Trừng Mắt Tất Báo

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Chương 3




“Xuyên?” Nghe nói trong tương lai là một loại từ ngữ lưu hành.

Đứa bé cổ quái kia… Ân, hiện tại phải gọi Kim Khốc, Kim Khốc nói: “Xuyên chính là xuyên qua. Biết rõ xuyên qua thời không sao?”

A Bảo hồ đồ lờ mờ gật đầu lung tung, nàng đến bây giờ vẫn còn bất ngờ ba tham tài thế lại sảng khoái cho phép trong nhà thêm một miệng cơm, nhưng mà mẹ luôn thích tiểu hài tử nàng gật đầu a Bảo lại có thể lý giải.

Người một nhà vây quanh đứa bé loạn chuyển, lúc đầu ba muốn đặt tên hắn là “Kim Khố”, đáng tiếc tiểu anh nhi nghiêng đầu nhìn danh tự trên giấy hồng thoáng nhìn sau đó lập tức gào khóc kinh thiên địa quỷ, mọi người không có cách nào, chỉ phải đổi lại danh tự đến khi hắn vừa lòng mới thôi. Ba xoa xoa lỗ tai bị tiếng khóc sáng sớm yên tĩnh làm đau, thì thào tự nói, “Chao ôi, thật tà môn! Tiểu gia hỏa này chẳng lẽ còn biết chữ hay sao?”

Đặt tên cho hắn cũng tương đương chấp nhận hắn về sau cũng là một phần tử Kim gia, đợi cho bảo bảo lấy tên sau mẹ liền đem bảo bảo đưa nàng, “Nột, tiểu Kim Khốc là con ôm trở về, về sau hắn cùng con cùng nhau ngủ.”

Nàng sợ run một chút, hay là nghe lời tiếp nhận bảo bảo trở về phòng mình, đột nhiên nghĩ đến sáng nay khi ôm bảo bảo trở về ba mẹ không ai đề cập đến việc nàng nửa đêm ra ngoài, bọn họ sao lại đối với nàng sáng suốt phóng túng vậy?

Bảo bảo cổ quái kia nhìn chung quanh phòng nàng thật lâu, giương giương miệng nhỏ, “Uy! Vừa rồi gào khóc hơn nửa ngày cổ họng đau, ngươi đi rốt nước cho ta.”

Nàng nhíu mi, “Ta không kêu uy, ta kêu a Bảo.”

Bảo bảo rất phối hợp, “Được, a Bảo. Ta khát có thể rót cho ta chén nước?”

“Trẻ con có thể uống nước sao?” A Bảo đối với việc này hoàn toàn không rõ ràng, có nên đi hỏi mẹ một chút?

“… Ta cũng không rõ ràng.” Bảo bảo mờ mịt huy động cánh tay ngắn của mình, ngọt ngào ngây thơ nói, “Mặc kệ mặc kệ, ngươi cứ rót nước cho ta, ta thật khát chết.”

Nàng nhìn tiểu anh nhi trước mặt nỗ lực ra vẻ thành thục cảm thấy có cảm giác quỷ dị.

Cánh tay ngắn ngủi nhỏ nhắn gần như hơn nửa chén nước “Bẹp bẹp” uống nước, bảo bảo thỏa mãn nheo mắt lại, “A, thư thái hơn. A Bảo, ba mẹ ngươi đã phó thác ta cho ngươi, ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố ta, để ta khỏe mạnh lớn dần a.”

A Bảo gật đầu, “Ta sẽ đem ngươi xem như em trai như thế nào hảo hảo chiếu cố ngươi.”

“… Này cũng không cần.” Bảo bảo tựa hồ tương đối chán ghét liếc mắt nàng một cái, “Ai muốn làm em trai ngươi, ta liền ủy khuất ngang hàng với ngươi đi.”

= =!

Cư nhiên… bị một đứa trẻ con khinh bỉ…

Bảo bảo giải quyết gấp vấn đề hàng đầu thỏa mãn đẩy chén nước ra, cánh tay ngắn bám lấy đầu bắt đầu nho nhỏ lảm nhảm, “… Ta dựa vào, thực TMD* gặp xui! Thế nào lại cấp xuyên thủng Anh Quốc… vẫn là thời đại sáu mươi… MD**, trong nước còn đang thay đổi văn hóa… MD! MD! Lãng phí ta một thân tài học, anh hùng không đất dụng võ…”

*TMD (tha mụ đích): con mẹ nó

**MD (mụ đích): mẹ nó

Nàng chỉ linh linh toái toái nghe được vài chữ, không hiểu lắm, “Bảo bảo ngươi đang nói cái gì?”

