Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 30: Chương 30




Mấy đại biểu của những trường học khác đi ra, bên cạnh, Trứng Lùn cùng những nam sinh khác ở nơi đó bắt đầu reo hò, cô giáo bên cạnh trừng mắt lườm bọn họ một cái nói: “Chờ trường mình đi ra, hẵng hô, đừng thấy con gái người ta xinh đẹp là ở chỗ này gào thét như quỷ.”

Trứng Lùn bọn họ xấu hổ cúi đầu, nhưng mắt của một đám người vẫn không nháy một cái nhìn những cô bé xinh đẹp như đóa hoa trên đài, cho dù là mặc đồ thể thao, đều đẹp!

Khi trong radio truyền đến tên trường của bọn họ ——

Cô giáo hét lớn một tiếng: “Trung học XX, cố lên!”

Theo sát sau Trứng Lùn cùng Anh Phim Mát cầm bông tua cổ vũ trong tay lên không ngừng lúc lắc, hô to: “Trung học XX, cừ nhất, trung học XX mạnh nhất.”

Tịch Lục: “…”

Trứng Lùn đụng Tịch Lục một cái, cho một ánh mắt nói: “Mày sững sờ làm gì, còn không mau mau hô cùng chúng tao.”

Tịch Lục bất đắc dĩ cầm bông tua cổ vũ màu hồng lên, nhẹ nhàng lay động, “trung học XX, được hạng nhất.”

Sau khi cô giáo đi tới, tựa hồ nhìn thấy Tịch Lục đang lười biếng, quát: “Lớn tiếng một chút, phải cho mọi người trên đài đều nghe thấy, giác ngộ của trường chúng ta.”

Tịch Lục cắn răng, duỗi tay dùng sức đong đưa, sau đó nói: “Trung học XX, được hạng nhất.”

Cô giáo lại quát: “Không đủ! To tiếng thêm nữa, cậu là không có bú sữa mẹ hay là như thế nào? Ngay cả tiếng của tôi cũng không bằng.”

Tịch Lục chợt đứng dậy, cầm bông cổ vũ màu hồng dùng sức toàn thân lắc lư, sau đó rống lớn một tiếng: “Trung học XX, được hạng nhất.”

Trung tâm bơi lội có một giây tựa hồ là im ắng như vậy.

Sau đó một trận âm thanh ồn ào.

Tịch Lục xấu hổ đỏ mặt làm tiếp, cúi đầu nhìn bông tua cổ vũ màu hồng trên tay, đù má, mặt mình cũng sắp cùng một màu với bông này rồi.

Trứng Lùn ở bên cạnh cười rút gân rồi, ôm bụng người ngã ngựa đổ, cả người tựa vào trên lưng anh Phim Mát, cười đến bụng cũng sắp đau rồi.

Vẻ mặt của cô giáo cũng có chút xấu hổ, nói: “Bảo cậu lớn tiếng một chút, cũng không phải làm bảo cậu thu hút chú ý như vậy mà.”

Tịch Lục ngẩng đầu nhìn lên, rất nhiều người đều nhìn mình chỉ chỉ chõ chõ, đầu lại đơ rồi, tầm mắt không cẩn thận đụng vào Trần Giới vừa mới lên đài, Trần Giới mặc bộ đồ thể thao màu lam nhạt, buộc tóc lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp, một đôi mắt lành lạnh vào lúc đối diện với Tịch Lục lại chứa ý cười.

Advertisement

00:00

Tịch Lục lập tức đột nhiên cảm thấy thật ra cũng không có hỏng bét như vậy.

Mất mặt cũng không phải chuyện một hai lần, cũng không thiếu lần này.

Quan trọng là Trần Giới nghe thấy được tiếng mình cổ vũ là được rồi.

Trên mặt Tịch Lục lại giương lên nụ cười, chỉ là nụ cười này không có kéo dài bao lâu, đã bị một ánh mắt vô cùng nóng rực vô cùng đâm người ép đi.

Cậu luôn cảm thấy có người đang hung tợn nhìn cậu, thoáng nhìn khắp nơi.

Rồi nhìn nhau một cái rất “thâm tình” với Trần Mãnh, Trần Mãnh ngồi bên cạnh Hà Tình, Hà Tình đang cao hứng nhìn Trần Giới trên đài, vẻ mặt vui mừng.

