Editor: Lovenoo1510
Dắt tay người mình yêu, tâm tình Lý Quang Hoa dâng trào đi tới bên ngoài cửa nhà Cổ Tiểu Nguyệt. Mặc kệ bọn họ không muốn như thế nào, thì con đường này luôn có điểm dừng.
Cổ Tiểu Nguyệt cười nhìn khuôn mặt miễn cưỡng của Lý Quang Hoa, mở lời an ủi nói: “Được rồi, anh Quang Hoa, em đến nhà rồi, anh cũng mau về nhà thu thập một chút đi, lát nữa chúng ta còn tập hợp ở khu đất!”
Lý Quang Hoa nắm chặt không muốn buông tay Cổ Tiểu Nguyệt, nhìn cô gái nhỏ cười chúm chím, giọng nói hết sức dịu dàng dụ dỗ: “Không cần, anh về nhà thu thập một chút xong, sẽ trở lại đây đón em, em nhớ chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chờ anh là được rồi, biết không?”
Nhìn Lý Quang Hoa có chút phong cách bá đạo giống Tổng giám đốc, Cổ Tiểu Nguyệt buồn cười nói: “Được rồi, em biết, anh mau về đi, bằng không, người nhà anh phát hiện cả đêm không thấy anh, nhất định sẽ lo lắng.”
Cổ Tiểu Nguyệt nói những lời này, nhìn ở trong mắt Lý Quang Hoa chính là cô gái nhỏ xấu hổ, anh cười híp mắt sờ sờ đầu Cổ Tiểu Nguyệt, hài lòng gật đầu nói: “Vậy thì tốt, em phải ngoan ngoãn nghe lời, anh mới yên tâm, anh nhìn em vào nhà, anh sẽ trở về.”
Độ bám định của Lý Quang Hoa rất chặt, làm Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ khác thường, cô chỉ hy vọng người mình thích thường xuyên kề cận mình, không thể rời bỏ mình mới tốt!
Cuối cùng cũng ngoan ngoãn gật đầu, Cổ Tiểu Nguyệt quơ quơ bàn tay nhỏ bé đang bị Lý Quang Hoa nắm chắc, ý bảo anh buông tay. Sau khi Lý Quang Hoa miễn cưỡng buông ra, Cổ Tiểu Nguyệt cười dí dỏm một tiếng, xoay người về nhà.
Trần Tú Mai vừa vặn ra khỏi cửa liền thấy một màn này, trong lòng cô ta ghen tỵ Cổ Tiểu Nguyệt nhanh như vậy đã câu được một chàng trai. Trong lòng mắng Cổ Tiểu Nguyệt chính là một hồ ly tinh, chàng trai này thoạt nhìn trẻ tuổi khoẻ mạnh cường tráng, dáng dấp cũng hết sức anh tuấn, làm chuyện đó nhất định có thể làm mình tận hứng, tại sao mình lại không gặp được người đàn ông tốt như vậy? Đều là do tiện nhân Cổ Tiểu Nguyệt này không ra gì, cô ta đến, đều đoạt hết toàn bộ mọi thứ của mình.
Nhìn hai người lưu luyến không rời nói tạm biệt, tim Trần Tú Mai ê ẩm, nhìn Cổ Tiểu Nguyệt đi tới, không khỏi lên tiếng châm chọc: “Ôi chao, mới sáng sớm tinh mà mà không đứng đắn cứ dính lấy nhau rồi, không phải tôi nói cô, thân là con gái có phải nên dè dặt chút hay không, cô mới đến không tới hai ngày, đã cùng trai trẻ trong thôn làm ra chuyện xấu bậc này, thật không biết xấu hổ!”
Cổ Tiểu Nguyệt thấy Trần Tú Mai cũng biết sẽ nghe được một chút lời nói bới móc, quả nhiên, trực tiếp đi ra từ phòng Tôn Văn Quảng, Trần Tú Mai rõ ràng là ân ái quá độ, Cổ Tiểu Nguyệt châm biếm ngược lại nói: “Cô có tư cách gì nói tôi … Tôi nguyện ý cùng người đàn ông ấy lui tới là quyền của tôi, không mượn cô xen vào. Hơn nữa, tôi không phải như những người khác, còn chưa xác định quan hệ, đã có thể cùng chung giường chung gối, cởi áo nới dây lưng!”