Bảo bảo ôm đầu bi ai thở dài, “Xuất sư chưa cống hiến gì đã chết, trường sử anh hùng lệ mãn khâm… Ngươi hiểu không?”

“… Phải hiểu.”

Này là bảo bảo cổ quái.

A Bảo nhìn tiểu anh nhi vẻ mặt đỏ ửng hạnh phúc ngã vào bộ ngực Tú tỷ tỷ bởi vì nuôi con bằng sữa mẹ phá lệ ngực to hơn trước. Nàng ôm bảo bảo nhặt về đêm đó bảo bảo từng hàm hàm hồ hồ nói với nàng: hắn tới từ tương lai.

Tương lai a… A Bảo gãi gãi đầu, tuy rằng còn lờ mờ nhưng bản năng nàng cho biết không thể để người lớn phát hiện bảo bảo bất đồng, nó là do nàng nhặt về… Nàng muốn giữ nó lại.

Em gái duỗi ngón trỏ chọc chọc mặt phúng phính bảo bảo, “Chị, em trai mặt thật hồng a.”

Nàng nắm tay em gái, chỉ nhìn thấy bảo bảo hất mặt tránh đứa em đi từ bộ ngực lớn Tú tỷ tỷ, khuôn mặt rõ ràng… Trừng mắt?

“Không nên bắt nạt em trai a.” Tú tỷ tỷ vỗ vỗ đầu tiểu muội muội cởi bỏ vạt áo chuẩn bị cho bú sữa, a Bảo vội nắm em trai một bên đang thẹn thùng quay lưng không dám nhìn nhiều, Tú tỷ nhũ mẫu được mẹ thuê, trừ Tú tỷ tỷ ra, còn có một tỷ tỷ khác cũng là nhũ mẫu bảo bảo. Nghĩ đến bảo bảo cũng hai vị tỷ tỷ bộ ngực thật to, đầu a Bảo bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ “Uy bảo bảo ăn no dưỡng béo rồi ăn”…

“Nha!”

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng Tú tỷ tỷ kinh hô. Nàng vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bảo bảo khóe môi nhếch lên cười quỷ dị, máu mũi chảy dài…

“…”

“Xử lý thế nào xử lý thế nào! Bảo bảo xảy ra chuyện rồi hay không?” Mới vừa vặn cho bú sữa liền mạc danh phun máu mũi, Tú tỷ tỷ một bên hoang mang lo sợ kêu hãi.

A Bảo ôm tiểu Kim Khốc đến trên giường lau máu mũi cho hắn, “Ngươi có việc gì không?”

Bảo bảo hoàn toàn không phản ứng chân tay đơ trên giường, trong miệng choáng vui sướng nhắc đi nhắc lại, “Quá kích thích… Quá kích thích…”

Nàng nghĩ… Hóa ra nàng nhặt được một cái háo sắc bảo bảo.

Đói…

Thật đói…

Cám giác đói khát lại đúng giờ đến thăm, a Bảo vùi đầu vào trong chăn cố gắng đem chính mình cuộn tròn thành quả cầu nhỏ, theo nàng chết đi sống lại hiện tại đã nửa tháng. Cảm giác đói khát trong bụng sắp đến giới hạn nhẫn nại, nàng cuộn thành quả cầu nhỏ quay cuồng vài vòng trên giường sau cẩn thận chậm rãi chuyển đến trước cửa sổ mở cửa, buông chăn mềm ra.

Ánh trăng bạc ôn nhu chiếu lên người nàng, nàng thư thái nhắm mắt ngẩng đầu hưởng thụ tắm ánh trăng.

Nếu giờ phút này có người ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện quanh người nàng ánh trăng phảng phất bị phân chia thành vô số các hạt bụi thật nhỏ như viên bi trắng, chúng nó xoay tròn quanh nàng rót thành một xoáy nước nhỏ, chậm rãi dung nhập vào cơ thể nàng…

Bảo bảo trong giường bị gió đêm bừng tỉnh, nó mông lung mở mắt ra đang định gọi người vừa vặn lại nhìn thấy một màn trước mắt này. Răng chưa mọc nên miệng nhỏ há to, nó run lẩy bẩy quay lưng lại, run lẩy bẩy kéo kín chăn, run lẩy bẩy nhắm mắt khép miệng, run lẩy bẩy nỗ lực vùi đầu ngủ…

Ngày thứ hai sau khi a Bảo tỉnh lại phát hiện hôm nay bảo bảo hết sức biết điều nghe lời…

“Kim Khốc, bên ngoài rất tốt, muốn hay không chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đùa?”

