Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 108: Chương 108




Sau khi đi theo Trần Giới đi ra từ bệnh viện, Tịch Lục liền yên lặng đi theo sau cô, len lén nhìn cô, sau đó một câu nói cũng nói không nên lời.

Giống như là một chú cún con bị chủ nhân gạt sang một bên, cậu vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Trần Giới.

Lúc Trần Giới quay đầu lại nhìn về phía Tịch Lục, chỉ thấy mắt Tịch Lục sáng lên, sau đó mong đợi nhìn cô, phảng phất sau lưng có thêm cái đuôi, phe phẩy không ngừng.

Trần Giới thở dài một hơi, tất cả tức giận đột nhiên biến mất luôn, cô nói: “Cậu qua đây đi.”

Tịch Lục giật mình một cái, vội vàng te te tửn tửn chạy tới, sau đó nhìn Trần Giới không chớp mắt.

Trần Giới nói: “Lần sau nhớ phải chú ý một chút, biết chưa? Lúc ở chỗ tương tự với loại chỗ này, phải chú ý an toàn, lỡ như xảy ra chuyện gì, bên cạnh không có người thì làm thế nào?” Cô nói xong, dường như là nhớ ra cái gì đó, rủ mắt xuống, nuốt ruổi nhỏ tròn trịa kia lại xuất hiện ở trước mắt Tịch Lục.

“Không phải lần nào cũng có thể có người ở bên cạnh giúp chúng ta.” Trần Giới nói như vậy, hốc mắt đột nhiên đỏ lên

Tịch Lục ngẩn người, trong lòng đột nhiên như là bị cái gì đâm một cái, Trần Giới rõ ràng không có khóc, nhưng dường như cậu lại nhìn thấy có nước mắt chảy xuống xuôi theo khuôn mặt.

“Có người hay không… có người không… mau đến mau cứu bọn họ…” Tiếng khóc xé gan xé ruột lại vang lên bên tai Tịch Lục lần nữa, trước mắt cậu hiện ra bộ dáng khóc lóc nức nở của Trần Giới.

Cậu mở to hai mắt, không có suy nghĩ nhiều, vươn tay bắt lấy bả vai Trần Giới, nói: “Trần Giới, Trần Giới, cậu nhìn mình đi, mình sẽ không xảy ra chuyện gì, đây chỉ là một chuyện nhỏ, sau này mình sẽ chú ý, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, thật.”

Trần Giới cúi đầu, tóc cô có mấy lọn rơi ở đầu vai, vành mắt cô vẫn đỏ như cũ, nhưng vào lúc nghe thấy lời Tịch Lục nói, ngẩng mặt lên, cười cười.

Nụ cười đó, giống như là sắp khóc vậy.

Trái tim Tịch Lục như là bị đâm một cái, cậu nắm chặt tay Trần Giới, phảng phất cảm giác được, nếu như mình buông tay, Trần Giới sẽ lại là cô độc một mình.

Lần đầu tiên cậu cảm giác được, trong lòng Trần Giới cất giấu rất nhiều chuyện.

Những chuyện đó cậu có lẽ không biết, có lẽ quên mất ở trong đầu, có lẽ cố ý không nhớ lại, để cho một mình Trần Giới giãy dụa ở trong ký ức.

Tịch Lục trở lại ký túc xá, hồi tưởng lại hết thảy xảy ra hôm nay, trong đầu có chút hỗn loạn, bởi vì sự xuất hiện của Giang Ninh, một ít hồi ức cũng dần dần nổi lên từ trong đầu, hơn nữa cũng vào ngày hôm nay xác nhận tình cảm của mình đối với Trần Giới.

Cậu giật giật thân thể, sau lưng truyền đến từng cơn đau đớn.

Cậu nghĩ tới Giang Ninh, cơ mà cho dù là thanh mai trúc mã, cậu cũng không có ý định cứ nhường lui như vậy.

Có lẽ cậu là tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng bắt đầu từ năm mười lăm tuổi cậu đã theo ở bên cạnh Trần Giới, tất cả tình yêu tuổi thanh xuân đều rơi vào trên người cô, đây không phải dễ dàng có thể buông tha.

Tịch Lục gật gật đầu, cho nên, không thể ngồi chờ chết nữa.

Cậu nhìn đồng hồ, lúc này Trần Giới hẳn là vẫn chưa có ngủ đâu nhỉ, cậu bấm điện thoại, kiên trì, đã làm xong chuẩn bị bị từ chối, nói: “Trần Giới, cuối tuần cậu có thời gian hay không, chúng ta cùng đi xem phim nhé.”

