Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 95: Chương 95




Cứ như vậy, chuyến đi hai người của hai người bởi vì Tịch Lục không chịu nổi kích thích chảy máu mũi mà chấm dứt, Trần Giới cùng Tịch Lục đang treo hai mảnh giấy vệ sinh đỏ ngồi ở trên băng ghế ven đường, dưới lòng bàn chân để bản tòa thành kẹo tinh xảo thu nhỏ gói bằng hộp quà khéo léo, cùng với người kẹo nhỏ Tịch Lục mua cho Trần Giới vừa rồi.

Tịch Lục yên lặng cúi đầu, uể oải nói: “Ngại quá, vốn chúng ta còn có thể tiếp tục chơi nữa, đều là mình… đột nhiên chảy máu mũi…”

Trần Giới không nói gì, chỉ là cầm giấy vệ sinh mới, nhổm thân ở trước mặt Tịch Lục, thay mới cho cậu, động tác rất tự nhiên.

Trái lại Tịch Lục đỏ mặt lên, nhìn Trần Giới, trong lồng ngực thịch thịch thịch.

Lúc mái tóc màu đen của Trần Giới tới gần, có thể ngửi thấy một loại mùi thơm chỉ thuộc về cô, không đậm lắm, thanh đạm vừa phải, mang theo mùi xà phòng nhàn nhạt, bên tai Tịch Lục hơi nóng, cứ cảm thấy ngực nghẹn một luồng khí.

“Mùa hè thời tiết nóng, dễ thượng hoả, uống nhiều nước một chút.” Trần Giới đưa chai nước tới.

Tịch Lục ngây ngốc nhận lấy, nước này nếu cậu không có nhớ lầm, đây cũng là Trần Giới vừa mới uống qua, nắp đậy đã vặn mở, chỉ là uống đi một chút phía trên, lại là một luồng khí nóng từ gót chân mình xông thẳng lên đầu mình.

Lực trùng kích quá lớn, cả ngày hôm nay đều quá hạnh phúc rồi.

Tịch Lục chỉ muốn ngửa mặt lên trời rống to một câu, cho dù máu mũi chảy hết, cũng xin thời gian hãy dừng ở hiện tại đi.

Tay cậu run run, xoay mở nắp ra, sau đó nhìn chằm chằm vào miệng chai, một mực nhìn, cả buổi cũng không hạ miệng được, trong lòng vẫn luôn lặp đi lặp lại một từ ——

Hôn môi gián tiếp, hôn môi gián tiếp, hôn môi gián tiếp…

“Không uống sao?” Trần Giới nhỏ giọng hỏi.

Tịch Lục lập tức giống như con gà bảo vệ thức ăn, ôm vào trong ngực, thẳng cổ, sau đó nói: “Mình uống, đương nhiên uống, mình khát vô cùng.”

Trần Giới cong khóe mắt lên, sau đó gật gật đầu, nói: “Vậy uống đi.”

Tịch Lục rõ ràng Trần Giới đại khái không có phức tạp như mình nghĩ, cái gì mà hôn môi gián tiếp, Trần Giới căn bản là không có ý thức được một tầng này.

Cậu đỏ mặt, sau đó đưa môi đến gần miệng chai, trong nháy mắt khi chạm vào, thân thể cậu cứng đờ ——

Đây là xúc cảm như thế nào chứ!

Đây chính là giá trị hạnh phúc chung cực đó.

Advertisement

00:00

… Được rồi, Tịch Lục thừa nhận thật ra không có gì, cùng một vị với nước bình thường, mặc dù là hôn môi gián tiếp, nhưng là vẫn…không có một chút cảm giác thật như người thật.

Sau khi cậu uống xong, quay đầu nhìn về phía Trần Giới.

Ánh mắt rơi vào làn môi xinh xắn của Trần Giới, đường cong khóe môi xinh đẹp, còn có viên môi[1], hoàn toàn không giống làn môi hơi khô của mình, thoạt nhìn trông rất mềm mại.

[1]Viên môi: đường cong của bờ môi trên được gọi là cung môi, ở chính giữa đường hơi thấp cũng hơi nổi lên được gọi là dấu nhân trung. Điểm cao nhất hai bên cung môi được gọi là đỉnh môi. Phần môi ngay giữa môi trên nổi lên hình viên, gọi là viên môi.

