CHƯƠNG 5.
Quý Đạm cảm thấy Ám Hương Phù Động thực sự là một cô gái thần kỳ. Cô ta có thể giả vờ non nớt, giả ngây thơ, giả đáng yêu mà mặt không đổi sắc, ăn sạch sẽ mọi nam nhân có liên quan, làm nũng một tí liền có người đưa cô ta đi làm nhiệm vụ, đánh phó bản, nói vài câu tán dương bỏ ít mê dược thì liền có người bỏ qua hiềm khích trước đây mà quỳ gối trước váy cô ta.
Nguyệt Lượng nói rất đúng, nam nhân đều có một loại tâm lý muốn được dựa vào. Mà Ám Hương Phù Động lại có thể thỏa mãn được tâm lý này của họ.
Cho nên, nếu so sánh giữa Ám Hương và Nguyệt Lượng, có thể nói Nguyệt Lượng là một đồng chí nếu ở bên cạch có thể khiến người khác rất thoải mái, rất yên tâm. Tuy rằng không thiếu gì người thích cô, nhưng cô lại tự lập quá mức, kết quả thường khiến người ta coi cô là bạn thân, là anh em nhiều hơn. Còn Ám Hương Phù Động là dạng người khiến người ta muốn bảo vệ, muốn tiếc thương.
Ngay cả Quý Đạm cũng thế, trước khi biết sự thực về tuổi tác của Ám Hương Phù Động, cũng thường vì một hai câu ca ca của cô ta mà giúp cô ta rất nhiều, có khi cô ta làm sai, cũng nể mặt cô ta vẫn là cô bé nhất thời nhẹ dạ tha thứ luôn.
Cho nên, câu nói của Nguyệt Lượng thực sự là nhất châm kiến huyết.
Nghĩ tới đó, Quý Đạm không khỏi cảm thấy thất vọng, đây chính là lý do tình cảm đơn phương của mình đã định trước là vô vọng mà.
Bởi vì cậu là con trai, không thể trở thành người khiến người ta muốn bảo vệ, thương yêu như Ám Hương Phù Động, không thể thỏa mãn tâm lý muốn được dựa vào này của nam giới.
Huống chi, dạng tính hướng của cậu vẫn chưa được người ta chấp nhận trong xã hội hiện thực. Còn có chuyện gì vô vọng hơn việc yêu thầm một straight chứ.
Thực ra tình cảm với Bột Mỳ cũng không hẳn là tình yêu, mà có lẽ là một loại cảm giác được an ủi tâm hồn. Bột Mỳ xuất hiện trong thời khắc u ám nhất cuộc đời cậu, đưa cậu tới thế giới game có thể tạm thời trốn tránh hiện thực này, cùng chiến đấu, cùng trưởng thành, cùng chia sẻ vui buồn. Những chuyện này với người khác có lẽ không phải chuyện gì quan trọng, nhưng với cậu mà nói, như là một người đang trôi nổi giữa đại dương mênh mông tình cờ vớ được một tấm ván.
Mà hiện giờ, tấm ván này đang bị người khác đoạt mất.
Lý trí bảo cậu, hẳn là nên buông tha thôi, cậu với Bột Mỳ đã định trước là không thể nào có kết quả, cuộc đời cậu cũng không nên u mê như vậy nữa. Nhưng tình cảm này lại khiến cậu không nỡ buông tay, bởi vì vừa nghĩ đến bản thân mình lại thua dưới tay một bà già giả vờ non nớt, thực sự rất không cam lòng.
“Không phải chỉ là loli dởm thôi sao?” Quý Đạm nói, ngữ điệu còn mang theo một chút đố kị.
“Cậu nói đúng lắm.” Nguyệt Lượng cũng có chút kinh thường Ám Hương Phù Động, nói thế nào nhỉ, chính là cảm giác chiến hữu cùng bạn sóng vai chiến đấu từ trước đến giờ bỗng nhiên bị một tên lừa đảo câu đi mất, không khỏi cảm thấy rất khó chịu.
Làm xong nhiệm vụ hàng ngày, hai người liền trở về thành. Nguyệt Lượng sắp đi công tác một tuần nên cũng logout đi ngủ sớm để mai còn dậy ra sân bay.
Quý Đạm một mình lang thang không mục đích trong chủ thành, vừa nghĩ đến chuyện Bột Mỳ và Ám Hương Phù Động, tâm tình càng ức chế hơn.
Không phải chỉ là giả loli thôi sao… Cứ nghĩ mãi điều này, đợi đến lúc lấy lại tinh thần, đã phát hiện bản thân đang dừng lại ở trang sáng tạo nhân vật. Bất giác đã tạo ra một mỹ nữ yểu điệu, trên trán điểm xuyết tinh thạch trắng như tuyết, trường bào bạch sắc cuốn quanh đường cong lả lướt, biểu thị chức nghiệp mục sư của nàng. Loại trang phục này khiến nàng thoạt nhìn vô cùng thanh thuần thánh khiết, còn mơ hồ mang theo chút quyến rũ gợi cảm. Không thể không tán thưởng công sức của người thiết kế tạo hình nhân vật trong trò chơi này.
Click chuột vào khung vuông trắng nho nhỏ dưới mỹ nữ, chỉ còn nhập tên vào là xong.
Quý Đạm đầu tiên là băn khoăn có nên tạo nhân vật này không mất nửa ngày, sau đó lại phân vân về chuyện nên lấy tên là gì một hồi lâu.
Cuối cùng, điền hai chữ vào khung vuông: Tiêu Hà.
Ấn xác định, màn hình liền chuyển cảnh, tải tiến độ một hồi, Quý Đạm mới thấy được hình ảnh tiểu mỹ nữ này đứng ngay giữa quảng trường của tân thủ thôn, trên đầu đính hai chữ “Tiêu Hà”[1]. Cậu thật hận không thể mua một khối đậu hũ đâm đầu tự sát, ai lại đi đặt một cái tên ngu đần như thế chứ. Chẳng lẽ là bởi vì làm trứng gà lâu quá sao…
Nếu bọn Bột Mỳ mà trông thấy, liếc mắt cũng có thể nhận ra liền.
Trên màn hình, Tiêu Hà mỹ nhân đứng bất động thật lâu giữa quảng trường, Quý Đạm nghiêm túc suy nghĩ, hiện giờ xóa acc hẳn vẫn còn kịp đi.
[1]Tiêu Hà 潇荷 được đặt theo cách rút ra hai chữ từ tên acc Trứng Ốp Tiêu Sái – Tiêu sái đích hà bao đản (潇洒的荷包蛋) của bạn Trứng nhà mình :”~