Thọ an đường
Lý thị búi tóc tán loạn, sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi dựa trên ghế, trong
miệng lại thì thào tự nói. Nha đầu Ngọc Dong bưng tới một ly trà, bà lại gạt đi làm nước trà nóng bỏng đổ hết lên tay nha đầu: “Cút! Tất cả cút
hết! Đồ vô dụng nhà ngươi, ta bảo các ngươi đi gọi đại tiểu thư, sao
người còn chưa đến hả?”
Ngọc Dong rút tay lại, liếc mắt nhìn
Ngọc Mai, hai bên đều lộ ra thần sắc lo lắng. Ngọc Mai lớn gan liền đến
an ủi khuyên giải Lý thị: “Lão thái thái xin hãy thả lỏng. Trương mama
đã đi mời, rất nhanh đại tiểu thư sẽ tới!”
Đang nói thì thấy Âu
Dương Noãn vén rèm đi vào, vừa vào liền thấy cảnh tượng bên trong, trên
mặt không khỏi lộ ra chút kinh ngạc: “Tổ mẫu, người làm sao vậy?”
Lý thị ngẩng đầu lên thấy Âu Dương Noãn liền lớn tiếng nói: “Noãn nhi! Noãn nhi!”
Âu Dương Noãn bước nhanh qua nắm lấy tay Lý thị, chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo: “Tổ mẫu, Noãn nhi đây! Người làm sao vậy?”
Trương mama bên cạnh thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, Lão thái thái đang nghỉ
trưa thì gặp ác mộng. Nô tỳ hỏi người mơ thấy cái gì thì người không
chịu nói, chỉ muốn bọn nô tỳ mời tiểu thư qua đây!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu nhìn Trương mama nói: “Để những người khác lui xuống trước đi! Tổ mẫu có ta ở đây là được rồi!”
Trương mama gật đầu, phân phó bọn nha hoàn lui ra ngoài còn bản thân thì đứng hầu hạ đằng sau.
Âu Dương Noãn thấy mọi người đã ra ngoài hết thì bỗng nhiên nghe Lý thị nói: “Noãn nhi! Ta nằm mơ thấy ác mộng! Thật đáng sợ!”
Âu Dương Noãn lẳng lặng quay đầu lại, thấy dung nhan Lý thị tiều tụy thì liền mỉm cười trấn an nói: “Người mơ thấy cái gì vậy?”
“Nó…nó sinh ra một đứa bé, là con trai. Khi đó ta rất cao hứng liền đi qua ôm
lấy tôn tử. Nhưng bỗng nhiên từ bên trong tã lót lại chui ra một con độc xà!” Thần sắc Lý thị hoảng sợ, những trấn định thong dong ngày thường
không biết đã đi đâu hết.
Trong lòng Âu Dương Noãn bỗng sáng tỏ,
nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc mai của Lý thị cho gọn gàng, ôn nhu
nói: “Tổ mẫu đừng sợ. Chỉ là một giấc mơ mà thôi, cũng không phải là sự
thật. Mẫu thân làm sao có thể sinh ra độc xà được chứ?”
Sương mù
trên mặt Lý thị có tan đi đôi chút nhưng sâu trong đôi mắt vẫn còn lưu
lại một tia kinh hoàng bất an. Âu Dương Noãn tự mình rót trà, hầu hạ Lý
thị uống xong, thấy thần sắc bà có chút an tĩnh lại mới nói tiếp: “Tốt
lên chút nào chưa?”
Lý thị gật gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn còn
hoang mang. Hiển nhiên hành động đêm qua của Âu Dương Khả đã càng làm
cho bốn chữ “Thiên sát cô tinh” này biến thành một loại độc rủa đáng sợ. Khắc sâu vào lòng Lý thị một sự khúc mắc.
Âu Dương Noãn nhẹ giọng an ủi: “Tổ mẫu, người hãy thả lỏng tâm tình. Không có việc gì đâu!”
“Còn không đến bảy tháng nữa đứa nhỏ kia sẽ được sinh ra. Noãn nhi, con nói
xem nó có mang đến tai họa gì cho Âu Dương gia chúng ta không?” Lý thị
càng nghĩ càng thấy sợ hãi, dùng sức nắm lấy tay Âu Dương Noãn, chặt đến mức cơ hồ muốn bật máu.
Thế nhưng Âu Dương Noãn lại không cảm
thấy đau, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay đang nổi gân xanh của Lý thị,
nhẹ nhàng nói: “Sẽ không, Tổ mẫu hồng phúc tề thiên. Những thứ dơ bẩn
như vậy căn bản không thể làm hại đến người. Trương mama, ngươi nói có
đúng không?”
Trương mama lúc này mới chạy nhanh lên, dùng sức gỡ
tay Lý thị đang nắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn, nói: “Lão thái thái, là
do người bị mệt mỏi quá độ thôi. Người hãy nghỉ ngơi một chút!”
Lý thị định thần lại, thấy tay Âu Dương Noãn bị mình nắm chặt đến mức để
lại những dấu hồng nhạt. Nhưng trên mặt Âu Dương Noãn vẫn bình tĩnh như
trước, nhìn không ra nửa điểm khó chịu. Lý thị ngẩn người, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nhanh chóng buông tay nàng ra nói: “Noãn nhi,
con không sao chứ?”
Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười, rũ tay áo xuống che đi vết thương, nhẹ giọng nói: “Con không sao, không có gì đáng ngại!”
