Trùng Sinh Ác Nữ Trở Về

Chương 7: Chương 7: Thiếu






Editor: quynhle2207—

Lúc Tần Nghiên Tịch tỉnh lại đã là ngày kế tiếp rồi!

"Đứa trẻ này! Tỉnh lại rồi!" Tần lão gia tử đã canh chừng ở bên người Tần Nghiên Tịch cả đêm!

Nhìn vẻ đau lòng của ông lão, Tần Nghiên Tịch có chút áy náy! Là sự áy náy của một vãn bối, lại càng thêm áy náy là vì cháu gái của ông.

"Ông ngoại!"

"Tỉnh lại là tốt rồi! Tỉnh lại là tốt rồi! Ông sai người làm chút đồ ăn cho con, con muốn ăn gì? Chắc chắn bây giờ đã đói bụng rồi, có chuyện gì thì chờ chút nữa chúng ta sẽ nói sau!” Ông sợ Tần Nghiên Tịch sẽ bị kích động lần nữa, <quynh/le/2207> lúc này chỉ có thể làm cho tâm tình cô ổn định trước đã.

"Ông ngoại! Con không sao! Mẹ ở nơi nào? Con muốn đi gặp mẹ một chút!" Đời trước, trước khi chết cũng không có gặp mặt một lần, hiện tại cô rất nhớ, muốn gặp mẹ một chút.

"Vậy chúng ta ăn cơm xong rồi mới đi có được không?” Ông cụ biết được tâm tình của Tần Nghiên Tịch, nhưng ông vẫn không yên lòng thân thể của cô.

"Được! Vậy chúng ta ăn cơm trước!" Vì để cho ông cụ được yên tâm, Tần Nghiên Tịch vẫn đồng ý.

Hai người dùng qua bữa cơm đơn giản, ông cụ đã dẫn Tần Nghiên Tịch đi tới ngọn núi phía sau.

Chỉ có một mình Tần gia sống ở Ly Sơn, tuy không có bất kỳ danh hiệu nào ở trong các hào môn thế gia, nhưng cơ hồ những gia tộc có địa vị đều biết được ở Trung Quốc có một Tần gia, hơn nữa không có bao nhiêu người dám đụng tới.

Nhưng đến thế hệ này của mẹ Tần Nghiên Tịch thì lại không giống vậy, nếu không có lão gia tử vẫn luôn trấn giữ Tần gia thì Tần gia này có thể đã đổi họ.

Đời trước Tần Nghiên Tịch không chú ý tới bất cứ tin tức gì của Tần gia, căn bản không biết còn có nhà của Tần gia ở Ly sơn. Cộng thêm Diệp gia và Tống Triết cố ý giấu giếm, căn bản cô không biết rằng mình có có một người ông.

Mộ của Tần Dao ở trang viên phía sau, nơi đó có cả một biển hoa oải hương.

Trong trí nhớ của Tần Nghiên Tịch, mẹ rất thích hoa oải hương. Lúc đó, Tần Nghiên Tịch có hỏi bà là tại sao lại thích hoa oải hương đến như vậy?

"Mẹ! Tại sao mẹ lại thích loại hoa oải hương này vậy?”

"Bởi vì ngôn ngữ của hoa oải hương chính là chờ đợi tình yêu. Mẹ cũng đang chờ đợi!”

"Mẹ, người đang chờ đợi ba sao?”

"Đúng vậy!"

Tần Nghiên Tịch nhìn mộ bia của mẹ, /dien/dan/le/quy/don/com/ nhìn tấm hình của mẹ ở phía trên, nước mắt không ngừng chảy xuống!

Mẹ! Con vẫn không vượt qua được, cho dù con đã sống lại cũng vẫn không thể nhìn thấy người một lần cuối. Mẹ! Thật xin lỗi, con hối hận rồi. Nếu như lúc ban đầu chịu nghe lời của mẹ, bầu bạn bên cạnh người, có phải mẹ sẽ không rời đi sớm như vậy hay không? Mẹ, con sai rồi! Con thật sự sai rồi!

"Ông ngoại! Người về trước đi, để cho con ở lại một mình với mẹ! Con sẽ đến tìm ông sau.” Cô không muốn ông cụ ở lại với mình, cô muốn cùng mẹ tâm sự nhiều chuyện.

"Được! Tần Mẫn đợi ở bên ngoài! Có chuyện con cứ gọi cô ấy!”

Ông cụ biết được trong lòng Tần Nghiên Tịch nghĩ gì, chỉ là dặn dò một câu liền đi ra ngoài!

Sau khi ông cụ ra ngoài, Tần Nghiên Tịch quỳ gối trước mộ Tần Dao. Cái quỳ này cũng thật muộn màng, chậm đến cả hai kiếp!

"Mẹ! Người yên tâm đi! Con sẽ không ngu xuẩn giống như đời trước đâu, mặc kệ là Diệp gia,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.