Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 105: Chương 105




“Hả?” Tịch Lục ngẩn người, nhìn người vừa tới, trong đầu lại bắt đầu tìm tòi một vòng mới, người kia càng tới gần, cậu càng cảm thấy thật sự là quen mặt, nhưng tên lại vẫn không gọi ra khỏi miệng được.

Trong trí nhớ tồn tại một người như vậy, nhưng lại không cách nào tìm kiếm được tin tức về người này.

“Tôi là chú rể, Trần Giới là cô dâu, Tịch Lục cậu ở bên cạnh hỗ trợ tung cánh hoa, còn có Hồng Á, cậu đừng chỉ ở đó nhìn, cũng tới hỗ trợ đi.”

Giọng nói trẻ con mang theo non nớt, tự tin mà lại huênh hoang.

Tịch Lục kêu lên: “Giang Ninh?”

Giang Ninh cười lên, ôn hòa mà lại nho nhã, hắn nói: “Cậu còn nhớ tôi sao? Đã có nhiều năm không gặp như vậy rồi, cậu vẫn là cái dạng này không thay đổi…” Hắn nhìn nhìn Tịch Lục đã cao hơn mình nửa cái đầu, nói: “Cũng không đúng, vóc dáng cậu bây giờ trở nên cao hơn trước đây nhiều.”

Trần Giới ngẩng đầu, nhìn Giang Ninh một cái, rủ mắt xuống, biểu tình thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu cao hứng.

Tịch Lục đối với việc mình theo bản năng kêu tên người này lên cũng khá ngạc nhiên, nhưng sau khi ngạc nhiên xong, cậu nhìn nhìn Trần Giới, lại liếc nhìn Giang Ninh, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác không rõ tên.

Có chút sợ hãi, có chút áp bách.

Cậu vươn tay, sờ sờ cái ót của mình để che dấu sự bối rối trong lòng mình, cậu nói: “Phải không? Hết lớp mười xong, tôi đã bắt đầu cao không ngừng, so với trước đây đúng là thay đổi rất lớn.”

Giang Ninh cười cười, không hề có chút khoảng cách nào, hắn nói: “Lúc trước khi tôi nhìn thấy cậu ở trên TV, thật là vô cùng giật mình, không nghĩ tới cậu đã thành ngôi sao, bây giờ cậu học trường nào?”

Tịch Lục nhìn hắn trả lời: “Học viện điện ảnh X.”

Giang Ninh nói: “Cách rất gần đó, vậy sau này có cơ hội ra ngoài chơi cùng nhau nhiều hơn nha, gọi cả Trần Giới, chúng ta có thể giống như là khi còn bé.”

Tịch Lục cảm giác được đầu có chút đau, nhìn Giang Ninh phía đối diện, luôn cảm thấy phảng phất như có thứ gì muốn nhảy từ bên trong ra.

Nội tâm cậu có chút nôn nóng.

Góc áo đột nhiên bị người kéo lại, cậu cúi đầu, nhìn thấy tay Trần Giới đang kéo áo cậu, chạm vào cặp mắt xinh đẹp lành lạnh kia của Trần Giới.

Giống như là đột nhiên xối một chậu nước đá lên ngọn lửa đang cháy hừng hực, tim cậu lập tức yên ổn lại.

SKIP IN 5...

00:00

Tầm mắt Giang Ninh rơi vào trên tay Trần Giới, hắn cười cười, chỉ là ý cười mang trong mắt không biết rốt cuộc là thật hay là giả, quay đầu, lại phảng phất như không nhìn thấy gì cả.

“Giang Ninh, còn leo núi không thế?” Đám bạn ở bên cạnh Giang Ninh tựa hồ có chút không kịp đợi, nói với hắn.

Giang Ninh quay đầu lại, nói: “Leo chứ.” Sau đó hắn nhìn nhìn Tịch Lục cùng Trần Giới, nói: “Các cậu cũng là đi leo núi sao? Nếu không thì đi cùng nhau đi?”