Đầu Tịch Lục lại đơ rồi, kéo ra một nụ cười gượng gạo với Trần Mãnh, lập tức cúi đầu, quyết định trước khi cuộc thi đấu kết thúc sẽ không nhìn về hướng kia nữa.

Sau khi hiệu trưởng các trường diễn thuyết, lại để cho giám khảo đến đọc diễn văn, đội hình giám khảo lần này thật đúng là không nhỏ, tùy tùy tiện tiện một người cũng là cấp bậc quốc gia, mặc dù cũng không phải là rất nổi danh, nhưng ở trong cuộc thi cấp thành phố có thể nhìn thấy được những người này đã xem như không dễ dàng rồi.

Thành phố A không thể so với những thành phố lớn phương nam, nhiều lắm được coi là tuyến hai tuyến ba, giá phòng rẻ, môi trường tuyệt đẹp, tiết tấu cuộc sống cũng không nhanh bằng thành phố lớn, thích hợp dưỡng lão.

Tịch Lục cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quá nhiều người như vậy.

Nghĩ thầm trách không được Trần Giới lại khẩn trương, đổi thành cậu không chừng đã sớm bị dọa tè ra quần rồi.

Mỗi trường lại cử ra học sinh đại diện phát biểu, trong đó có một cô gái lai cực kỳ thu hút ánh mắt, ngay cả Tịch Lục cũng không nhịn được nhìn thêm hai lần, chẳng qua cậu hoàn toàn chỉ là ham mới lạ, hoa hồng lai tuy đẹp nhưng vẫn là hoa dại bản địa thơm hơn.

Không, cậu hình dung sai rồi, loại trình độ đó của Trần Giới, phải là vua của các loài hoa.

Đại diện phát biểu của trường mình cử ra lại không phải là Trần Giới, mà là Từ Diêm Á vẫn luôn giỏi về giao tiếp, Từ Diêm Á vừa ra, Trứng Lùn cùng một đám người bên cạnh liền đồng loạt bắt đầu gào to.

Từ Diêm Á lên đài cũng không khẩn trương, nhìn đám người chi chít, liền trực tiếp ào ào nói ra, cũng không ngừng, sau khi nói xong thì về, cực kỳ tăng thể diện cho trường học, cũng không trách được có nhiều người thích Từ Diêm Á như vậy, nữ sinh như Từ Diêm Á đúng là loại hình đám thiếu niên tuổi này yêu thích phổ biến.

Lúc Từ Diêm Á xuống đài lộ ra một nụ cười thật to.

Anh Phim Mát lập tức lấy máy ảnh ra, tách tách chụp lên.

Tịch Lục nói với anh Phim Mát: “Phim Mát, cho tao mượn máy ảnh của mày một lát, tao muốn chụp Trần Giới một chút.”

Anh Phim Mát nói: “Được, mày đợi đã, tao chụp xong tấm này rồi cho mày mượn.”

Nhận lấy máy ảnh anh Phim Mát đưa tới, Tịch Lục cầm máy ảnh ngắm ngay phương hướng Trần Giới.

Trần Giới nghiêng mặt không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng cho dù là như vậy, cũng là cực kỳ ăn hình.

Tịch Lục ấn shutter, dừng hình ảnh ở một màn xinh đẹp này.

Chỉ là Trần Giới lại đột nhiên ngước mắt lên, Tịch Lục hoảng hốt, như bịt tay trộm chuông quay đầu cứng ngắc chụp nữ sinh của những trường khác mấy tấm.

Sau đó đưa cho anh Phim Mát, nói: “Rửa ảnh xong, cho tao nhé.”

Phim Mát nhận lấy máy ảnh, nhìn nhìn ảnh Tịch Lục chụp, nói: “Mày chỉ chụp một bức? Phía sau toàn là cái gì đấy, đều không rõ.”

Tịch Lục ngượng ngùng nói: “Đến lúc đó tao trả tiền phim cho mày.”

Phim Mát trả lời: “Không sao, tao chỉ là nói lúc mày chụp cầm chắc một chút.”

Tịch Lục gật gật đầu, vẫn có chút chột dạ.

