tránh khỏi đao quang công kích, máu vốn được nuốt xuống lại trào lên, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, như sao băng rơi nhanh xuống đất!

Cùng lúc đó một thân ảnh nhỏ nhắn như ánh chớp giữa không trung tiếp Mặc Ngôn, hết sức trôi chảy làm động tác ôm công chúa ôm hắn vào trong lòng, Mặc Ngôn khóe miệng giật lại giật, lại thủy chung không nói ra được lời…

Nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim!

Đối phương căm giận nắm chặt tay, đao quang trực tiếp đánh đến thiếu nữ trông nhỏ bé và yếu ớt, tầm mắt lướt qua nàng một giây trong lòng không tự giác run lên…

Một đôi mắt đỏ như máu toát lên sự tàn nhẫn giết chóc!

Nguyên bản thiếu nữ trong chớp mắt quanh người đột nhiên phát ra khí thế kinh người, ánh mắt nàng phảng phất như không có tiêu cự tràn ngập băng lãnh.

“Uy, ta tức giận.” A bảo nghiêng đầu nhìn hắn, yêu tính vốn kiềm chế năm năm bị phẫn nộ tỉnh lại, “Nếu như ngươi một người không cẩn thận bị ta giết chết thỉnh phải thông cảm cho ta.”

Một tiếng huýt dài xé rách không khí như diều gặp gió cửu thiên!

Tiếng kêu bao hàm yêu lực khuếch tán dần, khí tức thổi quét, cát bụi bay lên, lại trong khoảng sân rộng rãi lấy nàng làm trung tâm hình thành nên.

Yêu quái âm thầm lén lút thủ ở một bên muốn thừa cơ lợi dụng phút chốc biến sắc, yêu lực khủng bổ này không phải bọn họ có thể ngăn cản.

Hắc diễm trong tay a Bảo đung đưa một tấc kéo dài, đến cuối cùng, đã không còn là hình thể ngọn lửa, hắc diễm thoát ly khỏi tay nàng đã hòa cùng gió xoáy… Nàng giơ tay về phái trước, chỉ thấy gió xoáy bỗng nhiên phần phật phình to ra, thành một cơn lốc lửa xuất hiện trước mắt mọi người!

Vừa mới trải qua một phen ác chiến, yêu lực trong cơ thể nam nhân này đã không còn bao nhiêu. Nhanh chóng đoán được giờ phút này thiếu nữ tản mát đầy yêu lực lấy hắn tình trạng trước mắt không có cách nào nghênh chiến, yêu giới luôn lấy thực lực đề tối thượng, nam nhân gọn gàng linh hoạt vứt bỏ vũ khí trong tay, quỳ một gối xuống, “Ta nhân thua.”

“Hả?”

Thiếu nữ sửng sốt một chút, gió lốc gần hắn không đến một thước dừng lại, a Bảo đình chỉ công kích.

Nam nhân lại lặp lại lần nữa rõ ràng, “Ta nhận thua.”

Thần trí chậm rãi tỉnh táo, con ngươi đỏ như máu cũng dần dần trở về màu đen thuần túy sạch sẽ. Sát ý tràn đầy trong lòng định phát tiết vô lự trở về, a Bảo gãi gãi đầu, “A, không đánh?”

“Không đánh.”

“Thực sự không đánh?”

Hắn không chút do dự gật đầu, “Không đánh.”

“…”

Ráng chiều hoa mỹ chiếu sáng rừng cây rậm rạp thành trống trải, a Bảo đỡ Mặc Ngôn rất mất mát đang phát ngốc.

Kỳ hạn ba ngày, đến.

Giữa sân không đến trăm yêu quái đứng lộn xộn, a Bảo cùng Mặc Ngôn chiếm ở đầu, hắn thoáng nhìn khuôn mặt nàng, “Còn đánh không đã nghiền sao?”

A Bảo bĩu môi, “Căn bản là không đánh qua.”

Mặc Ngộn nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời…

Hiện tại còn có ai dám đánh với cậu a?

Đệ ngũ trọng phong

Bước chân vội vàng chạy như bay về phía lầu các, còn chưa bước vào phòng, một cỗ hàn khí liền đánh vào mặt!

“A Bảo, đã trở về!” Âm thanh trẻ con ngọt ngào ngây thơ nôn nóng truyền tới.

Vừa bước vào trong phòng, a Bảo nhìn thấy tiểu quỷ thân thể lẳng lặng nằm trên giường đã kết thành một tầng băng dày, trên mặt băng tỏa ta ánh sáng xanh nhè nhẹ, Kim Khốc một bên khuôn mặt đã đông lạnh đến đỏ bừng.

A Bảo vội hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Nguyên bản sung sướng thành công thông qua cuộc thi thăng điện lúc này đã ném lên chín tầng mây, a Bảo ngón trỏ day nhẹ, chạm nhẹ mặt băng, lòng bàn tay truyền đến độ lạnh thấu xương…

Đầu ngón tau nàng chạm vào mặt băng trong nháy mắt, trên mặt băng vang lên âm thanh nhỏ “Rắc”, tầng băng thật dày từ bên trong tới ngoài dần vỡ ra, thân thể bị đóng băng hơi rung động lông mi, chậm rãi mở mắt…

“A Bảo…”

“Ơi, là tôi.” A Bảo nhẹ nhàng ôm lấy thân thể tiểu quỷ băng lãnh, “Lần này cậu ngủ hơn một tháng nha, đừng tiếp tục ngủ nữa.”