Trần Tú Mai không ngờ miệng lưỡi Cổ Tiểu Nguyệt lại bén nhọn như vậy, sắc mặt cô ta âm trầm nói: “Cô nói người nào chưa xác định quan hệ, tôi và Văn Quảng sớm muộn gì cũng kết hôn, chẳng qua, cô chỉ nên vui đùa cùng trai trẻ trong thôn một chút thôi, một mình cô ở thành phố tới làm sao có thể gả cho một tên nhà quê, nói như vậy, cô thật là phóng khoáng, gu đàn ông nào cũng có thể tiếp nhận, ha ha!”
Vừa nghe Trần Tú Mai chửi bới Lý Quang Hoa, lửa giận của Cổ Tiểu Nguyệt bùng lên, mặc kệ cô ta giễu cợt mình như thế nào, nhưng không được chửi bới tới Lý Quang Hoa. Trở tay hung hăng đánh Trần Tú Mai một bạt tai lên mặt, âm thanh thanh thuý làm người nghe cũng thấy đau tai.
Vốn Lý Quang Hoa đứng cách đó không xa nhìn Cổ Tiểu Nguyệt, sau khi phát hiện sau khi Trần Tú Mai xuất hiện, chỉ lo lắng Cổ Tiểu Nguyệt có thể bị gây khó khăn. Không ngờ hai người chưa nói được mấy câu đã động thủ, anh biết nếu Cổ Tiểu Nguyệt không bị chọc giận sẽ không động thủ đánh người, nhất định là Trần Tú mai nói gì đó khó nghe, chạm đến ranh giới cuối cùng của Cổ Tiểu Nguyệt.
Nhìn bộ dạng nổi điên muốn xé rách Cổ Tiểu Nguyệt sau khi bị đánh của Trần Tú Mai, Lý Quang Hoa bước nhanh về phía trước, đem Cổ Tiểu Nguyệt bảo hộ sau lưng, một tay ngăn Trần Tú Mai đang điên cuồng lại.
Lý Quang Hoa lo lắng nghiêng mặt nhìn Cổ Tiểu Nguyệt, đau lòng hỏi “Tiểu Nguyệt, em không sao chứ, đánh tay có đau không?” Cổ Tiểu Nguyệt bị tên ngốc nói lời này chọc cười, tên ngốc này không hỏi tại sao mình động thủ đánh người, mà chỉ quan tâm mình có bị thương không. thật sự là làm cô quá cảm động rồi.
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Lý Quang Hoa, cười lắc đầu nói: “Anh Quang Hoa, em không sao, anh buông người đàn bà điên này ra, em không tin cô ta có thể làm gì em!”
Trong nháy mắt ngay tại lúc muốn trở mình phản đòn, Trần Tú Mai lại bị ngăn trở một lần nữa, hận trong lòng không phải nói cũng biết sâu bao nhiêu. Miệng cô ta mắng: “Cái tên nhà quê này, anh mau buông tay tôi ra, anh cho rằng người đàn bà này thực sự thích anh ư, cô ta chỉ muốn vui đùa một chút với anh thôi. Anh là một tên tiểu tử ngốc trong thôn, cô ta có thể bỏ vào mắt sao, chẳng qua là thời gian nhàm chán, thân thể phát dục, muốn tìm đàn ông giải buồn thôi!”
Lý Quang Hoa lập tức tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, nếu không phải vì Trần Tú Mai là phụ nữ, anh đã sớm đấm một đấm vỡ cái miệng đầy thô tục của cô ta đến cha mẹ cô ta cũng không nhận ra rồi. Anh bị mắng chửi không có việc gì, nhưng vũ nhục cô gái anh yêu thì chính là tội ác tày trời.
