Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 125: Chương 125




“A, Tịch Lục có thể chơi bóng hay không thế?”

“Dáng người cậu ta cao như vậy, vì sao chơi bóng thoạt nhìn kém thế?”

“Hoàn toàn bị Giang Ninh kia áp chế.”

“Cái gì, trường học chẳng phải là nhìn bọn họ mặt đẹp, mới có thể để cho cậu ta đi ra thi đấu sao? Chính là một cái gối thêu hoa.”

“Trời ơi, vậy không phải là sẽ thua sao?”

Tịch Lục sững sờ tại chỗ, cậu nghe thấy được toàn bộ đều nghe thấy được, giống như là máy ghi âm một lần lại một lần vang lên ở bên tai của cậu, tốc độ chạy của cậu cũng chậm lại.

Lúc Giang Ninh dẫn bóng chạy qua người Tịch Lục, thậm chí cậu không có phản ứng.

Huấn luyện viên nhìn thế không thích hợp, lập tức hô ngừng.

Cậu đi trở về còn có chút chưa tỉnh hồn lại, huấn luyện viên nói xối xả: “Tịch Lục, cậu xảy ra chuyện gì? Làm sao không yên lòng?”

Tịch Lục mím môi, “Em không có.”

Huấn luyện viên nhíu mày, nói: “Tịch Lục, kỹ thuật của cậu không được tốt lắm, lát nữa, không cần cướp bóng, cậu chỉ cần kèm chặt cầu thủ đối phương là được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện giành điểm cứ giao cho người khác đi.”

Tịch Lục im lặng.

Chân Tần đứng dậy vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Không sao, còn có hơn mười phút, chênh lệch không lớn, Tịch Lục ông đừng nóng lòng, bình tĩnh lại một chút, ông coi Giang Ninh thành tôi là được rồi, trước kia không phải ông cũng có vài lần qua tôi sao? Suy nghĩ một chút đi. Đừng quên Trần Giới còn ở bên kia đang nhìn ông.”

Tịch Lục yên lặng ngẩng đầu, dùng sức gật gật đầu, đáp ứng nói: “Được.”

Trước khi cậu ra sân, cố ý lại liếc nhìn Trần Giới, vô luận thế nào, không thể cứ thất bại hoàn toàn như vậy, bằng không một tháng này cậu không phải là phí công nhọc sức sao?

Tịch Lục không muốn để cho cố gắng mình làm ra xuôi theo dòng nước chảy.

Cậu ngước mắt lên, lòng tự tin trong mắt lại trở về lần nữa.

Giang Ninh nhìn thấy bộ dáng của cậu, cười lên, nhẹ giọng nói: “Tựa hồ thú vị hơn một chút rồi.”

Khi bóng phát lên lần nữa, Tịch Lục vẫn là người nhảy được cao nhất, một phát giành được bóng, nhanh chóng chạy về phía giỏ bóng rổ, lần này sẽ không cho Giang Ninh cơ hội đuổi kịp mình nữa.

Cậu lấy ra tốc độ chạy nước rút trăm mét, bỏ mọi người bao gồm cả Giang Ninh ở phía sau, sau đó nhảy lên, nhắm ngay giỏ bóng rổ ném bóng.

Lúc bóng rời khỏi tay, Tịch Lục biết ngay một bóng này tuyệt đối có thể vào, cậu không có bởi vì vui sướng mà làm cho đại não hôn mê, những đội viên khác đã ở dưới giỏ bóng rổ chuẩn bị đón lấy bóng rổ, Tịch Lục không cho bọn họ cơ hội, cậu bước nhanh chạy lên trước, sau đó bắt được bóng rổ, tay cậu rất lớn, có thể nắm rất chắc.

Ngay sau đó, lập tức ngắm chuẩn giỏ bóng rổ ném bóng.

Trong nháy mắt, toàn trường phảng phất như đã nổ tung, rất nhiều người bắt đầu gào to lên.

Fans của Tịch Lục càng thêm là la hét như không phải cổ họng của mình, nói thật những người khác ngồi ở bên cạnh cũng sắp cảm thấy đau thay cho các cô.

“Trần Giới, cậu có thấy không! Tịch Lục ngầu quá! Vào hai quả liên tiếp!” Từ Phương cũng bị không khí của hiện trường làm cho nóng lên, lớn tiếng nói với Trần Giới.