Tịch Lục nhìn thoáng qua Trần Giới, trong mắt Trần Giới không nhìn ra cái gì, nếu từ chối, có thể rất quái dị hay không, theo lý thuyết là người bạn tốt rất nhiều năm không gặp, có thể gặp lại một lần nhất định rất không dễ dàng, Trần Giới có thể hi vọng đi cùng hay không? Trong đầu của cậu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.

Cuối cùng gật gật đầu, cậu nói: “Vậy đi cùng nhau đi.”

Vì thế, lại lâm vào một cái vòng quái dị, Tịch Lục đứng ở bên trái Trần Giới, mà Giang Ninh đứng ở bên phải Trần Giới, ba người đi thành một hàng, Giang Ninh cũng không có ý hành động cùng bạn mình.

Giang Ninh rất biết gợi chủ đề, không giống với Tịch Lục, hắn nói chuyện rất có kỹ xảo, làm cho người ta muốn nói chuyện phiếm với hắn.

Giang Ninh nói: “Thật là hoài niệm trước đây quá, khi đó bạn bè ở gần đều chơi chung một chỗ, chỉ cần vừa tan học là sẽ cùng nhau chơi trò chim ưng bắt gà con hoặc là cảnh sát và kẻ trộm.”

Trong đầu Tịch Lục cũng không có những ký ức đó, cậu chỉ có thể lúng túng đáp lại, sau đó sờ ót mình, không biết nên nói cái gì.

Tóm lại, nói ít, sai ít.

“Trần Giới, cậu còn nhớ không? Khi đó chúng ta cùng nhau đi trung tâm bơi lội, lúc ấy cậu là người học bơi nhanh nhất trong chúng ta, lúc chúng tối còn đang tập nín thở, cậu đã có thể bơi tự do rồi.” Giang Ninh khéo miệng, lại có một gương mặt không tồi, tuy bề ngoài không bằng những ngôi sao kia, nhưng hơn ở chỗ có hương vị của riêng mình.

Phương diện ăn mặc cũng hoàn toàn khác với phong cách của Tịch Lục.

Nếu như nói Tịch Lục là tầm giá vừa phải, như vậy có thể nói Giang Ninh chính là thuộc về loại giá cao.

Trần Giới khẽ rủ mắt, lại lộ ra nốt ruồi nho nhỏ trên mí mắt kia, nét mặt của cô mang theo có chút ngẩn ngơ, phảng phất như bởi vì lời của Giang Ninh mà trở về những ngày quá khứ.

Cô gật gật đầu, nói: “Ừm, Giang Ninh, cậu là người học bơi được thứ hai.”

Tịch Lục không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cười trừ ha ha ở bên cạnh.

Giang Ninh ngước mắt lên đột nhiên nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Tịch Lục, cậu còn nhớ khi đó cậu học bơi được từ lúc nào không?”

Tịch Lục không nghĩ tới Giang Ninh lại đột nhiên chuyển vấn đề tới trên người mình, ngẩn người, sau đó nhìn phía trước, nói: “A, tôi chắc là không có học được đi, tôi không biết bơi, vẫn luôn là con vịt lên cạn đó.”

Giang Ninh đột nhiên dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn Tịch Lục, sau đó không nói gì thêm.

Trần Giới đột nhiên dừng ở chỗ này, sau đó nhíu mày, trong mắt mang theo tức giận nhìn về phía Giang Ninh, cô nói: “Giang Ninh, cậu là đến leo núi đúng không?”

Giang Ninh ngẩn người.

Tịch Lục cũng có chút không rõ vì sao Trần Giới đột nhiên nổi giận.

Trần Giới nhìn Tịch Lục một cái, cuối cùng lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Tịch Lục đi bên cạnh Trần Giới, sau đó khẩn trương hỏi: “Thật sự không có gì sao?”

Trần Giới cười cười với Tịch Lục, lắc lắc đầu, nói: “Thật.”

