Màn đêm buông xuống, a Bảo cầm kiếm dưới ánh trăng nghiêm túc luyện kiếm.
Trên tóc nàng trừ trâm bạc ra
không có trang sức nào, mà trâm bạc hình thù kỳ lạ, cây trâm tựa như
ngân hồ, trông rất quỷ dị, trên lưng còn mọc thêm hai cánh màu vàng
giương cánh như muốn bay, vô cùng sinh động.
A Bảo cầm kiếm lại một lần chém
xuống, bổ, đâm, vung đủ các động tác cơ bản, đồng thời không quên chú
tâm, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.
“Ngươi luyện cái này làm gì?” Trâm bạc trên đầu nàng đột nhiên phát ra âm thanh, âm thanh vô cùng mờ ảo, bất nam bất nữ.
“Luyện kiếm.”
“Ta không có mù.” Chu Nậu không chịu nỏi nói, “Chúng ta là yêu, dùng phép thuật còn tốt hơn luyện kiếm.”
“Mới trước đây, nguyện vọng của
em trai chính là sau khi lớn lên làm một đại hiệp võ công cái thế.” A
Bảo sờ sờ kiếm, “Đã có cơ hội, ta nghĩ thay em trai thực hiện nguyện
vọng này, tuy rằng ra không thể làm đại hiệp, nhưng ra có thể sống lâu,
chí ít có thể đạt tới mục tiêu võ công cái thế.”
Chu Nậu liếc nàng một cái, không có cách nào lý giải ý tưởng của nàng.
Đối với yêu quái mà nói, toàn
tâm gia tăng đạo hạnh cùng tu hành là bản năng mà theo lẽ cần phải làm,
chỉ vì bởi kỷ niệm hoặc lý do kỳ quái gì đó mà làm chuyện vô dụng, tại
thế giới yêu quái xem như hoàn toàn ngu xuẩn.
A Bảo không nói với nó, hết sức chuyên tâm luyện một lần…
Thời gian từng giây từng phút
trôi qua, động tác nàng do ban đầu trúc trắc chậm chạp, dần dần cũng có
hình dạng lưu loát, ánh trăng hóa thành những sợi bạc nhỏ từng vòng
quanh nàng, cũng không biết xúc động cái gì, a Bảo đột nhiên linh cơ vừa động, dừng động tác…
Hắc diễm của nàng tuy rằng uy
lực cực lớn, nhưng chỉ thích hợp cho công kích cự ly xa mục tiêu không
di chuyển, nếu đối mặt đối thủ cự ly gần cùng di chuyển nhanh nàng chỉ
có thể dựa vào thân pháp nhanh chóng kéo xa cự ly giữa hai người rồi mới công kích.
Nếu như… Có khả năng chuyển hắc diễm sang kiếm, kết hợp cùng thân pháp và chiêu thức thì…
Đáng tiếc ngọn lửa của nàng có thể thiêu hủy hết thảy, chỉ sợ còn chưa dẫn lên kiếm, kiếm kia liền trực tiếp hóa thành tro bụi…
A Bảo đâu khổ suy tư nên giải
quyết vấn đề này ra sao, khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao, trên gương
mặt bánh bao khả ái, về sau nàng thành danh qua một cuộc chiến kinh động thiên hạ sát chiêu này đều lấy nguyên mẫu ở đây…
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, a Bảo cũng là một người điên cuồng theo đuổi con đường chiến đấu điên cuồng trở thành kẻ mạnh.
Trở nên mạnh, mạnh hơn, mạnh hơn nữa… Ý niệm này làm a Bảo liên tiếp mấy đêm chưa ngủ, trong đầu chỉ suy nghĩ làm thế nào để đột phá.
Cuối cùng Chu Nậu chịu không
nổi, thúc giục a Bảo lên giường ngủ, nghĩ đến mấy ngày nay nàng ngủ gà
ngủ gật tần suất ngày càng cao, cao đến mức công tử không có cách nào
một nhắm một mở, a Bảo này mới ổn định.
Đợi a Bảo ngoan ngoãn bò lên giường đắp chăn, trâm bạc đặt trên đầu giường bắt đầu lóe lên.