Trần Giới giương môi, cười lên, nói: “Nhìn thấy rồi.”

Từ Phương nói: “Trước đây mình không nhớ cậu ấy biết chơi bóng rổ, không nghĩ tới cậu ấy còn chơi tốt như vậy, so với vừa rồi quả thực là cách biệt một trời một vực.”

Trần Giới giương mắt, tầm mắt vẫn luôn dừng tại tại trên người Tịch Lục đang qua lại như con thoi khắp sân.

Tịch Lục hất mặt lên, cảm giác được mình tràn đầy lực lượng.

Thể lực của Giang Ninh bây giờ cũng dần dần không xong rồi, Tịch Lục lại hoàn toàn không cảm thấy mệt, điều này cũng phải cảm tạ mình những năm gần đây kiên trì vận động không ngừng, cho nên thể lực mới có thể tốt hơn người bình thường.

Nếu như là so thể lực, Tịch Lục cho rằng mình sẽ không thua.

Song phương đều nghiêm túc hẳn lên, dù sao cũng là hiệp cuối cùng, hai bên đang hòa nhau, đều muốn kéo điểm số ra, không thể tiếp tục giằng co nữa, sau đó liền có hình ảnh như vậy.

Sau khi Tịch Lục bên này vào một quả, Giang Ninh bên kia cũng vào ngay sau đó.

Tiếng hô trong khán đài từ vừa mới bắt đầu cũng chưa từng ngừng lại.

Tịch Lục lau mồ hôi trên mặt một cái, nhìn nhìn điểm, đội Giang Ninh vẫn là dẫn trước bọn họ năm điểm.

Lúc còn có mười phút, huấn luyện viên hai bên đều hô ngừng, huấn luyện viên lại dặn dò một số việc, Tịch Lục uống một ít nước, lắc lắc thân thể, lại lần nữa ra sân.

Sau khi đội trưởng vào một quả bóng ba điểm đầu tiên, Tịch Lục vội vàng cướp lại bóng, Giang Ninh tuy rằng nhảy cao, nhưng hiện tại thể lực rõ ràng không tốt, cậu cướp lấy bóng, lại lần nữa úp rổ.

Tiếng hoan hô lại vang lên.

Điểm lại lần nữa được san bằng.

Tịch Lục nhìn đồng hồ, còn có bảy tám phút, không sao, chỉ cần vào thêm một quả là được, ngăn cản Giang Ninh, không được để cho bọn họ được điểm.

Tịch Lục kiên định ánh mắt, nhìn Giang Ninh phía đối diện.

Giang Ninh nhìn cậu, chuẩn bị dùng động tác giả hoặc là sải bước qua bóng, sau mấy động tác, lúc hắn nhắm ngay mặt đất, đập bóng xuống, muốn qua Tịch Lục.

Lại thấy Tịch Lục vung bàn tay to lên, sau đó cứng rắn chộp bóng vào trong lòng bàn tay.

Tịch Lục cười lên, sau đó dẫn bóng chạy thần tốc, chạy tới khoảng cách nhất định, sau đó nhắm ngay giỏ bóng rổ lại là một quả.

Ba điểm!

Học sinh điện ảnh X hưng phấn, có vài người tự phát hô to tên Tịch Lục ——

“Tịch Lục, Tịch Lục cố gắng lên! Điện ảnh X giỏi nhất!”

“Đừng thua! Tịch Lục!”

Tịch Lục nghe thấy được, toàn bộ đều nghe thấy được, cậu cong mày mắt lên, nhìn về phía Giang Ninh, sự cố gắng mấy ngày nay cũng không phải là vô ích, cậu ngủ còn ít hơn người khác, thân thể thường xuyên bị vây trong trạng thái mệt mỏi.

Cho nên mới không thể cứ nhận thua như vậy.

Lúc còn lại bốn phút cuối cùng, Tịch Lục cùng Giang Ninh lại lần nữa gặp nhau, lần này cậu dẫn bóng, muốn đi qua, lại phát hiện trên mặt Giang Ninh giương lên ý cười nhàn nhạt.

Có chút quỷ dị.

Cậu cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đưa tay đánh bóng.

