Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 58: Chương 58




Khi Tịch Lục đang chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, điện thoại của Trần Giới vang lên, cô nhận điện thoại, vâng hai tiếng, rồi cúp máy, quay đầu nói với Tịch Lục: “Muốn đi nhà tôi không?”

Tịch Lục gật gật đầu, nghĩ tới đồ ăn hương vị thơm ngon của Hà Tình, nhưng là sau khi gật, lại nhanh chóng lắc lắc đầu, cậu lại nghĩ tới quả đấm cứng rắn của Trần Mãnh, loại cảm giác đau đến cực lạc này, Tịch Lục vẫn là có chút không chịu được.

Cậu thấp thỏm mở miệng, nói với Trần Giới: “Chú… có ở nhà không?”

Trần Giới nhìn vẻ mặt khẩn trương kia của Tịch Lục, giương khóe môi lên, tựa hồ cũng biết Tịch Lục đang sợ cái gì, sau đó cô nói: “Đi thôi, bố tôi cũng rất nhớ cậu.”

Tịch Lục: “…” Là đang hoài niệm xúc cảm khi đánh mình sao?

Cậu gượng gạo kéo ra một nụ cười nhạt, nói với Trần Giới: “Thật sao? Chú nhớ mình như vậy, chú có nói chuyện gì về mình không…”

Trần Giới nhìn phía trước trả lời: “Bố tôi nói, Tịch Lục cậu đi quá gấp rồi, nếu sớm biết một chút, ông sẽ đối tốt với cậu hơn.” Cô nghiêng mặt qua nói với Tịch Lục: “Bố tôi, bắt đầu từ trước đây đã rất thích Tịch Lục cậu.”

Tịch Lục sửng sốt, nhìn Trần Giới, sau đó ai oán hỏi: “Đây chẳng lẽ chính là đánh là thân, mắng là yêu trong truyền thuyết sao?”

Trần Giới cười rộ lên, nói: “Cậu cũng có thể cho là như vậy.”

Tịch Lục cắn răng gật gật đầu, trả lời: “Nếu không ngại, mình sẽ đi, vừa vặn rất lâu không có nhìn thấy cô rồi, rất nhớ.” Trần Mãnh thì thôi, mỗi khi cậu nhớ tới Trần Mãnh, đều chỉ có thể nhớ tới xúc cảm bàn tay rắn chắc tiếp xúc thân mật với cái ót của mình.

Trần Giới trả lời: “Ừm, vậy thì tốt rồi.”

Tịch Lục đi theo bên cạnh Trần Giới, trong lòng vẫn là vạn phần rối rắm, nghĩ tới khi nhìn thấy Trần Mãnh, mình rốt cuộc nên lộ ra biểu cảm như thế nào mới được đây?

… Mỗi một lần nhìn thấy Trần Mãnh đều khẩn trương hơn cả khi nhìn thấy Trần Giới là thế nào chứ?

Tịch Lục ngẩng mặt, nhìn trời, không khỏi cảm giác được một cỗ nhức bi nhàn nhạt.

Trứng Lùn theo đuôi tới, sớm đã ngừng lại bước chân khi Tịch Lục và Trần Giới đi bảo tàng liệt sĩ, nguyên nhân không có gì khác, cậu ta lục hết toàn bộ túi chỉ tìm ra được 23 đồng 6 hào, không có tiền mua vé, nán lại ở cửa vốn chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, đợi hơn mười phút cuối cùng vẫn là không có kiên nhẫn, sau đó cầm tiền đi mua một ít đồ ăn, rồi về nhà.

Trứng Lùn liếc nhìn ảnh chụp được trong điện thoại di động, trong đầu lại hiện ra ảnh Tịch Lục cho mình xem khi cậu làm người mẫu, Trứng Lùn lắc lắc đầu ——

Tương phản không cần quá lớn.

Về phần những ảnh này của Tịch Lục, Trứng Lùn quyết định giấu kỹ đi, khi tâm tình không tốt, thì nhìn một cái, để cho tâm tình của mình vui vẻ một chút.