“Ừ, có thể.” Câu trả lời của Trần Giới cũng khá nhanh.

Tịch Lục mở to hai mắt, nhảy phắt từ trên giường xuống, sau đó hưng phấn nói: “Tốt lắm… Đến lúc đó mình gọi điện thoại cho cậu.”

Trần Giới nhẹ giọng cười lên, nói: “Ừ, được.”

Tịch Lục cúp điện thoại, hưng phấn đi tới đi lui trong ký túc xá, Hồ Nghị đang ‘lách ta lách tách’ chơi máy tính, nhìn Tịch Lục đang đi đi lại lại không nhịn được ngước mắt lên nói: “Làm gì thế? Đừng đi đi lại lại nữa, lên giường của cậu đi, y như phát • xuân.”

Tịch Lục cũng không giận, cười lên ngây ngốc, đặt mông ngồi ở trên giường, nghĩ cũng không suy nghĩ nhiều, nằm xuống luôn.

Lúc phần lưng vừa tiếp xúc với mặt giường, cậu lại hít vào một hơi, đau đến lại nhảy từ trên giường xuống.

Hồ Nghị ngước mắt lên, lườm cậu một cái, nói: “Cậu là đồ ngốc sao?”

Tịch Lục vặn vẹo mặt, khóe mắt lại mang theo ý cười, nói với Hồ Nghị: “Đồ cuồng ma game như cậu, chắc sẽ không hiểu được, cái này gọi là yêu đương yêu đương.”

Một mặt Hồ Nghị bị biểu cảm ghê tởm kéo đến, không nhìn gương mặt cười đến vô cùng ngu ngốc kia của Tịch Lục nữa, tiếp tục vùi đầu vào trong game máy tinh của mình.

Tịch Lục nằm ở trên giường, ngâm nga khúc nhạc.

Nếu không nói, thật đúng là không có cách nào tưởng tượng, hình tượng của cậu ở trước mặt đại chúng và lúc riêng tư chênh lệch nhiều như vậy.

Buổi tối Chân Tần không có trở về, gọi điện thoại qua, hình như là ở cùng với Trương Giai, Tịch Lục liền biết điều cúp điện thoại, nhìn nhật ký cuộc gọi, lẩm bà lẩm bẩm nói: “Thật tốt.”

Hai người yêu thích lẫn nhau, có thể nắm tay, có thể ôm, có thể hôn, có thể làm tiếp xúc thân thể sâu sắc hơn nữa…

Mặt Tịch Lục đỏ lên, nếu như nói, cậu nói là nếu, Trần Giới cũng thích cậu mà nói, vậy cậu không phải là có thể mỗi ngày đều đi gặp Trần Giới, mỗi ngày đều có thể nắm tay, mỗi ngày đều có thể ôm, mỗi ngày đều có thể hôn, mỗi ngày đều có thể…

Hồ Nghị giành được thắng lợi hoàn toàn, thỏa mãn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tịch Lục đang nằm ở trên giường cầm di động cười khúc khích, đang muốn nói móc vài câu, lại thấy lỗ mũi cậu chảy ra chất lỏng màu đỏ sậm, mà chính cậu lại một bộ dáng hoàn toàn không biết.

Hồ Nghị sửng sốt, vội vàng rút giấy từ bên cạnh ra, từ trên giường leo xuống, nhắm ngay lỗ mũi Tịch Lục, cắm vào.

Tịch Lục nhíu mày, nói: “Cậu làm gì thế?”

Hồ Nghị trừng mắt nói: “Tôi không làm gì, cậu chảy máu mũi rồi, thằng ngốc mà, nói cậu phát • xuân cậu còn thật sự tư • xuân à.”

Tịch Lục sửng sốt, vội vàng lau một cái, chẳng phải trên tay toàn là máu sao?

… Cậu cũng là bị mình làm cho say rồi, suy nghĩ một chút đã như vậy, lỡ như sau này thật có thể làm chuyện này, cậu làm thế nào đây?

Hồ Nghị: “… Xảy ra chuyện gì? Tịch Lục làm sao máu mũi cậu càng chảy càng nhiều?”