Đẩy mạnh Trần Tú Mai ra, giống như chạm vào một thứ bẩn thỉu, ghét bỏ không thôi. Thấy Trần Tú Mai không tiếp tục xông lên lần nữa, Lý Quang Hoa lôi kéo tay Cố Tiểu Nguyệt an ủi: “Tiểu Nguyệt, em đừng nghe người đàn bà điên này nói lung tung, anh hiểu em là người như thế nào, em không cần đặt cô ta ở trong lòng, nếu bị chọc tức, anh sẽ đau lòng!”
Không khí tốt, tâm tình tốt, lại bị Trần Tú Mai nổi điên phá hỏng như vậy, không nói cũng biết trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt phiền muộn bao nhiêu. Cô nhào vào ngực Lý Quang Hoa, làm nũng nói: “Người ta sẽ không để cô ta ở trong mắt, chẳng qua em tức giận cô ta nói anh như vậy. Trong lòng em, anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, cùng anh chung đụng, là em nghiêm túc, tuyệt đối không có tư tưởng vui đùa một chút rồi thôi, anh nhất định không được suy nghĩ nhiều!”
Lý Quang Hoa ôm chặt cô gái nhỏ mềm mại, hôn trán cô gái nhỏ, vui vẻ nói: “Tiểu Nguyệt, em biết rõ, anh biết em nghiêm túc, anh tin tưởng tình cảm của chúng ta. Anh không yên tâm em ở sát vách với người đàn bà điên này, nếu không có anh ở đây, cô ta tiếp tục khi dễ em thì làm sao, thật là khiến người ta không yên lòng!”
Cổ Tiểu Nguyệt ôm chặt người đàn ông mình yêu sâu đậm, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, phiền não gì trong lòng đều biến mất. Cô nhẹ giọng nói ra: “Em cũng thấy rất phiền với người đàn bà cả ngày đi thêu dệt chuyện này, nhưng, chúng em vừa mới bắt đầu, sẽ không tốt khi yêu cầu Lão trưởng thôn tìm phòng ốc cho chúng em lần nữa!”
Lý Quang Hoa vuốt sau gáy cô gái mình yêu, đau lòng nói: “Vậy cũng không thể để cho em thời khắc bị người đàn bà điên này uy hiếp được, em và anh cùng đi gặp trưởng thôn Bá gia một chuyến, xem một chút xem có biện pháp giải quyết gì. Anh thật sự không yên lòng để em một mình nơi này!”
Cổ Tiểu Nguyệt ôm Lý Quang Hoa, đối mặt với anh nói: “Em không ở một mình mà, còn có Mạn Lệ và Ngô Huy nữa, nếu em đi, hai người bọn họ phải làm sao? Nhất định Mạn Lệ sẽ không để em rời đi, em cũng không muốn để cô ấy và Ngô Huy ở đây đối mặt với Trần Tú Mai chuyên gây khó khăn cho họ được.”
Cô gái nhỏ dẩu đôi môi đỏ mọng lên, bộ dáng nhỏ bé yếu ớt, Lý Quang Hoa thật hận không thể nhào nặn ấn cô vào trong ngực, để lúc nào cũng như hình với bóng, như vậy anh mới có thể yên tâm.
Anh ôm Cổ Tiểu Nguyệt sát vào người, nhìn khuôn mặt trắng mịn tươi cười của cô gái nhỏ, tâm tình thật tốt nói: “Vậy thì nghĩ biện pháp mang vợ chồng son Huy tử đi, cái chỗ này quả thực có quá nhiều thị phi. Hơn nữa, ngoài người đàn bà điên Trần Tú Mai này ra không nói, anh cũng không yên lòng với cái tên Tôn Văn Quảng xấu bụng sát vách nhà em, ngộ nhỡ em bị hắn khi dễ, vậy anh sẽ khóc chết mất!”