Lại nhìn thấy Giang Ninh tựa hồ là muốn cướp bóng, khom lưng, tay mình liền đập lên mắt hắn, đồng thời, hai người đụng vào nhau.

Tịch Lục lập tức quỳ một gối xuống đất, cậu chỉ cảm thấy tựa hồ nghe thấy tiếng va chạm giữa xương và mặt đất, rất giòn giã, cơn đau tan lòng nát dạ liền từ trong thân thể truyền tới.

Giang Ninh giương mắt lên, nơi khóe mắt chảy ra máu, hắn nhẹ giọng nói: “Xem ra cậu là không thắng được rồi.”

Mấy tiếng còi, trọng tài lấy ra thẻ vàng với Tịch Lục, nói: “Số tám, hai lần thẻ vàng, ra khỏi sân.”

Tịch Lục có chút kích động, cậu hô lớn: “Là chính cậu ta đụng vào, thầy rõ ràng đã nhìn thấy.”

Trọng tài nhíu mày, nói: “Ở góc độ của tôi chỉ là nhìn thấy cậu ta muốn cướp bóng, cậu lại đánh tay vào mắt cậu ta, đừng thừa lời, lập tức ra khỏi sân.”

Tịch Lục cắn chặt răng, lúc còn muốn nói điều gì, đội trưởng ngăn cậu lại, nói: “Chú đi ra đi, sẽ có người thay cậu, không sao đâu.”

Tịch Lục cúi đầu, xoay người lê từng bước từng bước, mỗi khi đi một bước đầu gối lại đau đớn, giống như là có cái gì đó đang cắm vào nó.

Trán cậu rịn mồ hôi, sắc mặt cũng có chút không tốt.

Giang Ninh bị một đám người vây quanh, nhìn thương thế của cậu ta, cuối cùng xác nhận chỉ là bị thương ngoài da, những người đó liền lớn tiếng nói: “Giang Ninh, cậu không sao chứ? Tiếp tục thi đấu không thành vấn đề chứ?”

Giang Ninh gật gật đầu, nói: “Tôi còn có thể tiếp tục.”

“Thật là vất vả cho cậu rồi, thi đấu cùng với loại tay ngang kia, thật là, cũng không biết những trường học kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.”

“Thằng đó rốt cuộc là chơi bóng hay là đánh người?”

Tịch Lục rủ mắt xuống, Chân Tần nhíu mày là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của cậu, sau đó đứng lên nói với huấn luyện viên, nói: “Huấn luyện viên, em thấy Tịch Lục không thích hợp, em dẫn cậu ấy đi phòng y tế một chuyến.”

Huấn luyện viên gật đầu đồng ý.

Chân Tần cố ép Tịch Lục đang muốn xem xong trận đấu đi phòng y tế, bác sĩ vừa nhìn đầu gối của cậu, liền hít vào một hơi, cả đầu gối bị bầm đen toàn bộ, bên ngoài đã bị mài một lớp da.

Bác sĩ nhíu mày, nói: “Tôi khử trùng cho em trước, sau đó tốt nhất em đi một chuyến đến bệnh viện kiểm tra một chút, sợ bị thương tới xương.”

Tịch Lục im lặng không đáp lại.

Chân Tần gật đầu giúp cậu đồng ý, cậu ta nhìn thoáng qua Tịch Lục, không nói gì thêm, chỉ là vỗ vỗ bả vai Tịch Lục.

Sau khi bôi thuốc xong, Tịch Lục lặng im một lát, rồi nói với Chân Tần: “Tôi muốn ở một mình một lúc.”

Chân Tần gật gật đầu, bèn rời đi, “Chờ một lát tôi lại tới tìm ông, tôi dẫn ông đi bệnh viện.”

Tịch Lục không đáp lại.

Chân Tần thở dài một hơi, là cậu ta cũng sẽ uể oải, rõ ràng lập tức sắp thành công rồi, lại vào lúc một bước cuối cùng biến thành loại tình huống này.

Mỗ: ko rõ thời gian tác giả tính thế nào nữa, hai hiệp cuối mỗi hiệp mười phút, Chân Tần đã thi đấu hết mười phút Tịch Lục mới ra sân, sao chơi mãi mà vẫn còn những mười phút, vô lý quá, hay giờ đấu khác giờ quốc tế đấy!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.