CHƯƠNG 43.
Quý Đạm vừa nhìn thấy bốn chữ lấy thân báo đáp này liền té ghế, suýt chút nữa đã trả lời được rồi. Nhưng cậu lại mỉa mai nghĩ, có lẽ đây cũng chỉ là Tira thuận miệng nói đùa thôi.
Tiêu Hà: Ha ha, sư phụ thích nói đùa quá.
Tira: Đâu có, vi sư rất nghiêm túc nha.
Tiêu Hà: Vậy sao…
Tira: Tốt xấu gì vi sư cũng là một thanh niên tốt ngay thẳng đáng tin cậy chung thủy săn sóc, muốn vóc dáng có vóc dáng muốn dung mạo có dung mạo có văn hóa có lý tưởng có điều theo đuổi lại không có sở thích gì bất lương, ái đồ sao em không thử suy xét kĩ xem?
Quý Đạm câm nín. Ngay thẳng? Không nhìn ra. Săn sóc, miễn cưỡng cũng coi như có đi. Vóc dáng dung mạo, trong game ai mà chẳng giống nhau. Còn về bốn có kia… Đây có phải viết đơn xin vào Đảng đâu chứ.
Quan trọng nhất là, mấy lời này nghĩ sao cũng chẳng giống nghiêm túc.
Bản chất của bạn Trứng ốp xoắn xuýt là u sầu hay suy nghĩ, nhất là khi đối mặt với người như Tira thì cậu lại càng xoắn hơn.
Đang bận rộn băn khoăn, hình ảnh game trên màn hình đột nhiên sựng lại, sau vài giây liền nhảy ra tin tức hệ thống: Kết nối với server không thực hiện được.
Ráng đăng nhập lại lần nữa vẫn thất bại, lại phát hiện QQ vốn để invisible cũng rớt mạng rồi, tất cả các trang web cũng không vào được. Thử bật lại router rồi vẫn thế, xem ra là mạng trục trặc rồi. Gọi điện báo sửa mạng thì nhân viên tổng đài lại ngọt ngào trả lời phải đến mai mới có thể sắp xếp người đến kiểm tra sửa chữa, Quý Đạm đành phiền muộn cúp máy, trong lòng lặng lẽ khinh bỉ nhà mạng.
Lại nhìn chằm chằm chiếc vi tính trên bàn, trong lòng mờ mịt, dù là vì không cần tiếp tục chủ đề kia với Tira nữa mà thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy chút tiếc nuối.
Vì thực ra, Quý Đạm cũng rất mong Tira sẽ thích cậu mà.
Quý Đạm đẩy bàn phím ra, rời khỏi máy tính, tiện tay bật TV rồi chạy vào bếp rót cho bản thân một chén nước.
Lúc bước qua cái gương treo trong phòng khách, cậu bỗng vô thức dừng bước, nhìn vào đó.
Bản thân mình trong gương, tuy không đẹp trai đến mức cực kỳ bi thảm, nhưng gương mặt cũng không tệ. Chỉ là vì ba bữa cơm trong ngày luôn ăn qua loa đại khái, cho nên thân thể có hơi gầy một chút, hơn nữa bình thường cũng hay thức đêm chơi game khiến thần sắc cũng không tốt cho lắm, cả người có vẻ không có chút tinh thần phấn chấn nào.
Qua được ngày nào hay ngày ấy, tiền đồ mờ mịt. Haiz, bản thân mình, thật sự có hơi thất bại rồi.
TV đang chiếu một bộ phim thần tượng rất phổ biến, đến đoạn cao trào, nam chính suy sụp liền bị nữ chính cho một cái bạt tai, còn hét to: Anh mà là đàn ông sao?
Quý Đạm trong nháy mắt bỗng nhập thần, cậu đột nhiên cảm thấy như người bị nữ chính tát kia chính là bản thân cậu.
Đúng rồi, cứ luôn xoắn đi xoắn lại, có thể coi là đàn ông sao chứ?