Mặt Tịch Lục đột nhiên lại đỏ lên, lúc vừa mới uống nước cũng không có loại cảm giác này, cậu ngước mắt lên lại liếc nhìn môi Trần Giới, thật đẹp, không biết hôn lên là cảm giác gì.

So với miệng chai cưng cứng hẳn là hoàn toàn khác nhỉ.

Cậu vội vàng lắc lắc đầu, cố gắng quẳng ý nghĩ khác thường của mình ra sau ót, cậu phát phát hiện mình càng ngày càng lòng tham không đáy, vốn chỉ là muốn đơn thuần ở bên cạnh Trần Giới là được rồi, nhưng con người là loại vật vĩnh viễn là không biết thỏa mãn.

Càng là đến gần lại càng khát vọng.

Đợi đến khi máu mũi ngừng lại, Tịch Lục ghét bỏ ném hai cái giấy vệ sinh mang theo vết máu vào thùng rác bên cạnh, muốn lập tức nói tạm biệt với vật đáng xấu hổ này.

“Tịch Lục, đi thôi.” Trần Giới đứng dậy, cũng không có chú ý tới sự khác thường của Tịch Lục.

“Ừ, được.”

Tịch Lục đi theo phía sau cô, cúi đầu nhìn đồ xách ở trên tay mình, có lẽ loại khoảng cách này đối với cậu và Trần Giới mà nói là vừa vặn.

Cậu không cần lo lắng, bởi vì tình cảm cố chấp điên cuồng của mình mà làm cho Trần Giới cảm thấy kinh hoảng.

Tương tự, cũng không cần bởi vì mình phá vỡ hết thảy, mà thừa nhận nỗi thống khổ khi Trần Giới rời xa mình.

Tịch Lục hiểu mình chẳng qua cũng là sợ hãi.

Mình rõ ràng vẫn luôn là một kẻ hèn nhát, cái gọi là vẫn làm bạn cũng chỉ là lưu lại một chút lòng riêng cho mình, có thể lấy danh nghĩa bạn bè ở lại.

“Trần Giới, đi ăn cơm đi.” Tịch Lục nhìn đồng hồ, đã đến giờ này rồi.

Trần Giới ngước mắt lên nhìn nhìn Tịch Lục trả lời: “Được.”

Hoàn hảo xung quanh vừa lúc có một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, Tịch Lục chọn mấy món xào, rồi đến cơm.

Lúc ăn cơm, hai người đều không nói gì, trái lại mấy cái bàn bên cạnh đều ngồi những đôi tình nhân trẻ, cử chỉ cực kỳ thân mật, lúc nói chuyện cũng không coi ai ra gì.

“Em muốn ăn cái kia, anh bón cho em nha ~ “

“Nào, há mồm.”

Nữ sinh há miệng, sau khi ăn vào, cười đến híp mắt lại, trông cực kỳ hạnh phúc.

Tịch Lục giương mắt nhìn bọn họ một cái, hâm mộ ghen tỵ hận, cũng không phải không có tay, huống hồ món ăn kia không phải là ở trước mặt cô ta sao? Đến mức làm như vậy sao?

“Em có biết ngày hôm qua có một đàn em tìm anh xin số điện thoại, sau đó anh cực kỳ cực kỳ nghiêm túc nói cho cô ấy biết, tôi có bạn gái, hơn nữa còn rất xinh đẹp! Tôi không phải cô ấy là không được.” Người nói chuyện là một nam sinh đeo kính gọng đen ngồi ở bàn ăn đối diện Tịch Lục, trên mặt mọc đầy mụn cóc màu đỏ.

“Thật á? Anh thật sự nói với người ta như vậy à, thật là, mặc dù là nói thật, nhưng là anh cũng không thể nói lung tung như vậy chứ.” Nữ sinh đưa lưng về phía Tịch Lục cười rộ lên, trong giọng nói mang theo giận • dỗi.

Tịch Lục nhìn cô ta tóc dài đến eo và trang phục cũng không tệ lắm, dáng người cũng OK, cho rằng thật sự rất xinh đẹp giống như nam sinh kia nói.

