Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)

Chương 26: Chương 26: Chương 23




Nói đến trưởng thôn, người này thực sự rất tốt. Từ khi ông làm trưởng thôn, bất kể nhà nào xảy ra mâu thuẫn gì, ông đều có thể giải quyết, nên người dân thôn Miêu Thạch sống rất hài hòa.

Nếu một nhà có khó khăn, ông sẽ kêu mọi người hỗ trợ. Khiến cho rất nhiều gia đình vì vậy mà vượt qua được khó khăn.

Nhưng gia đình trường thôn lại chỉ có hai người, cuộc sống có vẻ vô cùng cô đơn. Từ đầu đến cuối vợ chồng ông cũng chỉ sinh có một đứa con trai, cũng không có đứa con gái nào khác.

Hai vợ chồng chăm sóc đứa con trai duy nhất khá dễ dàng, con trai trưởng thành, cuối cùng nhập ngũ, đi bảo vệ quốc gia. Đi đầu trong thôn Miêu Thạch. Lúc đó mọi người trong thôn rất vui vẻ đưa tiễn con trai ông nhập ngũ, ông cũng thấy cực kỳ hãnh diện.

Nhưng mà sau khi con trai nhập ngũ, hàng năm cũng chỉ ở biên cương, quanh năm suốt tháng không về nhà lấy một lần. Lúc đầu trưởng thôn tuổi đang còn trẻ nên hàng ngày cũng chỉ là nhớ con trai, còn mọi chuyện trong nhà cũng không đáng lo.

Theo thời gian trôi đi, con trai dần tấn chức thành doanh trưởng, cưới một nàng dâu, sau đó sinh một đứa cháu mập mạp.

Lúc vợ chồng già nhìn thấy cháu nội, kích động đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Nhưng mà, cả nhà con trai vẫn ở biên cương, cả nhà bọn họ vẫn không thể đoàn tụ.

Bây giờ, tuổi Trưởng thôn cũng lớn, trong nhà mọi việc vẫn phải làm, nhưng việc nặng cũng đành chịu rồi. Người trong thôn luôn dặn con trai mình thường xuyên đến nhà ông phụ việc, thương xót Trưởng thôn cô đơn ở nhà.

Trưởng thôn nhìn Lý Quang Hoa trước sau như một cứ tới nhà là giúp ông làm việc, trong lòng rất hài lòng với tính chịu khó này của anh. Ông quyết đính sau này nhất định phải tạo cơ hội nhiều hơn cho Lý Quang Hoa cùng với Cổ Tiểu Nguyệt ở chung một chỗ, ông cũng hi vọng sau này thằng nhóc giản dị này có thể cưới được cô gái mà hắn thích.

Vợ Trưởng thôn nhìn bóng dáng Lý Quang Hoa không khỏi cảm thán: “Đứa nhỏ Quang Hoa này thật tốt, tin rằng cô gái họ Cổ kia nhất định sẽ nhìn thấy. Nếu như con trai chúng ta ở nhà thì tốt rồi, ông già, năm nay chúng ta có thể gặp mặt con trai và cháu nội một lần không?”

Trưởng thôn cũng không biết trước được như thế nào, nhưng vẫn an ủi vợ nói: “Bà già à, bà đừng có lo, con trai chúng ta có hỏi thăm người thân rồi, chắc chắn lúc đó sẽ mang cả con dâu và cháu nội về thăm chúng ta, bà yên tâm!”

Vợ Trưởng thôn nghe chồng mình an ủi, trong lòng cũng cảm thấy khá hơn, quệt quệt khóe mắt, liên tục gật đầu nói như vậy là tốt. Trưởng thôn nhìn vợ mình, không biết trong lòng là vị gì nữa.

Ở bên này Cổ Tiểu Nguyệt Ở bên này, Cổ Tiểu Nguyệt cùng với Văn Mạn Lệ và Ngô Huy ăn điểm tâm, sau đó đi tới nhà Trưởng thôn, chờ ông sắp xếp nhiệm vụ cho ba người. Khi bọn họ đến nhà Trưởng thôn, liền nhìn thấy Lý Quang Hoa đang khí thế ngút trời trong sân.

Lý Quang Hoa đang lấy cho Trưởng thôn lu nước, thì ngay lập tức nhìn thấy hình bóng giai nhân xuất hiện trước mắt mình, vẻ mặt buồn cười đang nhìn bản thân. Lý Quang Hoa nhất thời ngây ngẩn cả người, sắc mặt đỏ bừng, cả người lúng ta lúng túng không biết nên phản ứng như thế nào.

Cổ Tiểu Nguyệt không ngờ bản thân mình ở trong sân nhà Trưởng thôn lại có thể gặp gỡ được Lý Quang Hoa, nhìn Lý Quang Hoa trước mắt chịu khó như vậy trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy rất thoải mái.