Dứt khoát nói thật + thổ lộ với Tira đi, kết quả tệ nhất cùng lắm là bị hắn từ chối + phỉ nhổ thôi mà. Vẫn còn tốt hơn tình trạng một mình nửa sống nửa chết xoắn đi xoắn lại.
Tục ngữ nói thế nào nhỉ: Hai mươi năm sau lại là một vị hảo hán.
Mấy năm nay ai còn có thể yêu đến mức đòi sống đòi chết nữa chứ. Bị từ chối cũng được bị vứt bỏ cũng được. Đau lòng khổ sở rồi ngày qua ngày cũng sẽ hết thôi, đợi thêm vài năm nữa quên sạch rồi, lại cố gắng tìm một tình yêu mới chứ sao.
Có điều, nếu như Tira thực sự cự tuyệt, Quý Đạm nghĩ, có lẽ cậu sẽ chẳng thể chơi tiếp game này được nữa, chí ít acc Tiêu Hà này cũng sẽ biến mất. Mà nói lại cũng thấy buồn cười, vốn là vì muốn phân cao thấp với Ám Hương Phù Động mà nhất thời ấm đầu lập acc nhân yêu, cuối cùng lại hoàn toàn lệch hẳn khỏi mục đích ban đầu. Đừng nói tiếp cận Bột mỳ, cậu ta căn bản còn chưa gặp cái ID Tiêu Hà này nữa kìa.
Không ngờ âm soa dương thác[1] làm sao, lại quen biết Tira, quen các bạn bè trong 85.
Nếu như cứ ra đi như vậy, cũng sẽ cảm thấy luyến tiếc. Quý Đạm sau khi qua cơn kích động lại tiếp tục rơi vào phiền muộn. Rõ ràng cậu đã tự đưa mình vào kết cục tệ hại nhất rồi.
Trái ngược lại với tâm tình hiện tại của cậu, nam chính nữ chính trong phim đã bắt đầu thâm tình ôm lấy nhau, tiến hành trao đổi nước bọt rồi.
Bụng có hơi đói, vẫn là nên đi nấu bát mì ăn thôi.
Hôm sau bùng hai tiết đầu chờ nhân viên mạng tới sửa, kết quả kiểm tra lại khiến Quý Đạm vô cùng ảo não. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, chí ít phải ba ngày hay năm ngày nữa mạng mới có thể khôi phục bình thường.
Bạn Trứng ốp phiền muộn đành lên đường đi học, thầm tính hay ra quán net vậy, mặc dù cậu không thích môi trường bẩn thỉu lộn xộn trong quán net cho lắm.
Gật gà gật gù trong tiết chuyên ngành đến tận buổi chiều, vất vả chống cự tới lúc tan học, Quý Đạm mới thở ra nhẹ nhõm, lôi chai nước khoáng buổi trưa uống còn thừa lại ra đổ vào miệng.
Lúc này bỗng có người đi vào giảng đường, đứng trên bục giảng gõ gõ bàn, thu hút sự chú ý của các sinh viên đang rục rịch chuẩn bị về, nói: “Chào các em sinh viên năm ba, vì chủ nhiệm lớp các em có việc muốn xin nghỉ dài hạn, cho nên từ giờ đến cuối kỳ tạm thời do anh thay thế chủ nhiệm. Anh chỉ lớn hơn mọi người vài tuổi thôi, gọi đàn anh là được rồi. Cuối cùng xin tự giới thiệu một chút, đây là tên anh…”
Hắn viết hai chữ lên bảng đen — Tiêu Hà.[2]
Ngụm nước vừa uống nghẹn lại trong họng Quý Đạm, khiến cậu không ngừng ho khan.
[1] Âm soa dương thác: chỉ một sai lầm xảy ra do tình cờ.
[2] 萧何 – Tiêu trong tiêu điều (họ Tiêu), Hà trong hà phương (nơi nào, ở đâu, tại sao…)
Khác với Tiêu Hà 潇荷 (tên game của bạn Trứng) – Tiêu trong tiêu tiêu (gió táp mưa sa – sông Tiêu), Hà trong Hà hoa (hoa sen) nhớ =v=