Đầu Tịch Lục lập tức đơ luôn, ngây ngốc nhìn Trần Giới đối diện, theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra sờ sờ cằm mình, không có sờ thấy vết nước, còn may không có chảy nước miếng, cậu biết tư thế ngủ bình thường của cậu chẳng ra sao, chỉ là không hề nghĩ tới sẽ có một ngày bị Trần Giới nhìn thấy như thế, sớm biết sẽ có một ngày này… Cậu nên tu luyện một chút dung nhan khi ngủ bình thường, ngủ như thế nào mới có thể ngủ ra cảm giác đẹp trai.
Cậu sờ cằm xong, thấp thỏm nhìn Trần Giới một cái, sau đó hỏi: “Trần Giới… lúc mình ngủ… Có quá ồn ào hay không?” Thật ra cậu muốn nói là, cậu có nói mớ, nghiến răng, ngáy…hay không
Mẹ kiếp, cậu chưa từng ở ký túc xá cho nên cũng không rõ ràng lúc mình ngủ lắm, rốt cuộc có những thói quen đó hay không?
Lỡ như có, vừa vặn bị Trần Giới nghe thấy nhìn thấy …
Tịch Lục một tay đỡ trán mình, giương mắt, cũng không dám nhìn Trần Giới.
Trần Giới giương môi lên, cười nói: “Không có, rất an tĩnh.”
Tịch Lục nghe vậy, thở ra một hơi thật sâu, tay cũng thả xuống, thật tốt quá, bảo vệ hình tượng của mình, tuy rằng… hình tượng của cậu ở trong lòng Trần Giới có lẽ cũng không được tốt lắm…
Cô bé được mẹ bé gọi lên giường trên.
Tiếng đồng hồ báo thức Từ Phương đặt vang lên, cô dụi dụi mắt, từ giường trên ló đầu mình ra, hỏi: “Có phải sắp đến ga rồi hay không?”
Trần Giới gật gật đầu với cô ấy.
Từ Phương buộc lại tóc một chút, từ phía trên đi xuống.
“Nói đi, sau khi mình ngủ, hai người các cậu cũng đều không ngủ à.” Từ Phương lại dụi dụi mắt, nhìn Trần Giới còn có Tịch Lục hỏi.
Tịch Lục trả lời: “Mình vừa mới tỉnh ngủ.”
“Tôi không muốn ngủ.” Trần Giới cầm chai nước bên cạnh lên, đưa vào miệng.
Từ Phương ngáp một cái, nói: “Trần Giới tinh lực cậu thật là tốt, tối hôm qua mình xếp đi xếp lại hành lý rất lâu, mình nằm ở trên giường vừa nghĩ đến ngày mai sẽ đi đại học X, là không ngủ được…”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Tôi cũng vậy.”
Tịch Lục xen vào nói: “Ngày hôm qua mình cũng là hai giờ gần ba giờ mới ngủ.”
Từ Phương nói: “Trùng hợp như vậy à, thì ra mọi người đều vậy.”
Ba người hàn huyên một lát, xe lửa đã đến ga, Tịch Lục lại xung phong nhận việc xách hành lý cho các cô, có lẽ là bởi vì nguyên nhân ngủ một giấc nghỉ ngơi một hồi, cậu xách những thứ đó trái lại không có lao lực như lúc trước.
Nhìn đồng hồ, bây giờ là khoảng tám giờ tối.
Ra khỏi nhà ga, ba người đã đi tới thành phố hoàn toàn xa lạ, Tịch Lục nhìn hai cô gái bên cạnh, ưỡn ngực lên, cảm thấy lúc này chính là thời khắc thể hiện khí phách đàn ông của mình, cậu nói: “Tìm một chỗ ăn cơm trước đi.”
Bên ngoài nhà ga có rất nhiều xe taxi.
Tịch Lục xách đồ, kéo vali hành lý, đội mũ, kính râm cũng thay đổi thành kính gọng đen mắt không số, tuy rằng giả vờ, nhưng là vẫn có thể đưa đến tác dụng nhất định.
Lúc cậu đang muốn chặn xe taxi, đột nhiên từ bên cạnh xông ra một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, mặc váy ngắn, bên trên là áo hai dây chất liệu vảy cá màu đen, tóc xoăn lọn to màu vàng, đeo một đôi dép lê màu vàng, trên người một mùi hương cực kỳ quái dị, xộc thẳng vào mũi, mặt cũng khó coi, trang điểm rất đậm, thậm chí cũng không thấy rõ lắm rốt cuộc cô ta trông như thế nào.