Tiểu quỷ bàn tay băng lãnh chặt chẽ ôm eo a Bảo, thân thể hơi hơi run lên, “A Bảo, ngươi sẽ rời khỏi ta sao?”

A Bảo không chút do dự nói, “Sẽ không.”

Kim Khốc thành thật rất không khách khí trực tiếp nôn mửa, “A Bảo ban ngày còn tu luyện, làm gì có khả năng sẽ không rời khỏi ngươi.” Cũng chỉ có tiểu quỷ chưa dứt sữa mới nói lời ấu trĩ đó.

Tiểu quỷ ném một cái liếc mắt, khuôn mặt lạnh buốt thiếp trong ngực a Bảo, “Thích nơi này ta về sau sẽ tạo một cái cho ngươi…”

Kim Khốc thân thiện nhắc nhở, “Nơi này là Phù Trần giới, ngươi cho rằng tạo ra được nơi bé nhỏ sao.”

Tiểu quỷ cười hết sức kiêu ngạo, “Nếu a Bảo thực thích, ta liền tại một cái Phù Trần giới như đúc cho nàng.”

A Bảo trực tiếp một quyền đánh lên đầu tiểu quỷ làm hắn ngậm miệng, “Đừng loạn cậy mạnh, cậu hiện tại đáng không ngừng đánh mất linh lực, còn không nhanh ngưng tụ lại!” Cứ tiếp tục như vậy, bản thể của hắn sẽ khí kiệt mà chết…

Tiểu quỷ trầm mặc nửa ngày không nói chuyện, đôi tay lại nám chặt mấy phần, lực đạo lớn thậm chí làm eo a Bảo mơ hồ đau.

“Tiểu quỷ?”

Hắn mấp máy đôi môi mỏng đỏ thẫm, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác không tự giác có chút làm nũng, “… A Bảo, ta lạnh…”

A Bảo ôm cả thân thể hắn lạnh buốt, lại chỉ có thể vô lực tùy ý hắn tại ngực mình dần dần thành trong suốt, gian nan nói ra một câu, “Cậu… ngay cả linh lực cũng không thể ngưng tụ lại…”

Tiểu quỷ không có lập tức đáp lời, mà trực tiếp dầu mặt trong ngực a Bảo, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ, “Bổn đại gia chỉ cần ngủ thêm một giấc liền tốt!”

A Bảo chỉ có thể chân tay luống cuống ôm sát hắn, trơ mắt nhìn tiểu quỷ năm năm nay dần dần suy nhược, lại từ đầu tới cuối bó tay. Giờ phút này tiểu quỷ quanh người bắt đầu kết băng sức sống không ngừng mất dần ý nghĩa bản thể của hắn đã đến cực hạn, cận kề… Tử vong.

“A Bảo… Thật lạnh a…” Âm thanh đạm đạm làm nũng nỉ non, tiểu quỷ sắc mặt hiện lên tử khí.

A Bảo luống cuống, vội vàng ôm chặt hắn hơn.

Biện pháp… Nhanh nghĩ biện pháp… Nên cứu hắn thế nào? Nàng muốn cứu hắn… Chỉ có thể làm hắn quay về bản thể mới có thể cứu…

Nội đan!

A Bảo đang luống cuống gấp loạn đầu vội nhả ra nội đan, tiểu nội đan đỏ tươi như quả trứng bồ câu khoảnh khắc chạm vào môi tiểu quỷ, xung quanh bọn họ không khí như bắt đầu dao động…

A Bảo đem nội đan nhét vào trong miệng tiểu quỷ, đồng thời không chút suy nghĩ đem yêu lực phóng vào người tiểu quỷ.

Trong nháy mắt, không khí xung quanh bắt đầu khởi động, bạch quanh gợn sóng khó phát hiện từ dưới thân thể bọn họ trùm lên…

A Bảo hai mắt nhắm nghiền tập trung vận công, không phát hiện dị thường chung quanh… Đợi Kim Khốc kinh ngạc phát hiện bọn họ hai người thân thể bắt đầu lúc rõ lúc mờ lớn tiếng kêu, hai người như dần dần biến mất trong không khí…

“Thực xui, thực xui…”

“Đã chết. Chậc, không dễ dàng cứu được mỹ nhân, cư nhiên là người chết… Thiếu gia lòng từ bi còn gọi người tới chôn nàng…”

“Ngô… Quả thật là mỹ nhân, còn không biết đã cập kê chưa… Chậc chậc, hồng nhan bạc mệnh…”

A Bảo mờ mịt mở mắt ra, chỉ cảm thấy thân thể nặng nề, cảm giác nặng nề không ngừng tăng lên…

Nàng cử động ngón tay, trước mắt quang ảnh dần dần rõ ràng, là đất cùng xẻng “xào xạt” trên người nàng rớt xuống. A Bảo chớp chớp mắt, sửng sốt một giây…

Đợi bãi đất thứ hai đổ xuống người nàng, a Bảo phản ứng kịp — bọn họ đang chôn nàng!

Bỗng nhiên từ dưới mộ bò lên, a Bảo nỗ lực cười thân mật trước các nam nhân mặc trường bào.

“Cái kia… Cám ơn, tôi còn chưa chết.”

Quyển một hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.