Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 6: Chương 6: Lời xin lỗi của bệnh xà tinh




Lúc đi đến lớp năm, Trứng Lùn gọi một nữ sinh, nhờ cô ấy giúp gọi Trần Giới đến.

Vừa dứt lời, đám người bên cạnh xem kịch vui kia càng thêm vui vẻ, không biết hôm nay Tịch Lục lại muốn chơi thể loại gì?

Từ chỗ ngồi hàng trước phòng học, Trần Giới chậm rãi đi ra, vào lúc nhìn thấy Tịch Lục, cô không có nhiều kinh ngạc, đáy mắt cũng không có toát ra cảm xúc chán ghét gì, da của cô rất trắng, thậm chí có thể nói là tái nhợt, ánh nắng rơi vào trên mặt cô, mặt cô tự hồ trong suốt, một đôi mắt hạnh lúc nhướn lên nhìn người làm cho người ta có một loại cảm giác ôn hòa, con ngươi như mực như vẽ, nhạt hơn màu sắc của người bình thường nhiều lắm, thoạt nhìn giống như là ao hồ, đôi môi hơi mỏng thì vẫn giữ độ cong tự nhiên nhất, gương mặt thon gọn cùng đường quai hàm xinh đẹp, mái tóc thẳng màu đen ngang vai trong ngày hè thoạt nhìn không nóng bức ngược lại có một loại cảm giác lành lạnh.

Áo cộc màu trắng đơn giản cùng quần bò bảy phân, mặc vào trên người cô lại có một loại cảm giác không nói ra được.

Cô càng đến gần, Tịch Lục càng cảm thấy trong lòng như là nở ra hoa tươi, cả người đều hưng phấn hẳn lên.

Tim đập càng lúc càng nhanh, trên mặt Tịch Lục nổi lên ửng đỏ không bình thường, đầu cũng bắt đầu choáng váng.

Lúc tầm mắt Trần Giới dừng ở trên người Tịch Lục, mặt Tịch Lục đã đỏ đến như đít khỉ.

Khi Trần Giới mở môi ra, dùng thanh âm thanh thúy nói: “Tịch Lục?”

Tịch Lục cảm thấy hoóc–môn tuyến thượng thận của mình tăng cao như bão tố, đầu xông lên một luồng nhiệt, sau đó cậu vươn tay níu lấy Trứng Lùn bên cạnh, phòng ngừa một giây sau mình sẽ té xỉu.

Trọng lượng của Tịch Lục đặt ở trên người Trứng Lùn, Trứng Lùn thiếu chút nữa muốn chửi đổng rồi, lúc quay đầu đang muốn nói chuyện, cả người sững sờ.

Đầu Tịch Lục đã trống rỗng, tự động khởi động hình thức bệnh xà tinh, bắt đầu ngây ngô cười hì hì.

Trứng Lùn run rẩy thanh âm, rất có làn điệu kinh kịch: “Tịch… Tịch... Tịch Lục… mày chảy máu mũi rồi… …”

Mà vẻ mặt Tịch Lục lại như anh chàng si tình nhìn Trần Giới, máu mũi hợp với nụ cười có chút ngu ngốc trên mặt kia, học sinh vây xem, say say.

Advertisement

00:00

Trần Giới nhìn dáng vẻ đần độn kia của Tịch Lục, đáy mắt có chút bất đắc dĩ cũng có chút cảm xúc không nói ra được, cô nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Tịch Lục.

Tịch Lục kích động ghê gớm, vươn tay muốn nhận lấy, lúc chuẩn bị giấu vào trong túi, đột nhiên ý thức được cậu là đến để giải trừ hình tượng bệnh xà tinh, không phải đến củng cố hình tượng bệnh xà tinh, nhịn hồi lâu rốt cuộc vẻ mặt không tình nguyện đem giấy xoa xoa máu mũi đang chảy ra của mình, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ bóp lỗ mũi vào.

Trứng Lùn nhìn đồng hồ, qua mấy phút nữa là lập tức vào học rồi, cậu ta không nhịn được nhắc nhở: “Tịch Lục, mày là đến xin lỗi.”

Tịch Lục thẳng tắp sống lưng, cậu chống lại ánh mắt Trần Giới, như nhuộm màu mực, lời ban đầu Tịch Lục thế nhưng nói không ra khỏi miệng được, cậu chỉ cảm thấy mặt mình như lửa đốt, vì không để cho mình lại khẩn trương nói không ra lời, hoặc là mất hồn hơn nữa, Tịch Lục dời tầm mắt đến trên cửa sổ bên cạnh.

“Trần Trần Trần Trần… Trần Giới! Mình mình mình là tới… nói nói nói xin lỗi với cậu! Ngày hôm qua là mình mình làm chuyện bậy… Thật thật thật xin lỗi! Sau này mình mình sẽ không làm chuyện như vậy nữa!”

Tịch Lục vừa dứt lời, xung quanh truyền đến một loạt tiếng cười vang.

Chính cậu nói xong cũng hận không thể một tát đập chết mình, Trứng Lùn ở bên cạnh càng không nể tình hơn cười đến ôm bụng gập lưng, chỉ sợ chờ thêm tí nữa là sẽ lăn lộn trên mặt đất rồi.

Mặt cậu càng đỏ hơn, cảm giác xấu hổ không có khi nào đậm hơn hôm nay, nghiêng mặt, dùng dư quang nhìn Trần Giới một chút.

Tịch Lục mím môi, vươn ra tay không tự giác sờ sau gáy mình, cậu chỉ cần khẩn trương không có cách nào là sẽ theo bản năng làm loại động tác này.