Một chuỗi dài diễn thuyết trước thi đấu coi như xong rồi, sau đó trận thi đấu đầu tiên là hai trường đấu với hai trường, tổng cộng có bốn trường học dự thi, phân biệt trường học chiến thắng, lại thi đấu quyết định ra người thắng, người thắng sau cùng đại diện cả thành phố đi tham gia giải thi đấu mang tính chất toàn quốc.

Quy tắc chiến thắng đại khái chính là, hai trường học thi đấu, đồng thời cử ra bốn học sinh, tám người tiến hành thi đấu, năm hạng đầu, nếu có ba hạng hoặc hơn ba hạng là đến từ một trường học trong đó, thì thắng, ngược lại là thua.

Trường của Tịch Lục bọn họ là cao trung được xem là chẳng ra gì trong thành phố, bình thường đều là thi vào cao trung cực kỳ kém, cuối cùng thật sự là không có cách nào nhét tiền là có thể vào được.

Tiện thể nhắc tới, lúc Tịch Lục thi vào cao trung phát huy vượt xa bình thường, vừa lúc đạt tới điểm sàn trúng tuyển của trường, cho nên cậu cũng là thiếu chút nữa là phải đi học kiểu này.

Cũng chỉ có chính cậu biết, trong nhật ký từng nhắc tới, bởi vì Trần Giới nói muốn học trường học này, cậu mới có thể cố gắng ba tháng, cuối cùng có thành tích này.

Mà Tịch Lục trước khi sống lại sở dĩ có thể thi được trường học này, chủ yếu hoàn toàn là dựa vào vận may.

Chẳng qua sau khi lên trung học, trụ cột của mình vốn không tính là tốt, hơn nữa bình thường cũng không chăm chỉ học cho lắm, thành tích liền xuống dốc không phanh.

Trần Giới bọn họ coi như là vận số tốt, ít nhất một vòng này, trường học đối phương không có mấy học sinh bơi lội tốt.

Các cô làm nóng người xong, liền bắt đầu thi đấu.

Tiếng còi thi đấu vừa mới vang lên, cô giáo lại là một tiếng quát tháo: “Cùng nhau hô!”

“Trung học XX cừ nhất, trung học XX mạnh nhất!”

“Trung học XX được hạng nhất!”

“Từ Diêm Á, cố gắng lên!”

Một tiếng hò hét hòa vào tiếng hò hét lộn xộn, Tịch Lục nghe tiếng hơi giống anh Phim Mát, chẳng qua cô giáo cũng không chú ý đến, cậu cũng hô theo: “Trần Giới cố gắng lên!”

Cô giáo lần này thật vừa đúng lúc vậy mà nghe thấy được, cô nhìn Tịch Lục, nói: “Mặc dù tôi cũng hiểu em, nhưng em phải cổ vũ cho trường chúng ta biết không? Trường học cũng không phải chỉ có một mình Trần Giới tham gia thi đấu.”

Da đầu Tịch Lục tê dại, gật gật đầu, lắc lư bông tua cổ vũ trong tay, hô: “Trung học XX, cố lên.”

Kết quả tất nhiên không cần phải nói, năm hạng đầu, trừ hạng thứ tư là của trường học đối phương, những hạng khác toàn bộ đều là của trung học bọn họ.

Trần Giới giữ vững trình độ trước kia, vẫn là hạng nhất, mà Từ Diêm Á là hạng hai, Trương Chân thứ ba, Tôn Nhất Thụy thứ năm.

Mà bên kia hình như cũng kết thúc rồi.

Trường học của cô gái lai thắng.

Ngũ quan lập thể mỹ lệ cùng với làn da trắng nõn, thân hình cao gầy đầy đặn ở trong một đám con gái có vẻ đặc biệt bắt mắt, đặc biệt đầu tóc màu vàng nhạt kia càng thêm là thu hút lực chú ý, đặt ở trong mắt đàn ông tuyệt đối là VƯU vật sống sờ sờ, đặt ở Nhật Bản vậy thì tuyệt đối là mặt hàng các công ty lớn tranh đoạt.

Chính là quá đẹp, đẹp có chút không phù hợp với thực tế.

Tác giả có lời muốn nói: =V= không có nhắn lại… sắp khóc rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.