Tịch Lục hắt xì một cái, đi đến khu tập thể nhà Trần Giới, thật sự là hưng phấn hết sức, cậu xoa xoa mũi, nhìn nhìn chung quanh, mấy tháng cậu đi này, không có gì thay đổi, nhớ lại lúc trước mình trên cơ bản mỗi ngày đều phải chạy bộ vòng quanh qua lại khu nhà này, có thể nói nhắm mắt lại mình không chừng cũng có thể chạy về được.

Tịch Lục đi theo sau Trần Giới, lúc vừa muốn đi lên, lại bị một tiếng bé gái non nớt hấp dẫn: “Lại là mi! Đại biến thái!”

Tịch Lục lảo đảo một cái, quay đầu liền nhìn thấy cô bé con mặc áo khoác vàng tóc mái bằng tết hai bím tóc nhỏ, vừa nhìn một cái, Tịch Lục cảm thấy nhìn rất quen mắt, đây chẳng phải là cô bé con liên tục hai lần gọi mình là biến thái lúc trước sao?

Cô bé con đeo cặp, vóc dáng vậy mà trông như cao hơn không ít, bên cạnh không có người lớn đi theo, mở to một đôi mắt to, nhìn Tịch Lục lom lom, lặp lại nói: “Đại biến thái!”

Tịch Lục không có tức giận, ngược lại cười nói với cô bé con: “Lại gặp mặt rồi.”

Cô bé con ngẩn người, nhìn gương mặt kia của Tịch Lục, sau đó chợt hất mặt ra, mân mê miệng nói: “Mama nói, cho dù là biến thái đẹp mắt, cũng là biến thái, đại biến thái!” Sau khi nói xong, liền một đường chạy qua bên người Tịch Lục.

Có lẽ là chạy quá nhanh, bước chân của cô bé con có chút không ổn, thoáng cái ngã xuống đất, nhìn bắp chân ứa ra máu, lúc cô nhóc há miệng đang chuẩn bị khóc to.

Một đôi tay lại kéo cô nhóc từ trên mặt đất dậy, sau đó vỗ vỗ bụi trên váy cô nhóc, dùng giấy nhẹ nhàng xoa xoa chỗ da rách của cô nhóc, chỉ là xước da, máu chảy ra cũng không nhiều, ứa ra một chút, qua một lát nữa sẽ hết.

Cô bé con xoa mắt, nhìn Tịch Lục, thút tha thút thít.

Tịch Lục nhìn cô nhóc như vậy, sờ sờ đầu cô nhóc, nói: “Mau về nhà đi, lúc đi đường cẩn thận một chút.”

Cô nhóc dùng tay che mắt, sau đó xuyên qua khe hở nhìn Tịch Lục, gật gật đầu, sau đó xoay người đi, đi chưa được mấy bước, lại quay đầu nhỏ giọng nói hai chữ với Tịch Lục, rồi lại chạy thật nhanh.

Tịch Lục ngẩn người, thật đúng là không nghĩ tới cô nhóc này sẽ nói cảm ơn mình.

Cậu sờ sờ gáy mình, nhìn về phía Trần Giới.

Con mắt lành lạnh của Trần Giới nhìn chăm chú vào mình, thu hết tất cả hành động vừa rồi của mình vào trong mắt, Tịch Lục không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, sau đó cậu đỏ mặt, nói: “Lên lầu đi.”

Cậu vuốt vành tai đang nóng lên, lại nghe thấy Trần Giới ở phía sau nói: “Tịch Lục, từ bé cậu đã là một người tốt.”

Mang tai của Tịch Lục càng thêm đỏ, cậu không quay đầu lại, không muốn để cho Trần Giới nhìn thấy hai má nóng lên hồng hồng của mình, cậu trả lời: “Trần Giới, cậu cũng đừng lôi mình ra nói đùa.”

Trần Giới nhếch môi cười, không nói gì nữa.

Đến cửa nhà Trần Giới, Trần Giới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cùng lúc mở cửa, Tịch Lục đầu tiên là nhanh chóng quét mắt một vòng, xác nhận một chút phương vị của Trần Mãnh, để phòng ngừa ông tấn công mình bất ngờ.

Chẳng qua thực sự là nhìn hồi lâu, trong phòng khách cũng không có Trần Mãnh.