Kim Khốc ngoan ngoãn gật đầu, “Nghe ngươi.”

Ôm nó ra cửa phòng thấy em trai đã ở bên ngoài chờ.

“Chị, làm chết ngạt em. Ba thật độc ác, đem chị trong phòng lâu như vậy không cho chị ra ngoài!” Kim Huống mang chút làm nũng gối đầu lên vai chị, cậu mới mặc kệ ba đồng ý hay không, cậu muốn cùng chị ra ngoài chơi.

“Ba cũng vì tốt cho chị. Em xem, chị không phải bồi em chuồn êm ra ngoài chơi sao.” Nàng ôm bảo bảo cùng em trai sóng vai mà đi, vừa mới bước khỏi phòng tiếp xúc với ánh mặt trời đầu nàng đột nhiên choáng váng vài giây. Nhăn mi lại, a Bảo cân nhắc: chẳng lẽ quá lâu rồi không phơi nắng?

“Chị, sắc mặt chị không tốt a. Thôi, chúng ta vẫn là… Vẫn là trở về tốt.”

Dưới ánh mặt trời a Bảo mặt vốn tái nhợt càng không có chút huyết sắc, Kim Huống lo lắng nhìn chị.

“Chị không sao..” Lời nói chưa dứt, cảm giác càng choáng váng truyền tới, a Bảo thân hình sắp ngã, Kim Huống lập tức duỗi tay vịn chặt nàng, “Nha, tay chị thật lạnh!”

Kim Khốc trong ngực nàng khẩn trương nhìn chằm chằm mỗi cử động của nàng, nhiệt độ băng lạnh truyền đến người nó làm nó khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch, nhắm mắt nỗ lực thôi miên chính mình.

Ánh mặt trời chiếu trên người có một cảm giác đau đớn khó nói lên lời, a Bảo cuối cùng vẫn gật đầu tùy em trai về phòng.

Buổi tối bố mẹ trở về nghe nói nàng đi ra ngoài hai người đều phát một trận lửa. Ba đem em trai đánh một trận sau bắt cậu đi vào trong phòng suy nghĩ. Nàng nằm ở trên giường, từ lúc ban ngày phơi nắng sau đó nàng khí lực toàn thân phảng phất như bị rút hết, nàng lại cuộn tròn đứng dậy, trong bụng lần tứ hai dấy lên cảm giác đói khát càng mãnh liệt, tất cả bao tử đói làm cho thần kinh run rẩy đau. Nàng nhẫn lại nhẫn, sau nhẫn không được nho nhỏ thanh âm gọi ba mẹ, “Mẹ, con đói…”

Kim mẹ lập tức đem toàn bộ đồ ăn đặt lên bàn, nàng cầm đũa cúi đầu ăn không ngừng, nhưng trong bụng đói khát vẫn như cũ không có giảm, “… Mẹ, con vẫn đói…”

Kim mẹ nhịn không được hốc mắt đỏ ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về thân thể lạnh buốt của a Bảo, “A Bảo… Thực xin lỗi, có thể hay không vì mẹ nhịn một chút… Tha thứ cho mẹ, tha thứ cho mẹ…”

A Bảo nằm trong ngực mẹ, ánh mắt khô khốc, thế nào cũng không chảy ra nước mắt.

Ban đêm

Đói… Thật đói thật đói…

A Bảo không ngoài ý muốn một lần nữa bị đói tỉnh, nàng mở cặp mắt ra, lần này lại phi thường ngoài ý muốn phát hiện chính mình đang đứng tại ngã tư đường xa lạ, gió đêm thổi vào mặt, nàng mờ mịt nhìn thấy phong cảnh xa lạ bốn phía, nhớ không nổi mình thế nào lại đến đây.

“Tiểu yêu!” Một âm thanh ngang ngược gọi nàng.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy phía sau trên cột điện một tiểu nam hài 7,8 tuổi, nương theo thị lực tốt nàng phát hiện tiểu nam hài có một bộ tóc dài, mái tóc đen trong gió phiêu diêu, mấy sợi tóc nhẹ lướt qua khuôn mặt điêu phấn ngọc…

“Tiểu yêu, ngươi nhìn cái gì!” Hắn tức giận trừng nàng.

Ngay sau đó, một cỗ mặt sắc đao khổng lồ xung quanh gần cổ nàng phóng qua!