Cô ta cười nói với Tịch Lục: “Anh bạn, đã trễ thế này, một mình à?”
Tịch Lục sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng người phụ nữ này là thế quái nào, đã nhìn thấy người phụ nữ kia tiếp tục sáp đến gần, nói với cậu: “Có đi hay không? Năm trăm sáu một đêm, hàng tốt kinh nghiệm đủ, cung cấp bao.”
Tịch Lục a một tiếng, đầu cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Bao gì?”
Người phụ nữ kia cười khanh khách lên, nói: “Đáng ghét, cậu anh bạn này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, sao hư hỏng như thế chứ… Đừng nói với tôi cậu ngay cả bao • ngừa • thai cũng không biết?”
Đầu Tịch Lục lập tức đơ ra, một dòng khí nóng bốc thẳng lên mặt.
Lùi lại một bước lớn, sau đó xua xua tay, nói: “Không không không không…”
Người phụ nữ thấy bộ dạng trúc trắc này của Tịch Lục, càng thêm vui mừng, suy nghĩ anh bạn tuấn tú này không chừng vẫn là ‘xử’, bèn đi lên phía trước sáp lại gần mừng rỡ nói: “Nhìn cậu đẹp trai như vậy, tôi lấy rẻ một chút, năm trăm một đêm, thế nào? Tuyệt đối làm cho cậu vừa lòng, lần sau còn quay lại.”
Đã có mấy người đàn ông nhìn tới đây,trong ánh mắt có trêu chọc, cũng có lý giải.
Tịch Lục đang muốn nói chuyện, Trần Giới từ bên cạnh đi tới, khoác lên cánh tay Tịch Lục, sau đó nhìn người phụ nữ kia, đôi mắt buốt giá ở trong bóng đêm thoạt nhìn mang theo chút ý lạnh, cô nói: “Không còn sớm, mau tìm chỗ ăn cơm đi.”
Người phụ nữ sửng sốt, nhìn nhìn Tịch Lục lại liếc nhìn Trần Giới, sau đó trợn mắt một cái, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Tịch Lục đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Trần Giới, lại cúi đầu nhìn cánh tay cô đang kéo tay mình, máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào.
Trần Giới rút tay rời đi rất tự nhiên, Tịch Lục một mặt tiếc hận.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nói với Trần Giới: “Cám ơn cậu… mình không biết cô ta là…” Phía sau câu nói đó, cậu không có nói ra khỏi miệng.
Tịch Lục cũng đã ngồi tàu hỏa mấy lần, trước đó cũng đã từng thấy bên ngoài nhà ga xuất hiện một ít phụ nữ gạ gẫm người qua lại, vốn cậu vẫn cho rằng kéo khách cho khách sạn mình, không nghĩ tới hôm nay đụng phải, vậy mà là…
Cậu vươn tay hận không thể đánh hai bàn tay của mình, nếu sớm biết, nên tránh thật xa.
Trần Giới cười cười, nói: “Nhà ga nhiều loại người.”
Tịch Lục gật gật đầu, sau đó cản một chiếc xe lại, nói địa chỉ, trước đó cậu có đặt khách sạn nhanh[1], hai phòng, đều là phòng tiêu chuẩn, hiện tại có thêm Từ Phương, Trần Giới có thể ở cùng cô ấy.
[1]Khách sạn nhanh: Quick hotel, một loại khách sạn trái ngược với khách sạn phục vụ toàn diện truyển thống. Đặc điểm lớn nhất là giá phòng rẻ, phục vụ theo hình thức B&B (ngủ + ăn sáng).
Trước đó cậu đã bỏ công sức, tìm một chút quán cơm bên cạnh khách sạn, cậu sờ sờ ví tiền nhỏ phồng lên của mình, nghĩ thầm, nhiều tiền như vậy, có lẽ đủ để mình làm ra vẻ thổ hào cho Trần Giới xem.
Đến trong quán ăn, Từ Phương và Trần Giới lại đều chỉ yêu cầu một ít món ăn gia đình, lúc Tịch Lục bảo các cô gọi thêm, các cô nói đã đủ ăn rồi, Tịch Lục nhìn ví tiền phồng phồng của mình, có một loại bi ai có tiền mà không có chỗ tiêu.