Mấy khắc sau đó, một làn khói
nhẹ xuyên tường vào, thân ảnh mông lung chậm rãi đứng trước giường a Bảo trở nên rõ ràng, một thiếu niên đứng ở đầu giường, trên khuôn mặt trẻ
con lộ ra mấy phần tinh xảo, hắn tinh tế nhìn khuôn mặt thiếu nữ tái
nhợt, miệng nàng nhỏ dù trong giấc mộng vẫn cong lên, lúm đồng tiền bên
má như ẩn như hiện…
Thiếu niên thăm dò đưa tay sờ sờ mặt nàng, mặt nàng băng lãnh vô cùng, phảng phất trong giấc mộng cũng
có thể cảm thụ được độ ấm lòng bàn tay thiếu niên, mặt nàng vô thức sát
gần lòng bàn tay hắn hơn, thậm chí còn nhẹ nhàng cọ xát. Hắn kinh sợ,
nháy mắt cứng đờ, khuôn mặt nho nhỏ dám lên bàn tay hắn hình như cực hài lòng với độ ấm này, khóe miệng lại cong thêm mấy phần.
Khuôn mặt kiêu ngạo băng lãnh
chậm rãi tan đi lộ ra một nụ cười thiên chân. Tiểu thiếu niên bò lên
giường, tìm chỗ quen thuộc, nằm trong ngực thiếu nữ, tay hắn vòng qua eo nàng, mang nồng đậm vẻ mặt hoài niệm, mỉm cười nhắm mắt lại.
Dưới ánh trăng, chiếu lên giường.
Sáng sớm, đau người lợi hại.
Tối hôm qua bị quỷ áp giường sao? Người bị đè nén lợi hại vậy.
A Bảo dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi Chu Nậu, “Tối hôm qua có tà vật quấy phá hả?”
Chu Nậu lạnh lẽo liếc nàng một
cái, “Nói năng bậy bạ!” Tuy rằng đại nhân tướng ngủ có chút… Chút tệ,
nhưng đại nhân vẫn là cao quý không tha bất kỳ ai khinh nhờn.
“Hỏa khí thực lớn a…” A Bảo thì thào, rửa mặt xong tiến đến chỗ công tử kia…
Theo thường lệ trong lúc công tử dạy học trộm chuồn ra, Vệ Thỉ hôm nay chỉ dạy qua loa một lần liền để nàng tự mình luyện.
Nơi này có tùng bách, tuyết
trắng bám đầy trên tán cây, a Bảo tìm một bóng cây tránh ánh mặt trời,
tuy rằng nàng đạo hạnh có thể chịu được một lúc, nhưng dù sao vẫn dùng
ít tu vi tốt hơn. Dưới bóng cây luyện kiếm mấy canh giờ, đợi khi có thể
nắm được sau đó a Bảo liền trông mong nhìn về phía thư phòng.
Thất vọng lẩm bẩm, thế nào còn không tan học…
Dù sao đối với cương thi mà nói, ban ngày thật sự ra ngoài không phải lúc thích hợp, vào đông ấm áp, kết hợp với một thân tu vi nàng còn có thể kiên trì một lúc, nhưng đến ngày hè ánh mặt trời hưng thịnh, nàng nhân thể suy nghĩ biện pháp né tránh
bị sai vặt ra bên ngoài…
A Bảo sờ sờ cái mũi, càng hoài niệm có thể tự do hưởng thụ tắm nắng ở Phù Trần giới.
Đột nhiên nhảy ra, a Bảo nhảy
lên cây, tìm cành cây thoải mái, cẩn thận đẩy tuyết ra, a Bảo ngồi lên
chạc cây tay nâng má, hai chân lơ lửng trong không trung khoan khoái…
Lúc đoàn người Vũ Văn Triệt đi tới chứng kiến cảnh tượng này.
Vệ Thỉ nhíu mày, nàng là con khỉ sao? Nữ nhi gia lỗ mãng như vậy, ngày sau cũng khó gả.
A Bảo chống cằm theo thói quen
ngẩn ngơ, biểu tình tự nhiên, thậm chí có chút thản nhiên khoan khoái
ngây ngô. Một âm thanh thanh liệt dễ nghe dưới tàng cây thấp gọi, “A
Bảo, còn không xuống dưới sao?”
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ
Văn Triệt chắp tay đứng dưới tàng cây, nhìn nàng. Một thân áo chồn như
trước, trên mặt thanh nhã, lộ ra khí tức kiêng khem đôi môi vểnh lên
không thấy rõ ấm áp.
“Đợi một chút, liền tới!” A Bảo
vội vàng trực tiếp từ trên cây nhảy xuống, những người khác ngăn cản
không kịp, chỉ phải trơ mắt nhìn nàng rơi xuống đất chuẩn xác giẫm lên
một hố tuyết, thân hình chấn động, a Bảo “Bẹp” một tiếng bốn bề yên tĩnh quỳ rạp trên mặt đất!
