Nhìn khuôn mặt quen thuộc như thế, Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng chán ghét.
Đoàn người tới đón ba người Cổ Tiểu Nguyệt đi xuống nông thôn có cả Tôn Văn Nghiễm.
Tôn Văn Nghiễm không biết vì sao trong phút chốc khi nhìn thấy Cổ Tiểu
Nguyệt, tim hắn giống như mở ra, trong đó tràn đầy hình bóng Cổ Tiểu
Nguyệt. Cô bé xinh đẹp như vậy, toàn bộ đâm sâu vào lòng hắn.
Trần Tú Mai ở một bên nhàm chán, cô ta nhìn vào bên trong, lần này lại có
hai cô gái xinh đẹp như vậy. Nhất là ngược buộc tóc đuôi ngựa phía bên
trái, khuôn mặt trắng nõn, đây có lẽ là cô gái đẹp nhất mà cô ta gặp từ
trước tới giờ.
Giác quan thứ sau nói cho cô ta biết, cô gái này
chính là đối thủ lớn nhất của mình. Trần Tú Mai quay đầu căng thẳng nhìn Tôn Văn Nghiễm, quả nhiên, Tôn Văn Nghiễm nhìn chằ chằm Cổ Tiểu Nguyệt
không chớp mắt, mang bộ dạng trồng cây si. Trần Tú Mai mới khẳng định dự cảm của mình là vô cùng chính xác.
Trần Tú Mai rất hận Cổ Tiểu
Nguyệt, hận cô gái này vừa đến đã cướp đi thứ mà bản thân cô ta đã hao
tổn tâm trí trong bốn năm qua vẫn không lấy được – Tôn Văn Nghiễm.
Lúc Trần Tú Mai đến thôn Miêu Thạch, trong đám người đông đúc, đã nhìn thấy Tôn Văn Nghiễm. Cô không thể yin được trên thế giới này còn có một
người đàn ông đẹp trai nhã nhặn như vậy, tim cô cũng từ đó trầm luân
trong bể tình.
Những ngày sau đó, cô không ngừng xum xoe trước
mặt Tôn Văn Nghiễm. Mỗi ngày cô đều ăn mặc khác biệt với những cô gái ở
nông thôn. Cô tin tưởng rằng trong thôn Miêu Thạch này cô chính là cô
gái đẹp nhất.
Chỉ đáng tiếc, Trần Tú Mai rất ảo não là Tôn Văn
Nghiễm vẫn không có cảm giác gì với mình. Không nhìn thấy sự dịu dàng
của mình, không nhìn thấy sự khiêu khích của mình, luôn luôn cả thấy
chướng mắt cô.
Nhưng bởi vì cô ăn mặc rất đẹp, nổi trội hơn rất
nhiều so với các cô gái nông thôn. Mà Tôn Văn Nghiễm tạm thời vẫn còn
chưa có người trong lòng nên Trần Tú Mai cam giác mình vẫn còn cơ hội.
Chỉ cần mình chịu cố gắng, một ngày nào đó Tôn Văn Nghiễm sẽ là của cô.
Cô ôm ảo tưởng này vượt qua bốn năm, trong lúc này, rất nhiều chàng trai
trong thôn đã có ý tứ với cô. Nhưng mà, măý cao hơn đầu, cô chẳng để ý
được người đàn ông nào ở nông thôn cả. Cô đói với bọn họ đều nghiêm túc, kiêu ngạo giống như một cô công chúa.
Nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt
đã đến, ảo tưởng của cô bị phá vỡ, làm sao cô có thể không hận! Cô hận
không thể tiến lên xé nát gương mặt của Cổ Tiểu Nguyệt, để xem làm cách
nào cô ấy có thể quyến rũ người khác!
Cổ Tiểu Nguyệt đang bị ánh
mắt Tôn Văn Nghiễm nhìn chằm chằm cảm thấy chán ghét không thôi, trong
lúc lơ đang lại nhìn thấy ánh mắt ác độc của Trần Tú Mai! Cô biết Trần
Tú Mai hận mình, nhưng mà không biết từ khi nào thì bắt đầu!
Bây
giờ nhìn thấy ánh mắt ác độc đó, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt buồn bực
không thôi. Kiếp trước mình có biết bao nhiêu ngu xuẩn không biết nữa!
Ngay từ đầu Trần Tú Mai đã không có ý tốt với mình, vì sao mình lại
không nhìn ra chứ! Còn mang hết bí bận ra chia sẻ với cô ta, coi cô ta
như bạn tốt. Kết quả cuối cùng không cam tâm tình nguyện mà chết đi.
Nghĩ tới hai người, một cặn bã nam, và một người đàn bà có tâm cơ kỹ nữ,
tinh thần Cổ Tiểu Nguyệt lập tức giảm sút không thôi. Ở bên cạnh Văn Mạn Lệ chú ý tới bạn tốt luôn vui tươi, lúc này lại không nói gì cả, chỉ
mang nét mặt không vui.
Văn Mạn Lệ nghĩ đến việc hay là Cổ Tiểu
Nguyệt nhìn thấy hoàn cảnh ở thôn Miêu Thạch trong lòng không thể chấp
nhận vì vậy mới không vui! Cô bây giờ đang rất hạnh phúc, có Ngô Huy bên cạnh, thì chỗ nào cũng có thể ở lại.