Tịch Lục: “…”



Sau khi chính thức nhập học, Tịch Lục lại phát phát hiện mình hoàn toàn chả biết cái gì, sinh viên cùng lớp trên cơ bản mỗi người đều có tài nghệ, hơn nữa dường như lúc trước đã từng được huấn luyện rất nhiều, lúc giảng viên giảng bài, tùy tiện chỉ ra một người biểu diễn, bộ dáng đều vô cùng thuần thục mà còn hoàn mỹ.

Kris tập múa bale từ nhỏ, khi còn nhỏ cũng từng được một số giải thưởng rất lợi hại.

Mã Quốc Dương thoạt nhìn không tự tin lắm vậy có có một bộ cổ họng tốt, lúc hát lên thậm chí không thua với đám sinh viên học âm nhạc chuyên nghiệp kia.

Hồ Nghị cả ngày chỉ biết chơi máy tính, vậy mà biết múa, dân tộc hiện đại mọi thứ đều được.

Tịch Lục nhìn về phía Chân Tần, muốn tìm kiếm cảm giác thừa nhận.

Lại thấy Chân Tần nhìn cậu nói: “Đã nhiều năm không có kéo đàn violon rồi, không biết bây giờ kéo sẽ ra sao?” Nói như vậy xong, cậu ta liền cầm đàn violon trình diễn một bài hoàn mỹ.

Tịch Lục: “…” Thật là đủ rồi, một đám các người không phải đến học biểu diễn ư? Các người không phải nên đi học chuyên ngành vũ đạo âm nhạc các loại sao?

Chân Tần phảng phất như hiểu được suy nghĩ của Tịch Lục, vỗ vỗ vai cậu, nói: “Tịch Lục, cái thời đại này ấy à, người luôn phải học thêm mấy thứ mới có thể sinh tồn được, rốt cuộc là ông lấy tâm tính chẳng biết cái gì thì sống sót như thế nào đây? Tôi rất muốn biết?”

Tịch Lục: “…” Cậu đấy tay Chân Tần ra rất dứt khoát.

Chân Tần nhếch môi cười ầm lên ha ha ha ha.

Tịch Lục chả biết cái gì, cảm thấy mình quả thực không có cách nào trụ được ở lớp học này.

Giờ học biểu diễn, có một thầy Hoàng, Tịch Lục sợ nhất chính là thầy này, bởi vì thầy ấy thích đột nhiên chọn một người đứng lên biểu diễn ngẫu hứng.

Nhưng mà Tịch Lục lại không am hiểu nhất chính là nhập vai nhanh chóng.

Giống như là Chân Tần có thể khóc ra được ở trong vòng mười giây, mà mình lại còn cần chuẩn bị nửa ngày mới có thể nặn ra được mấy giọt nước mắt từ trong mắt.

Đây chính là sự khác biệt.

Hơn nữa đáng sợ nhất là, thầy Hoàng này còn cứ nhìn chằm chằm vào Tịch Lục, lúc lần đầu tiên gặp mặt, trong phòng học có một cái máy chiếu, trong đó phát quảng cáo gần đây trên TV, đương nhiên quảng cáo Tịch Lục quay lúc trước cũng đều có, vô luận là quảng cáo chocolate, hay là quảng cáo đồ uống, càng thậm chí là quảng cáo mì ăn liền vừa mới ra, sau đó bắt đầu phê bình biểu cảm, động tác của bọn họ ở bên trong, đương nhiên trúng tên nhiều nhất chính là Tịch Lục.

Một tiết học kéo dài, Tịch Lục cũng suýt thoát nước mấy lần rồi.

“Tịch Lục, cậu đứng lên lập tức thể hiện cho tôi tâm trạng đau buồn của một người mẹ vừa được thông báo đã mất đi đứa con.” Đang học, thầy Hoàng đột nhiên chỉ Tịch Lục.

Tịch Lục sửng sốt, đứng tại chỗ, sau khi ngây người vài giây, lộ ra một cái mặt khóc cực kỳ xấu, sau đó nhào xuống đất, lớn tiếng giả giọng kêu rên.

Thầy Hoàng nhíu mày, bắt đầu phê bình không chút lưu tình nói: “Động tác phóng đại dư thừa, sự chuyển hóa tâm trạng nhân vật, hẳn là từ lúc mới bắt đầu mờ mịt luống cuống đến đau khổ chất vấn lại khóc lóc nức nở, cần dùng quá trình tiến hành tuần tự, màn biểu diễn vừa rồi của cậu, tôi nghĩ cậu thích hợp phát triển theo phương hướng sao hài hơn, mà không phải là thần tượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.