Mấy ngày sau, phiên toà sơ thẩm xét xử Vũ Thanh được mở. Có rất nhiều người đến xem, kể cả báo chí vì họ muốn thấy mặt kẻ đã tàn nhẫn cướp đi sinh mạng của ba đứa trẻ mười ba tuổi cũng như biết lý do gì khiến hắn ra tay dã man như vậy. Phiên toà hôm ấy chật kín người, không ngớt những lời xì xầm bàn tán. Âm thanh ồn ào trỗi dậy khiến quan toà chốc chốc phải gõ búa để nhắc nhở tất cả giữ im lặng.
Kết thúc hàng loạt câu hỏi, quan toà thở ra thật mạnh rồi nhìn về phía Vũ Thanh:
“Bị cáo không muốn mời luật sư bào chữa?”
Trước vành móng ngựa, Vũ Thanh với nét mặt lãnh đạm, trả lời rành rọt: Không!
“Vậy là bị cáo hoàn toàn nhận tội cố ý mưu sát ba mạng người?”
“Đừng vòng vo nữa.” - Vũ Thanh ngắt lời quan toàn bằng hành động nhoẻn miệng cười - “Tôi có tội! Tử hình đi!”
“Tại sao bị cáo lại dễ dàng đầu thú?”
“Vì tôi đã giết xong kẻ cần giết! Tôi không bao giờ hối hận về chuyện này!”
Câu khẳng định đanh thép của Vũ Thanh lập tức tạo nên làn sóng phẫn nộ nơi những người đang dự phiên toà. Họ la lối! Chửi mắng! Ném trứng thối vào hắn. Không gian trở nên hỗn loạn khiến các bồi thẩm đoàn phải rất vất vả để giữ trật tự.
Vũ Thanh lặng thinh, hướng cái nhìn trống rỗng xuống bàn tay bị còng. Hắn nghe văng vẳng trong tiếng nhốn nháo mắng nhiếc kia là giọng than khóc của ai đó. Hắn đoán, chắc hẳn là người thân của ba nạn nhân. Khẽ khàng, Vũ Thanh quay mặt qua bên trái và thấy lẫn trong đám đông cuồng nộ, Lưu Quang đang ôm một cặp vợ chồng trung niên khóc thảm thiết. Nhất định, đấy là cha mẹ của hai anh em họ Lưu.
Biết anh chàng cảnh sát cũng nhìn mình, Vũ Thanh càng nở nụ cười thoả mãn. Hắn cứ như kẻ điên loạn, ham thích trò cuồng sát của bản thân.
“Vũ Thanh, mười chín tuổi, sinh viên trường đại học Luật.” - Lưu Quang lầm rầm trong miệng - “Mười chín tuổi đủ để mày chịu trừng phạt trước pháp luật!”