Trần Giới nhíu mày, không có giống như những người khác bởi vì động tác khoa trương mất tự nhiên của Tịch Lục mà cười nhạo, trong ánh mắt của cô ngược lại thêm vài phần đau lòng.

Trần Giới đột nhiên lạnh mặt, trái với vẻ trong trẻo lạnh lùng ngày thường kia, gương mặt trắng noãn, trong ánh mắt có chút lửa giận, nói với những người bên cạnh một câu: “Cười đủ chưa?”

Có lẽ là thái độ của Trần Giới làm cho những người bên cạnh hoảng sợ, tiếng cười dần dần cũng tan.

Có vài người phỏng đoán Trần Giới có thể là cảm thấy mình mất thể diện, liền trút lửa giận ở trên người bọn họ, có thể lý giải, nếu là các cô có người theo đuổi như Tịch Lục, đã sớm điên từ tám đời trước rồi.

Tịch Lục không để ý người chung quanh nhìn cậu như thế nào, bất luận bọn họ cười cậu hay là mắng cậu, tóm lại trên người cậu cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, hiện tại cậu để ý nhất là thái độ của Trần Giới.

Trần Giới khẽ ngẩng đầu, chiều cao của cô ở trong đám nữ sinh được tính là cao, chỉ là thấp hơn Tịch Lục một chút, một đôi mắt hạnh trong trẻo lạnh lùng của cô giương lên, như là đang an ủi Tịch Lục, tóc đen ngang vai làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô cực kỳ xinh đẹp, nói: “Tịch Lục, mình không để ở trong lòng, không sao.”

Thái độ của Trần Giới làm cho một đám người đều mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Trần Giới vẫn luôn lạnh tanh lại dễ nói chuyện như vậy.

Cái gì chứ, không thú vị.

Lục tục có người vào phòng học.

Tịch Lục đỏ mặt, không ngừng gật đầu, nói: “Vậy thì tốt rồi, Trần Giới về sau, mình mình mình sẽ không bao giờ làm chuyện gì để cho cậu phiền não nữa, thật sự.” Cậu giương mắt lên, đáy mắt vô cùng sáng, lúm đồng tiền bên khóe miệng bởi vì lúc nói chuyện, xuất hiện khi có khi không, trên người toát ra hơi thở thanh xuân.

Trần Giới nhìn Tịch Lục, hồi lâu không nói một lời nào.

Điều này làm cho Tịch Lục lại hoảng hồn, hoàn toàn không biết mình nên tiếp tục đề tài với Trần Giới như thế nào, đúng lúc tiếng chuông vang lên, Trứng Lùn lôi kéo Tịch Lục chạy ngay về phía lớp học, Tịch Lục bày vẻ mặt ‘tao còn chưa nói đủ, để cho tao nói tiếp’.

Trứng Lùn nói: “Tịch Lục, tiết sau là của thầy toán học, mày không sợ tao sợ, có lời gì lần sau lại nói.”

Tịch Lục cuối cùng thỏa hiệp rồi.

Trần Giới đứng ở cửa phòng học, nhìn phương hướng Tịch Lục đi xa rất lâu, sau đó mới trở lại trong phòng học.



Đây là lần đầu tiên Tịch Lục tiếp xúc chính diện với Trần Giới, cậu rất rõ ràng cơ thể của mình tựa hồ chỉ cần đến gần Trần Giới, hoóc-môn tuyến thượng thận sẽ tăng lên, sung huyết não, cả người liền lâng lâng, lời nói ra cũng không thể diễn đạt đầy đủ.

Cậu cúi đầu, ở trên cuốn vở bài tập, viết xuống tên Trần Giới, sau đó vẽ một vòng tròn, vòng hai chữ Trần Giới ở bên trong.

Cuối cùng, cậu vẫn là cầm bút lên dùng sức gạch cái tên này đi, vô luận như thế nào, nguyên nhân mình biến thành bệnh xà tinh chủ yếu chính là Trần Giới, cậu không thể phóng túng thân thể này tiếp tục làm.xằng.làm.bậy nữa, bất kể như thế nào, cậu phải đi dần dần trên quỹ đạo nhân sinh bình thường.

Thoát khỏi biệt hiệu bệnh xà tinh.

Cậu ngẩng đầu, lại đặt lực chú ý ở trên bảng đen.

Vì thế, thầy toán học Địa Trung Hải nửa sau tiết học luôn cảm thấy có một loại ánh mắt vô cùng ĐÓI khát nhìn chằm chằm vào ông, làm cho hoa cúc của ông không tự chủ được co rụt lại.

Lúc tan học, Tịch Lục gục ở trên bàn học của mình, bị Trứng Lùn sau lưng cầm bút chọt chọt lưng, sau đó cậu trả lời: “Đừng phiền.”

Trứng Lùn cũng mặc kệ cậu có nghe được hay không, tự mình hỏi mình: “Tan học rồi, mày không đi lớp học Trần Giới nhìn nó sao?”

Tịch Lục gật gật đầu.

“Vãi, thật đúng là định thay đổi à…” Trứng Lùn cười rộ lên ha hả, sau đó tiếp tục nói: “Hôm nay nghe mày và Trần Giới nói chuyện, tao cảm thấy nhỏ này thật sự rất tốt, mày thích nó cũng không phải là không có đạo lý, vào thời điểm đó, tao cảm thấy nó hình như đang giúp mày.”

Tịch Lục không nói, nhìn tên Trần Giới trên vở bài tập bị vạch thành một đám đen sì, nhưng cho dù là như vậy, cậu dường như vẫn có thể nhìn thấy hai chữ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.