Giang Ninh tự nhiên không sẽ bởi vì một câu nói của Trần Giới mà thay đổi mục tiêu của mình, hắn đi tới, phảng phất như hoàn toàn không có gì không vui, tiếp tục bắt chuyện với Trần Giới Tịch Lục.

Đi một đường, cơ hội Tịch Lục nói chuyện đã ít lại càng ít, phần lớn đều là Giang Ninh cùng Trần Giới trao đổi, có điều mặc dù là trao đổi, Trần Giới trả lời đại khái đều là các loại như, ừ, được,…, coi như cho Tịch Lục chút an ủi.

Chân Tần cùng Trương Giai đi ở phía sau, Chân Tần nhìn một người đột nhiên không biết từ đâu chui ra, nhíu nhíu mày, nhìn Trương Giai bên cạnh hỏi: “Em biết người kia không?”

Trương Giai ngước mắt lên nhìn nhìn, sau đó trả lời: “Giang Ninh, một nhân vật phong vân trong trường.”

Chân Tần gật gật đầu.

Bên cạnh, đám bạn đi cùng Giang Ninh ở phía sau nói ——

“Xem đi, tôi đã nói Giang Ninh thích Trần Giới mà, vừa nhìn thấy Trần Giới là như vậy, tôi đã nói làm sao đột nhiên ngày hôm qua cậu ta nói muốn leo núi, đoán chừng là vì Trần Giới.”

“A, không nghĩ tới Giang Ninh cũng là người si tình, các cậu biết không? Tôi nghe nói Giang Ninh và Trần Giới là thanh mai trúc mã, cũng không trách được.”

“Cơ mà người đi cùng Trần Giới là ai vậy? Chưa từng thấy, hình như không phải học trường chúng ta, đội mũ đeo kính đen, là muốn làm cái gì? Y như thằng trộm.”

“Này, nói nhỏ thôi, cậu không phát hiện bên cạnh còn có một thằng đội mũ đeo kính đen sao?”



Chân Tần cau mày, được rồi, tuy rằng không muốn thừa nhận mình rõ ràng chính là người trong miệng bọn họ.

Xem ra thằng Giang Ninh này không đơn giản đâu, kể từ lúc vừa mới bắt đầu mục đích chính là Trần Giới, mà người này cũng quen biết Tịch Lục.

Đây không rành rành là tình tiết tam giác tình yêu thường xuất hiện trong TV sao?

Nhìn kỹ thằng Giang Ninh này, có một gương mặt không tệ, nói chuyện cử chỉ cũng bất phàm, nhưng chỉ bằng bộ quần áo mặc hôm nay, cũng có thể thấy được bối cảnh gia đình rất giàu có.

Cuộc trò chuyện của ba người, nhìn kỹ mà nói, có thể nhìn ra, người này vẫn luôn chủ đạo không khí.

Là một kẻ thắng trời sinh.

Hoàn toàn khác với loại mềm yếu như Tịch Lục mà.

Tịch Lục tuy rằng có một gương mặt tốt, nhưng là cấp bậc rất rõ ràng không phải đối thủ của người đàn ông này, cũng không biết nói chuyện, còn hơi một tí là đỏ mặt ngượng ngùng, dạng thiếu nam ngây thơ.

Có điều đây cũng là ưu thế của cậu đi.

Chân Tần giương môi lên, chẳng qua cũng không tồi, cũng là lúc để cho Tịch Lục biết cái gì gọi là ý thức nguy cơ, thời điểm nên ra tay.

“Anh cười gian trá quá.” Bên cạnh, Trương Giai nhìn Chân Tần nói.

Chân Tần chớp chớp mắt, trả lời: “Nào có, chỉ là nhìn thấy Tu La tràng, nên không kìm lòng được cảm thấy rất thú vị mà thôi.”

Trương Giai như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Trần Giới, nói: “Phải không?”

Tác giả có lời muốn nói: =-= ha ha ha, sung sướng khi người gặp họa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.