Đồ ngốc này nhìn mình, cả người đỏ như muốn bị thiêu cháy, thật sự làm cho cô cảm thấy trong lòng rất sung sướng. Cô chỉ biết tên ngốc này nhất định sẽ thích mình, chẳng lẽ, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy đã thể hiện ra ngoài sao?

Rất lâu sau Cổ Tiểu Nguyệt mới biết được đây không phải là lần đầu bọn họ mới gặp nhau, vẫn cảm ơn ông trời như trước có thể bồi thường những tiếc nuôi trong lòng người, người có tình sẽ thành thân thuộc.

Mãi cho đến khi Cổ Tiểu Nguyệt cười ra tiếng, Lý Quang Hoa vẫn chưa kịp phản ứng lại. Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Cổ Tiểu Nguyệt, cảm thấy trong lòng như nở hoa.

Hai người hữu tình cùng nhìn nhau làm cho Văn Mạn Lệ cảm giác ánh mắt họ lúc đó toát ra cả tia lửa điện. Văn Mạn Lệ cảm thấy tình yêu của bạn thân nhất định đã tới, không khỏi cười xấu xa, ho khan một tiếng, làm cho hai người đang nhìn nhau cuống quýt gật đầu.

Cổ Tiểu Nguyệt thể hiện khá tốt chỉ có điều trong lòng tràn ngập vui sướng. Chỉ khổ cho Lý Quang Hoa chỉ hận không có cái hố nào để nhảy xuống.

Văn Mạn Lệ trêu đùa thành công, xấu xa huých bả vai Cổ Tiểu Nguyệt. Giống tên trộm nói: “Ái chà, đây là tình huống gì nhỉ, Cổ đại tiểu thu nhà chúng ta sao lại nhìn chằm chằm một người con trai trẻ tuổi anh tuấn như vậy nhỉ. Đây cũng không giống tác phong bình thường của cậu!!! Ha ha, hay là trong lòng xuân tâm nảy mầm rồi hả?”

Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Lý Quang Hoa ngượng ngùng, trong lòng vô cùng buồn cười. Anh có lẽ chỉ có gặp cô mới có thể thành ra như vậy, đứa ngốc này!

Không để ý đến sự trêu đùa của Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt dịu dàng nhìn Lý Quang Hoa cười nói: “ Xin chào, tôi tên Cổ Tiểu Nguyệt, không biết anh tên gì?”

Cô gái mình yêu thương ở ngay trước mắt, còn cuoif dịu dàng với mình như vậy, làm Lý Quang Hoa cảm thấy tất cả như mơ, không chân thực, Lý Quang Hoa biết bản thân mình không thể cứ như vậy, nếu không cô ấy nhất định sẽ có ấn tượng xấu với mình.

Cố gắng xua đi sự khẩn trương trong lòng, Lý Quang Hoa ngây ngô cười nói: “Xin chào, Cổ tiểu thư, tôi là Lý Quang Hoa, tôi biết cô là thanh niên trí thức mới tới, tôi phụ trách chỉ việc cho các hô. Ha ha!”

Khuôn mặt Lý Quang Hoa sáng ngời, trong đôi mắt hơi ngượng ngùng chỉ chứa đựng hình bóng của mình, làm Cổ Tiểu Nguyệt thật có ý muốn khóc. Thật tốt, cuối cùng cô cũng có thể cùng Lý Quang Hoa bắt đầu. Từ giờ phút này, cả đời này họ nhất định ở bên nhau.

Nghe xong giai nhân nói, đôi mắt to đọng một hạt trân châu thủy linh (*ý nói nước mắt mà ảnh ví von vậy á) không nói hết được cảm xúc. Lý Quang Hoa cảm thấy chỉ cần có thể cùng với Cổ Tiểu Nguyệt lẳng lặng ở cùng nhau như vậy là anh đã có được toàn thế giới.

Văn Mạn Lệ không biết nói gì, bản thân mình vừa ngắt lời thì hai người đã ẩn tình nhìn nhau. Không đầy một lát lại giống như sắt với nam châm, đôi mắt chăm chú tương giao, giống như không để ý đến bất cứ ai. Không còn cách nào khác, cũng không nghĩ đến tình huống này nên Văn Mạn Lệ trực tiếp kéo Cổ Tiểu Nguyệt vào nhà trưởng thôn. Cổ Tiểu Nguyệt bị Văn Mạn Lệ kéo nên bất đắc dĩ rời đi, nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía Lý Quang Hoa, thật lâu không thể tách xa.

Văn Mạn Lệ cũng mặc kệ, cô bảo Ngô Huy kêu Lý Quang Hoa nhờ một chút, xem thử người mà Cổ Tiểu Nguyệt để mắt đến là dạng người như thế nào.

