Editor: Hoàng Lão Tà
Cổ Tiểu Nguyệt cười nói: “Tiểu Nguyệt, ở đây chúng ta chính là người một nhà, mình so với chị em ruột còn thân hơn. Về sau chúng ta sẽ dựa vào
nhau mà sống, chỉ cần chúng ta ở bên cạnh người yêu thương, bình yên
sống một đời, tớ cảm thấy như vậy là hạnh phúc lớn nhất rồi!”
Cổ Tiểu Nguyệt không thể tin được lời nói khắc sâu từ miệng Văn Mạn Lệ,
đây là cô gái nhỏ mà trước đây cô quen sao? Tình yêu thật sự là kỳ diệu, chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến một người trưởng thành
nhanh đến vậy.
Cổ Tiểu Nguyệt đại khái xem cô gái trước mặt đơn thuần giống như em gái
mình, nghĩ rằng kiếp này thật sự quá may mắn, không chỉ có thể cùng Lý
Quang Hoa bắt đầu một lần nữa, mà còn có thêm một người chị em tốt như
vậy ở bên. Sau này mình chắc chắn sẽ có thêm dũng khí, mặc kệ gian nan
như thế nào, có anh cùng cô, cô sẽ cố gắng, không hề sợ hãi.
Hai chỉ em cười vui, đi đến phòng khách nhà trưởng thôn, đợi được sắp xếp công việc.
Mà lúc này, Ngô Huy và Lý Quang Hoa cũng bắt đầu hợp nhau. Cổ Tiểu
Nguyệt và Cổ Tiểu Nguyệt thấy hai người ở chung hài hòa cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, dù sao người trong lòng của hai chị em hợp nhau cũng là
chuyện vô cùng tốt.
Lý Quang Hoa bây giờ đã trấn định hơn khi gặp Cổ Tiểu Nguyệt, nếu như
không muốn nhắc đến mồ hôi đang chảy ra từ lòng bàn tay. Trưởng thôn
nhìn bốn nam thanh nữ tú trước mắt mình cảm thấy rất vui.
Ông cười nói với bốn người: “Hôm nay nhiệm vụ của các cô cậu chính là
làm cỏ ở chỗ thôn đầu đông. Ba người các cô cậu hãy đi theo học tập Tiểu Hoa, trước khi trời tối ông sẽ đến kiểm tra thành quả của mọi người!”
Mấy người trẻ tuổi nhận lệnh đi, vợ trưởng thôn cười hề hề nói: “Ông
già, nhìn bốn đứa trẻ thật tốt, rất xứng đôi. Tôi dám khẳng định, sau
này Tiểu Hoa nhất định sẽ lấy được cô Cổ. Thôn chúng ta sẽ nhanh có đám
cưới thôi, ha ha!”
Văn Mạn Lệ kéo Ngô Huy đi phía sau, duy trì một khoảng với Cổ Tiểu
Nguyệt và Lý Quang Hoa. Cổ Tiểu Nguyệt hiểu rằng bạn tốt đang cho mình
và Lý Quang Hoa một cơ hội, trong lòng buồn cười không thôi.
Lý Quang Hoa đi sát bên giai nhân, anh khẩn trương đến mức tay chân
luống cuống rồi. Anh không dám nhìn mặt Cổ Tiểu Nguyệt, vì sợ rằng bản
thân không nhịn được sẽ thất lễ. Nhưng người trong lòng ở ngay bên cạnh, anh thật sự không khống chế được nhìn về phía Cổ Tiểu Nguyệt. Mỗi lần
tiếp xúc với ánh mắt cô, Lý Quang Hoa lại nhanh chóng dời đi.
Vài lần như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng, đứa ngốc
này thật đúng là đáng yêu. Lý Quang Hoa biết giai nhân nhìn thấy hành
động nhỏ của anh, còn cười