Cổ Tiểu Nguyệt cười hì hì chọc cằm Lý Quang Hoa, trong lòng suy nghĩ có lẽ tên ngốc này đang ghen. Hơi thở của cô quanh quẩn cổ Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt cảm nhận được rõ ràng biến hoá thân thể của tên ngốc này. Không nên tiếp tục trêu ghẹo người đàn ông huyết khí phương cương này, Cổ Tiểu Nguyệt nghiêm trang nói: “Vậy chờ sau khi bọn Mạn Lệ rời giường, chúng ta sẽ thương lượng qua với nhau rồi tính toán sau! Một mình em không có chuyện gì, anh về nhà nhanh chút đi, em sẽ ở nhà an tâm chờ anh tới đón em!”
Biết nếu mình lại tiếp tục ôm cô gái nhỏ, nhất định sẽ xấu mặt, Lý Quang Hoa lưu luyến không rời buông cô gái nhỏ mềm mại đang liên tục đảm bảo trong ngực ra, từng bước đi về nhà.
Sau khi tiễn Lý Quang Hoa về, Cổ Tiểu Nguyệt bắt đầu suy tính biện pháp trước. Cô vốn định nói chuyện yêu đương với Lý Quang Hoa một năm nửa năm rồi kết hơn, nhưng, hiện tại, Văn Mạn Lệ và Ngô Huy đã ở cùng một chỗ rồi, chỉ còn lại mình cô, quả thật có chút không thích ứng.
Nếu không, bây giờ khiến Lý Quang Hoa lấy mình? Cố Tiểu Nguyệt mới vừa nếm qua tình yêu đẹp đẽ, thật sự không muốn chia lìa với Lý Quang Hoa, nếu cô và Lý Quang Hoa thành thân, không phải có thể ngày ngày được ở cùng nhau sao?
Sau khi nghĩ đến việc gả cho Lý Quang Hoa, mình sẽ vì anh sinh con dưỡng cái cuộc sống gia đình tạm ổn, trong lòng cô liền cảm thấy ngọt ngào một hồi. Cuộc sống như thế nhất định là như ở trong mật ngọt trong suối nước nóng, làm cho người ta sảng khoái, lại ngọt đến tận tim.
Cảm thấy cái biện pháp này có thể được, cô cũng không muốn để ý ánh mắt của người khác, chỉ cần mình duy trì ý tốt, một hồi sau, tin tưởng mọi người có thể biết được cách làm người của mình, sẽ không có ảnh hưởng tiêu cực gì.
Đã có chủ ý, mong đợi, tâm tình Cổ Tiểu Nguyệt rất tốt. Cô vui vẻ hớn hở vo gạo chuẩn bị nấu cháo, đêm qua cô dâu mới Văn Mạn Lệ đã phấn khích cả đêm, nhất định hiện tại đã đói bụng rồi. Chờ bọn họ rời giường, cháo mình nấu cũng xong, đến lúc đó sẽ nói tính toán của mình ra, nhất định mọi người đều vui vẻ!
Văn Mạn Lệ chịu đựng thân thể khó chịu, muốn đi ra ngoài một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người đàn bà hạ tiện Trần Tú Mai này vừa nổi cơn gì. Chẳng qua vừa động thân thể, đã kinh động tới Ngô Huy.
Nhìn cô vợ nhỏ trong ngực, trong lòng Ngô Huy thoả mãn một hồi. Nhớ tới điên cuồng và ngọt ngào đêm qua, hiện tại anh lại kích động, chẳng qua lo lắng Văn Mạn Lệ lần đầu làm □□, thân thể nhất định không thoải mái, nên tạm thời khắc chế một phen.
Văn Mạn Lệ tươi cười nhìn khuôn mặt tràn đầy yêu thương của Ngô Huy, không khỏi cong khoé môi oán giận nói: “Anh Huy thật là xấu xa, hôm qua, em bảo anh dừng lại, nhưng anh chỉ biết một mình hưởng thụ, mặc kệ cảm nhận của em, anh làm em đau muốn chết!”
Cô vợ nhỏ oán trách, Ngô Huy vui vẻ nói lời xin lỗi, hôn môi an ủi cô vợ nhỏ, Ngô Huy trái với lương tâm bảo đảm nói: “Đúng, anh sai rồi, lần sau nhất định anh sẽ nghe lời em, em nói dừng, anh sẽ theo em, có được không!”