Vũ Văn Triệt: “…”
Vệ Thỉ: “…”
Thật không nhẫn tâm nhìn a…
A Bảo động động ngón tay, từ trên tuyết chậm rì rì bò lên, “Thất lễ…”
Nữ nhi bình thường lúc này sớm thẹn chết, nhưng a Bảo chỉ nhăn như cái bánh bao, gãi gãi đầu lui về phía sau Vũ Văn Triệt.
Lý Thế Dân một bên nhịn thật lâu không chịu nổi nhảy ra xoa mặt bánh bao của nàng, “Vũ Văn cữu cữu, nha
hoàn này thật có ý tứ! Có thể đổi qua được không?”
Vũ Văn Triệt lanh nhạt nhìn hắn
một cái, tiểu thiếu niên liền ngượng ngùng không nói. Tuy rằng như thế,
nhưng hắn vẫn hai mắt sang lên thỉnh thoảng ngó ngó a Bảo, lộ ra mấy
phần tính trẻ con như tìm được đồ chơi mới.
A Bảo ngay thời khắc hắn chạm
vào liền thấy trong đầu va chạm, chỉ thấy vốn trên đầu tiểu thiếu niên
tuấn tú đột nhiên hiện lên một mảnh Ngũ thải tường vân, tường vân bốn
phía tụ lại sau đó đột nhiên tách ra, một cái đầu rồng cực kì to lớn
bỗng nhiên thò ra khỏi mây, nổi giận lôi đình trừng nàng!
Chân long thiên tử…
A Bảo yêu thể bị chí cao vô
thượng uy áp chấn nhiếp tại chỗ, không thể động đậy. Lão sư từng nói
qua, chân long thiên tử ở trên đấng thượng, yêu quái gần đó không thể
phản kháng.
Trong lòng nàng rùng mình, lại
nhìn thoáng qua tiểu thiếu niên đang liếc mắt đưa ghèn với nàng, ước mơ
trong lòng toàn bộ tiêu tan…
Phù Trần giới đệ ngũ trọng phong ở hiện đại
Nắng sớm chưa đến, Tru Vũ thừa
lúc kim điêu ngừng trước đình son này, lưu loát cầm một hộp thức ăn đặt
trên bàn, mang máng nghe thấy một âm thanh trẻ con nói thầm, “Xuyên… Bọn họ hai người nhất định là xuyên…”
Xuyên?
Tru Vũ không hiểu, cao giọng nói vào bên trong, “Ta đem hộp thức ăn đặt trên bàn.”
“Được rồi được rồi… Ta biết rõ.” Bên trong phòng giọng trẻ con rất mất mát.
Đợi Tru Vũ đi, Kim Khốc khuôn mặt trắng nõn nhíu lại, đối với khuôn mặt trẻ con mà nói quá mức diễm lệ lại sầu khổ vô cùng.
“Sầu khổ như thế, ngươi đang lo
lắng bọn họ sao?” Bên cạnh hắn một hồ cá trong suốt một con cá nhỏ màu
đỏ đang quẫy quẫy rất chuyên nghiệp hỏi.
Kim Khốc u buồn nhìn trời, “Cũng không biết bọn họ tiêu dao đến chỗ nào. A ~ kế hoạch dưỡng LOLI mười
năm của ta, liền ngâm nước nóng! Bị hẫng! Nửa đường hỏng việc!”
“A, tỉnh táo một chút. Ta có thể lý giải, quả thật… Vậy, cũng xem như chuyện đáng tiếc một đời người…”
“Không, ta rất tỉnh táo.” Kim Khốc phi thường tỉnh táo, “Ta hiện tại… Chỉ có một chút đau buồn.”
“Ta hiểu mà…”
“Không! Ngươi không hề hiểu!” Kim Khốc lại bi phẫn lên, “Vì cái gì, vì cái gì nàng cũng không tới!”
“A?”
“Tỷ tỷ tóc hồng bộ ngực lớn,”
tiểu Kim Khốc càng u buồn ngửa đầu nhìn trời, lệ rơi đầy mặt, “Tuy rằng
LOLI là tâm của ta, nhưng ngự tỷ cũng là lá gan của ta! Nàng đã ba ngày
không tới đưa cơm, chẳng lẽ đã chán ghét tiểu Kim Khốc sao?”
“…” =0=!
“Tự cổ đa tình không dư hận, bèn hận dài ~ dài không dứt —” tiểu Kim Khốc băn khoăn mà ngâm nga, “Ngự tỷ cùng LOLI, ta phải làm gì cho đúng?”
“… Đừng hỏi ta, ta chỉ là một con cá…”