Cũng may đồ ăn hương vị tốt, lúc trả tiền ngay cả một trăm cũng không đến.
Từ Phương ở bên cạnh ngượng ngùng nói: “Lần đầu tiên gặp mặt đã để cậu mời khách, thật ngại quá.”
Tịch Lục lắc lắc đầu nói: “Không sao, cái này cũng không đắt, đừng để ý, huống hồ, bạn của Trần Giới chính là bạn của mình.” Xem lời nói này, sau khi Tịch Lục nói xong, lại cảm thấy mặt mình quá lớn rồi.
Vụng trộm nhìn nhìn Trần Giới, cô vẫn như trước, cũng không có vẻ tức giận.
Tịch Lục lúc này mới yên tâm.
Dù sao đã ở trên xe lửa mấy giờ rồi, ba người đi khách sạn, rồi nghỉ ngơi luôn.
Phòng bên cạnh phòng Tịch Lục chính là phòng của Trần Giới và Từ Phương, cậu nằm ở trên giường, nghĩ, bây giờ khoảng cách giữa mình và Trần Giới cũng chỉ là cách một bức tường.
Nghĩ đến đây, Tịch Lục lại hưng phấn không giải thích được.
Sau khi phấn khích xong, rất nhanh đã buồn ngủ nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, Tịch Lục thức dậy mà vẫn còn buồn ngủ, sau khi rửa mặt xong, bụng hơi đói, bèn muốn đi ăn cái gì đó, thuận tiện đi tìm Trần Giới.
Lúc vặn khóa cửa đang muốn đóng lại, nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh chuyển động.
Cậu nghiêng mặt qua, lại nhìn thấy Trần Giới đang nhẹ tay khép cửa lại.
Mắt Tịch Lục sáng lên, sau đó nói với Trần Giới: “Trần Giới.”
Trần Giới quay đầu, cười cười, sau đó đi tới.
Tịch Lục hỏi: “Bạn học kia của cậu đâu?”
Trần Giới bất đắc dĩ cười nói: “Cậu ấy nói cậu ấy còn muốn ngủ một lát, lát nữa sẽ dậy.”
Tịch Lục gật gật đầu, đi cùng Trần Giới, trong lòng vui mừng không thôi, không nghĩ tới may mắn như vậy, đây chính là thế giới hai người đã lâu không gặp đấy.
Từ sau khi đi cùng Trần Giới ở thành phố D lần trước, đây là lần đầu tiên.
Lúc Tịch Lục ăn sáng, thiếu chút nữa cười đến phụt sữa đậu nành ra ngoài, cơ mà cuối cùng cậu vẫn là nhịn được, bởi vì ngồi ở đối diện chính là Trần Giới.
Có thể bình thản ăn một bữa ăn sáng với Trần Giới như vậy, Tịch Lục cảm thấy mình vẫn là quá hạnh phúc rồi.
Trên tay không cẩn thận nhỏ lên vài giọt sữa đậu nành, Tịch Lục giũ giũ, lại thấy Trần Giới cầm khăn giấy, vươn tay lau nhẹ nhàng mu bàn tay của cậu, cô rủ mắt, mái tóc dài màu đen trượt vào ngực, đen cực hạn và trắng hoàn mỹ, nốt ruồi nhỏ màu nâu tròn trịa kia xuất hiện ở trong cõi mộng của mình vô số lần.
Trong mộng của Tịch Lục, tay cậu luôn phủ lên nốt ruồi nhỏ kia.
Quỷ thần xui khiến cậu muốn nắm tay Trần Giới, mở môi ra, nói với Trần Giới: “Trần Giới… mình…”
“Hai người các cậu ở chỗ này à?” Từ Phương đi tới từ bên cạnh, trên mặt còn mang theo vẻ uể oải vừa mới tỉnh ngủ, cô tự nhiên ngồi ở bên cạnh Trần Giới.
Tịch Lục cuối cùng không nói ra câu nói kia.
…
Tác giả có lời muốn nói: =-= đã nói cảnh tình cảm bắt đầu từ từ tăng lên nha, cảm giác của Tịch Lục đối với Trần Giới chỉ có thể tăng chứ không thể giảm ~