Nhẹ nhàng cầm lấy tay Cổ
Tiểu Nguyệt , đợi cô nhin qua phía mình. Văn Mạn Lệ cười động viên Cổ
Tiểu Nguyệt, hy vọng bản thân mình có thể an ủi động viên được bạn tốt.
Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác lòng bàn tay mình ấm hơn, nhìn bạn tốt của mình
đang cười động viên, cảm thấy cuộc sống cũng không đến nỗi tồi tệ hẳn,
cô nhất định sẽ không dẫm lên vết xe đổ. Có không gian làm chỗ dựa, có
nhiều hơn kiếp trước mười năm kinh nghiệm, lại có bạn tốt ở bên. Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ, nếu như ản thân mình vẫn không thể vượt qua được thì chính mình thật là ngu ngốc giống heo!
Thôn trưởng đọc một đoạn phát
biểu, Cổ Tiểu Nguyệt tìm kiếp khắp nơi hình bóng một người! Chỉ là hình
ảnh cô mong nhớ ngày đêm vẫn không thấy, mà chỉ thấy cô em chồng kiếp
trước Lý Hà Hoa xuất hiện trong đám đông.
Nhắc đến Lý Hà Hoa, Cổ
Tiểu Nguyệt thật sự đau đầu. Tính cách xảo trá, khi thì táo bạo, ỷ vào
việc được người nhà chiều chuộng mà không coi ai ra gì, tùy tiện sai
bảo, lại chẳng biết trên dưới!
Kiếp trước Cổ Tiểu Nguyệt gả cho Lý Quang Hoa vài năm đã nhận đủ sự bắt nạt của Lý Hà Hoa.
Năm 1979, đồng thời bị người yêu và bạn thân bỏ rơi rồi cao chạy xa bay!
Đoạn thời gian đó cuộc sống của Cổ Tiểu Nguyệt giống như ở trong bóng
đêm. Là Lý Quang Hoa luôn ở bên cạnh không rời bỏ cô. Cô không về lại
được thành phố, ở nông thôn cũng không quen, không làm được việc nhà
nông, cuối cùng đành không cam tâm tình nguyện mà gả cho Lý Quang Hoa.
Nghĩ đến bản thân mình đêm tân hôn cũng không cho Lý Quang Hoa chạm vào
người, vậy mà tên ngốc đó vẫn vui vẻ đến mức cười đến mang tai, giống
như là có được cả thiên hạ vậy, hận không thể nói cho tất cả mọi người
rằng anh đang rất vui vẻ. Đêm đó, Lý Quang Hoa ngủ được một giấc.
Sáng hôm sau, bà nội phát hiện chú rể mới ngủ dưới đất. Vốn dĩ không hợp ý,
bà đối với cô cũng chẳng có tý hảo cảm nào. Từ đó về sau lại càng không
hòa thuận. Chỉ có Lý Quang Hoa là che chở cô khắp nơi, một chút cũng sợ
cô chịu ủy khuất. Không để ý đến thái độ ác liệt như thế nào, anh luôn
luôn cười khi đối diện với cô.
Lý Hà Hoa bởi vì thấy Lý Quang Hoa che chở mình khắp nơi nên thái độ càng không tốt. Mọi người trong nhà
đều không ưa khi thấy Lý Quang Hoa đối xử với mình như vậy, nên cũng mặc kệ cho Lý Hà Hoa làm càn. Lý Quang Hoa không ở nhà, cuộc sống của cô
cũng trôi qua cực thảm.
Vốn dĩ không nguyện ý gả cho Lý Quang
Hoa, mỗi ngày lại phải chịu đựng những lời nói lạnh nhạt, và sự bắt nạt, nên Cổ Tiểu Nguyệt bị dày vò vô cùng. Mặc dù không cần làm việc nhưng
trong lòng rất không thoải mái, nên đem tất cả bực tức trút lên người Lý Quang Hoa.
Cứ tuần hoàn như thế, Cổ Tiểu Nguyệt đối xử không tốt với Lý Quang Hoa. Mọi người trong nhà họ Lý đối xử không tốt với Cổ
Tiểu Nguyệt. Càng về sau, Lý Quang Hoa bị biến từ một cậu thanh niên
sáng sủa trở thành người luôn buồn bực.
Cổ Tiểu Nguyệt không hiểu được tại sao kiếp trước mình lại đối xử với người đàn ông yêu mình đậm
sâ như vậy. Cô cảm thấy Lý Quang Hoa mãi mãi sẽ yêu thương mình như vậy, nên cho dù cô làm ra chuyện gì, cũng luôn được tha thứ.
Nếu
không phải là phát sinh ra tai nạn đó, thì vĩnh viễn cô cũng không hiểu
được, chỉ có người đàn ông này mới dùng cả sinh mạng để yêu thương, che
chở cô!
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn thấy Lý Hà Hoa phấn khỏi nhìn ba
người, thỉnh thoảng lại ghé đầu bàn tán với mấy cô bạn. Chẳng qua là khi ánh mắt cô và ánh mắt Lý Hà Hoa chạm phải nhau, Cổ Tiểu Nguyệt mới biết được ánh mắt đó mang theo sự chán ghét và ghen tị.
Xem ra là do
khuôn mặt của cô đã gieo họa không ít. Dẫn tới lưu manh, cặn bã nam
không nói, còn có tâm cơ kỹ nữ, còn bị cô em chồng xảo trá bắt nạt.
Nhưng mà kiếp này, cô sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt mình, ngay cả em gái
của anh cũng không được, nếu dám ăn hiếp cô, cô sẽ đáp lại.