Ngô Huy nhìn Lý Quang Hoa lưu luyến nhìn bóng lưng Cổ Tiểu Nguyệt rời đi, nhìn anh cười nói: “Xin chào, anh là anh Lý đúng không, tôi tên Ngô Huy, là thanh niên trí thức lần này xuống nông thôn rèn luyện. Vừa tồi anh nói sau này sẽ hướng dẫn chúng tôi làm việc, tôi có thể hỏi trước một chút được không?”

Người trong lòng không còn ở đây, nên Lý Quang Hoa cũng khôi phục lại bộ dáng lúc trước. Anh cười nói: “Xin chào, cậu không cần khách sáo như vậy. Cứ gọi tôi là anh Lý, tuổi chúng ta chắc cũng không cách xa lắm. Về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau, nên cậu gọi tôi là anh Hoa, tôi sẽ kêu cậu là cậu Huy, được chứ?”

Ngô Huy nhìn phản ứng của Lý Quang Hoa khác biệt lớn như vậy, trong lòng thắc mắc không thôi. Nhưng mà, Lý Quang Hoa thoải mái chân thành nhưng tương đối mạnh dạn, cậu vui vẻ trả lời: “Được, anh Hoa, thật vui khi gặp được người bạn như anh. Về sau ở thôn Miêu Thạch mong anh giúp đỡ nhiều hơn!”

Lý Quang Hoa vỗ ngực nói: “Không có vấn đề, có anh ở đây, người trong thôn không ai dám bắt nạt các cậu, ha ha!” Hai người đàn ông xa lạ cứ như vậy thành bạn thân.

Cổ Tiểu Nguyệt có chút ngại ngùng, cô còn đang suy nghĩ bản thân mình làm sao có thể gặp được Lý Quang Hoa ở đó, vuốt nhiệt độ trên mặt, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt đầy ngọt ngào.

Văn Mạn Lệ nhìn khuôn mặt Cổ Tiểu Nguyệt ráng hồng, bộ dạng thẹn thùng, khẳng định ràng bạn thân mình đã thật sự nhất kiến chung tình với Lý Quang Hoa.

Đêm qua, Văn Mạn Lệ cùng Ngô Huy sau khi thân thiết cảm thấy vô cùng vui vẻ về phòng. Bản thân cô bây giờ có người yêu cùng bạn tốt ở bên, cảm thấy rất hạnh phúc. Chỉ có điều khi bản thân cô cùng Ngô Huy thân mật, Văn Mạn Lệ đều có thể nhìn được sự hâm mộ trong mắt bạn tốt.

Nhẹ nhàng nhìn lên, Văn Mạn Lệ nhìn trong đêm tối, bóng lưng Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng bé nhỏ, cô thật sự cầu nguyện với ông trời, hy vọng bạn tốt có thể nhanh một chút gặp được một người đàn ông tốt, như vậy hai cô mới thực sự là hạnh phúc.

Có lẽ ông trời thật sự nghe được sự cầu nguyện chân thành của cô (*Tác giả: Chỉ có thể nói, cô gái à, cô nghĩ nhiều quá rồi!) quả nhiên sáng sớm nay, Cổ Tiểu Nguyệt đã gặp được Lý Quang Hoa. Thật giống như sao băng xuyên qua bầu trời đêm đen, giữa hai người có tình cảm có thể tìm thấy được ánh sáng.

Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ bản thân mình thoải mái đối với Lý Quang Hoa có cảm tình, dù sao sau này mình ở cùng với Lý Quang Hoa cũng không thể gạt được Văn Mạn Lệ.

Cô nhìn Văn Mạn Lệ kiên định nói: “Mạn Lệ mình nghĩ mình đã yêu Lý Quang Hoa rồi. Trái tim của mình đập rất nhanh, chi cần nhìn thấy anh ấy, sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh ấy trái tim của mình liền nói rằng, chính là anh ấy, người Cổ Tiểu Nguyệt mình chờ đợi chính là anh ấy!”

Văn Mạn Lệ kích động ôm lấy Cổ Tiểu Nguyệt, khoan khoái nói: “Tốt rồi, Tiểu Nguyệt, cậu biết không, ngày hôm qua tớ còn cầu nguyện ông trời sẽ sớm tìm cho cậu một ngườitốt. Nếu như vậy hai chị em chúng ta nhất đính ẽ rất hạnh phúc. Bây giờ tốt rồi, ông trời thực sự nghe được lời cầu nguyện của tớ, hôm nay cậu gặp được Lý Quang Hoa, lại nhất kiến chung tình. Tớ có thể thấy được, Lý Quang Hoa chắc chăn cũng thích cậu, chân mệnh thiên tử của cậu thật sự xuất hiện rồi!”

Cổ Tiểu Nguyệt ôm lấy Văn Mạn Lệ vui mừng nói: “Mạn Lệ cám ơn cậu đã đối xử tốt với tớ như vậy, tin rằng sau này chúng ta sẽ rất hạnh phúc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.