Đâu có biết, chờ hai người cơm nước xong xuôi, sau khi bên nam trả tiền, nữ đi tới tự nhiên kéo cánh tay của đối phương, lúc gương mặt kia hướng về phía Tịch Lục.

Tịch Lục im lặng rồi.

‘Bóng lưng sát thủ’ hẳn chính là chỉ vào loại này đi.

Ở dưới loại không khí này, Tịch Lục vừa ăn cơm vừa dùng sức nôn mửa ở trong nội tâm, nhưng phần lớn là xuất phát từ tâm lý hâm mộ ghen tỵ, nếu để cho cậu cùng Trần Giới nói những câu đó, cậu khẳng định một chút cũng không cảm thấy ghê tởm.

“Cái này ăn rất ngon.” Trong bát của mình đột nhiên thêm một miếng thịt gà ức gà đỏ cay cay, Tịch Lục ngước mắt lên, chạm vào tầm mắt Trần Giới.

Sau đó bản thân cũng vội vàng gắp thịt kho tàu đặt ở trong bát của Trần Giới, cuối cùng, còn cảm thấy không đủ, lại thêm mấy miếng nữa.

Trần Giới nở nụ cười với cậu.

Tịch Lục đỏ hồng mặt, cúi đầu tiếp tục bới cơm ăn.

Thịt gà rõ ràng rất cay ăn ở trong miệng, cũng trở nên có chút ngọt ngào, cho dù là không phải tình nhân, Tịch Lục cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc rồi.

Ra khỏi quán ăn, hai người cũng không đi chỗ khác, đi về khách sạn luôn.

Từ Phương đã trở về khách sạn trước một bước, cô ăn cơm chiều ở phòng ăn bên dưới, nhìn thấy Tịch Lục và Trần Giới cùng trở về, giơ giơ tay lên về phía bọn họ, nói: “Này, ở đây, hai người các cậu về rồi à.”

Trần Giới gật gật đầu.

Từ Phương hỏi: “Đã ăn chưa?”

“Đã ăn rồi.” Trần Giới trả lời.

Từ Phương chớp chớp mắt, nhìn Tịch Lục một cái, lại nhìn Trần Giới một chút, trong đáy mắt mang theo mập mờ, cô cố ý chế tạo ra thời gian chung đụng đơn độc cho hai người, không biết hai người có tiến triển hay không?

Cô nhìn thấy đồ Tịch Lục xách trên tay, kinh ngạc nói: “Đây là cái gì thế?”

Tịch Lục giải thích: “Mua lúc ở nhà máy kẹo, đây là phần thưởng người ta cho Trần Giới.”

Từ Phương cười nói: “Thích như vậy à, xem ra hai người các cậu chơi rất vui vẻ.”

Mặt Tịch Lục đỏ lên, bộ dáng kia cho dù là ai cũng biết tâm tư nhỏ của cậu, cậu trả lời: “Ừa, rất vui vẻ.”

Từ Phương cười lên ha ha ha, càng nhìn càng cảm thấy Tịch Lục này thật là cái loại ngây thơ khó có được trong đám nam sinh, mình chỉ là trêu chọc mấy câu, tất cả tâm tư nhỏ đều để ở trên mặt.

Cô giương mắt nhìn nhìn Trần Giới, cũng không biết Trần Giới rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

Từ Phương và Trần Giới ngồi cùng bàn lâu như vậy, cảm thấy Trần Giới gần như dùng tất cả thời gian ở trên mặt học tập và bơi lội, cũng không có nhìn thấy cô có hứng thú gì với việc khác, nam sinh quan hệ tốt cũng không có mấy người.

Cho dù là có người ngoài sáng trong tối đến thổ lộ, bất kể bộ dáng tốt hay xấu, đến chỗ Trần Giới, đều là không được.

Từ Phương đoán không ra tâm tư của Trần Giới, vẫn luôn cảm thấy Trần Giới trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa nhiều, suy nghĩ của cô cũng luôn là làm cho người ta đoán không ra.

Nhưng Từ Phương biết, sự tồn tại của Tịch Lục đối với Trần Giới mà nói là đặc biệt.

Chỉ là phần đặc biệt này, bên trong bao hàm có thành phần yêu đương hay không, cô nghĩ nếu tự Trần Giới không nói, không có ai có thể hiểu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.