Ngược lại là Hà Tình từ trong phòng bếp đi ra, tựa hồ chỉ là nhìn thấy Trần Giới đi ở phía trước, chỉ lo việc của mình nói: “Trần Giới, hôm nay sinh nhật con vui vẻ chút đi, mẹ mua cho con món ăn con thích nhất, bất kể thế nào, ăn sinh nhật vui vẻ đi.”

Trần Giới nhẹ nhàng nhìn thoáng qua phía sau mình.

Sau đó Tịch Lục từ ngoài cửa ngượng ngùng đi tới, nói với Hà Tình: “Cô ơi, con lại đến quấy rầy nhà cô rồi.”

Hà Tình nhìn thấy Tịch Lục, đầu tiên là sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp lại lập tức mang lên nụ cười, nói: “Ai nha, Tịch Lục, con trở lại à? Thật là, đừng nói cái gì mà quấy rầy hay không quấy rầy, con lúc nào đến cô cũng đặc biệt hoan nghênh con, đến đến đến, mau vào…” Hà Tình đánh giá Tịch Lục, sau đó nhéo nhéo bả vai Tịch Lục, nói: “Nhìn nè, vừa mới đi mấy tháng, sao cảm giác con lại cao hơn rất nhiều, thân thể cũng cường tráng rồi.”

Ánh mắt Tịch Lục lập tức sáng lên, nói với Hà Tình: “Cô ơi, con cao lên to con lên thật sao?”

Trời mới biết, sau khi cậu rời khỏi thành phố A, kiên trì rèn luyện, chính là vì kính nhờ dáng người như cây sào kia của mình, yếu đuối mong manh đối với một người đàn ông mà nói là một chuyện xấu hổ cỡ nào, cũng may công sức không phụ lòng người, bụng của mình vậy mà bắt đầu loáng thoáng có đường cong cơ bụng xuất hiện, hơn nữa bắp tay gì gì đó cũng cứng rắn lên không ít, tuy rằng thoạt nhìn vẫn là hơi yếu, nhưng là so với mình lúc trước đã được coi như có khác biệt trời vực rồi.

Hà Tình gật đầu nói: “Thật, to con lên, cũng cao lên, ôi chao ôi, ngẫm lại lúc con còn nhỏ, thế nhưng là một đứa nhỏ nhất trong đám trẻ con, hiện tại ấy à, sợ là Giang Ninh cũng không cao bằng con.”

Tịch Lục ngẩn người, đối với cái tên Giang Ninh này, cậu cảm giác được cảm giác là lạ không nói nên lời, vì không để cho Hà Tình nhận thấy được cái gì, cậu gật gật đầu, phụ họa nói: “Mẹ con thường mua đồ bồi bổ sức khỏe cho con, cho nên vóc dáng vẫn cao lên.”

Hà Tình gật gật đầu, nói: “Con trai mà, cao một chút không có gì không tốt, sau này cao đến 1m9, con xem Trần Giới nhà cô, hiện tại 1m72, trong đám con gái vẫn là hơi cao … Thật ra cô cũng không quá muốn để cho con bé cao thêm nữa, con gái không cao không thấp là được rồi.”

Tịch Lục vội vàng nói: “Con gái cao cũng rất tốt, con cảm thấy Trần Giới cho dù là cao hơn nữa cũng rất tốt mà.”

Hà Tình nhìn thoáng qua Tịch Lục, khóe mắt mang theo ý cười, ngược lại là làm cho Tịch Lục đang nói chuyện lại đột nhiên trở nên xấu hổ.

“Nhưng mà, con từ thành phố D tới đây là vì sinh nhật của Trần Giới nhà cô sao?”

Tịch Lục nhìn thoáng qua Trần Giới, gật gật đầu, lại lập tức lắc lắc đầu, nói: “Cái đó, có một bộ phận nguyên nhân là chuyện này, con cũng muốn về thành phố A thăm một chút.”

Hà Tình lại cười rộ lên, nhìn Tịch Lục, không nói.

Tịch Lục cảm thấy mình có một loại cảm giác bịt tay trộm chuông, là sao thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.