Nàng giật mình, trong đầu vừa mới hiện lên ý niệm “nhảy ra” lần thứ hai liền thân bất do kỷ đứng lên, gió ào ào xẹt qua tai nàng, chờ nàng một lần nữa mở mắt ra liền vô lực phát hiện chính mình đã đứng trên ngọn một cây đại thụ, tiểu nam hài kia mím môi nhìn nàng.

Cổ có chút thấm ướt, nhưng nàng lại không có cảm giác đau. Cúi đầu nhìn về phía nơi nàng ban nãy đứng, chỉ thấy một người ở đường cái bị vô thanh vô tức bổ ra cái mặt nanh ác nhìn nàng… Đây cũng quá độc đi.

Tiểu nam hài kia liếc nhìn nàng, “Chẳng qua là con tiểu yêu, ta là người có thể mạo phạm sao!”

A Bảo cảm thấy đầu óc bắt đầu hỗn loạn, nàng nhìn thấy tiểu nam hài thân hình trong bóng đêm lúc ẩn lúc hiện, hài tử này… Vừa rồi đã nghĩ muốn giết nàng.

Tiểu nam hài mân cái miệng, nàng chợt phát hiện tuy rằng hắn cực lực che dấu nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn so với ban đầu tái nhợt đi rất nhiều, khí thế cũng suy yếu không kém.

“Ngươi xem cái gì! Càn rỡ!”

Tiểu nam hài trợn tròn mắt tiếp tục rống, nhưng a Bảo đã xác định sau khi hắn phát ra một kích hiện tại chỉ là con hổ giấy phô trương thanh thế, không để ý hắn.

“Tiểu yêu!”

Nhắm mắt làm ngơ, a Bảo vẻ mặt đau khổ chuyên tâm suy nghĩ làm thế nào từ ngọn cây trèo xuống dưới.

“Tiểu yêu! Ngươi dám coi thường ta!”

A Bảo gãi gãi đầu, chẳng lẽ… Phải bò xuống?

“Tiểu yêu!”

A Bảo cẩn thận ôm thân cây, thống khổ nhận mệnh bắt đầu từ ngọn cây bò xuống.

“Tiểu yêu!”

A Bảo trợn trắng mắt, “Tôi không phải yêu, tôi là người.”

“Người?” Hắn lấy một loại khẩu khí không thể tưởng tượng nổi trào phúng giơ lên âm cuối, “A a, ngươi là người?”

A Bảo không quan tâm hắn, chuyên tâm bò cây.

“Chậc… Chưa thấy qua đần yêu như vậy!” Hắn không hài lòng tiếp tục nhìn xuống.

“Tôi không phải yêu.” A Bảo không đúng uốn nắn hắn một câu, tiếp tục chuyên tâm leo cây.

“Chậc…”

Thiên tân vạn khổ từ trên cây bò xuống dưới, nàng nhìn trên cột điện không thấy, quay người nỗ lực tìm kiếm đường về nhà.

“Uy! Ngươi đi đâu!” Tiểu quỷ ngang ngược lên tiếng từ phía sau lưng. Tuy rằng hắn không có ngay mặt đáp ứng, nhưng quả thật không tiếp tục gọi nàng “Tiểu yêu”.

A Bảo mở miệng, “Về nhà.”

Hắn lập tức vênh mặt hất hàm ngẩng đầu sai khiến, “Uy! Ngươi đưa ta đi nhà ngươi!”

… “Xành xạch”

Âm thanh cửa sổ bị kéo lên, bảo bảo trong ổ chăn run lẩy bẩy nỗ lực đem chính mình rút vào trong chăn mềm.

Dưới ánh trăng a Bảo vẻ mặt trắng bệch theo cửa sổ chậm rãi tiến vào phòng.

“Uy! Đây chính là nhà ngươi?” Một đứa bé xuyên vách tường vào bên trong phòng, ghét bỏ nói, “Thực nhỏ!”

“Kia cậu đừng có vào.” A Bảo không khách khí nói hắn.

Hắn căn bản không ngờ nàng phản ứng, tự ý hiếu kì nhìn xung quanh. Tầm mắt dừng lại đứa bé trên giường, hắn bĩu môi, “Chậc, kia là con ngươi sao?”

A Bảo nổi giận, “Tôi mới không có con! Cậu cũng đừng động đến nó!”

Hắn giễu cợt, “Khẩn trương cái gì! Ta ngay cả ngươi cũng khinh thường ăn thế nào sẽ ăn nó!”

Ăn, ăn, ăn nó…

Đứa trẻ trên giường, bảo bảo run lẩy bẩy, run run càng lợi hại…

Thế giới này quá nguy hiểm, ta muốn hồi địa cầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.