Trương mama thấy Lý thị đã bình tĩnh trở lại, liền đi ra ngoài bưng một chậu
nước ấm vào. Âu Dương Noãn đi qua, cẩn thận thấm ướt khăn tay rồi vắt
khô, tỉ mỉ lau mồ hôi lạnh trên trán Lý thị: “Tổ mẫu, sau này có chuyện
gì cứ nói với Noãn nhi để Noãn nhi vì người phân ưu!”
Trong mắt Lý thị thoáng áy náy, chung quy thở dài một tiếng, nói: “Ai…, làm khó cho con rồi!”
Âu Dương Noãn vừa muốn đáp lời thì nghe thấy tiếng Ngọc Mai ở bên ngoài bẩm báo: “Lão thái thái, Phu nhân tới!”
Còn chưa chờ Lý thị truyền lệnh, mành đã bị xốc lên. Lâm thị tiến vào, bùm
một tiếng quỳ mạnh xuống trước mặt Lý thị. Các mama, nha đầu đi theo sau đều hoảng sợ cùng nghi hoặc.
Âu Dương Noãn bước lên phía trước
nâng bà ta dậy, trong miệng liên tục nói: “Mẫu thân, người làm gì vậy?
Mặt đất lạnh lắm, người mau đứng lên rồi nói!”
Lâm thị đẩy tay
nàng ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý thị, hai mắt đẫm nước. Dùng bộ dạng bất chấp tất cả nói: “Lão thái thái, Khả nhi đã phạm lỗi gì mà người
lại nhốt nó lại? Con sai người đưa đồ ăn đến nhưng lại không được đem
vào, người muốn Khả nhi sinh bệnh sao? Hay là người bất mãn với con nên
mới phát tiết lên người Khả nhi? Con dâu xin người, nếu có tức giận gì
thì hãy nhằm vào con. Khả nhi còn nhỏ, không cho nó ăn uống, không phải
là muốn ép chết nó sao? Cầu lão thái thái thả Khả nhi ra. Nếu hôm nay
người không đồng ý, con cùng đứa nhỏ trong bụng này sẽ chết tại đây!”
Lý thị vốn đã chán ghét Lâm thị, lại nhìn thấy bộ dạng đóng kịch đó liền
biết bà ta quyết tâm đến đây đòi người, Lý thị tức giận lớn tiếng nói:
“Ngươi đứng lên đi, không cần quỳ! Có quỳ cũng vô dụng, chỉ phí công mà
thôi!” Thanh âm của Lý thị ngược lại thêm vài phần suy yếu, không uy
nghiêm được như ngày thường.
Lâm thị thấy tình trạng Lý thị không tốt, trong lòng không khỏi dẫn theo ba phần sung sướng, càng thêm quyết tâm nhất định hôm nay phải thả Âu Dương Khả ra ngoài. Lâm thị không
ngừng cố gắng nói: “Lão thái thái! Người ăn chay niệm phật nhiều năm,
nhất định sẽ không nhẫn tâm nhìn chúng con chết! Khả nhi đúng là đã làm
sai, người đánh hay mắng nó đều được. Nhưng cầu người đừng nhốt nó lại.
Người tâm địa lương thiện, hãy khoan dung tha thứ cho nữ nhi đáng thương của con a!”
Âu Dương Noãn ôn hòa cười nói: “Mẫu thân sao lại nói như vậy? Tổ mẫu chỉ sai người trông coi trước cửa viện muội muội thôi!
Cũng không phải không cho muội ấy ăn uống, mẫu thân nói như vậy, nếu để
người ngoài nghe được sợ rằng còn tưởng Tổ mẫu cố ý khắc nghiệt muội
muội!”
Lâm thị lạnh mắt nhìn người điềm đạm đáng yêu đang nói
kia, mạnh mẽ đứng lên nghiêm khắc nói: “Noãn nhi, muội muội ngươi đã
phạm lỗi gì mà ngươi lại còn ủng hộ lão thái thái trừng phạt nó? Mẫu
thân đối xử với ngươi như con cái do mình sinh ra, Khả nhi cũng thập
phần kính trọng tỷ tỷ ngươi. Chẳng lẽ ngươi lại hồi báo chúng ta như vậy sao?”
Âu Dương Noãn thở dài một hơi nói: “Mẫu thân đối xử thật
tâm với Noãn Nhi, cả đời này Noãn nhi cũng không dám quên. Muội muội
chọc giận tổ mẫu, Noãn nhi đã tìm mọi cách khuyên giải. Nhưng mà muội
muội đúng là đã phạm vào đại sai, bằng không một người luôn hiền hòa như tổ mẫu làm sao có thể phát giận mà nhốt muội ấy lại đâu?”
Lâm thị cười lạnh một tiếng, nói: “Oh! Ta muốn nghe xem Khả nhi rốt cuộc đã phạm phải tội ác tày trời nào?”
Âu Dương Noãn nhìn Lý thị một cái, thấy bà gật đầu thì không khỏi lộ ra bộ dáng muốn nói lại thôi nhìn Trương mama. Trương mama biết đại tiểu thư
không tiện mở miệng liền chủ động tiến lên nói: “Phu nhân, đêm qua nhị
tiểu thư đột nhiên xông vào phòng Đại tiểu thư. Không biết vì cái gì lại tự nhiên phát điên, phá phách làm căn phòng rối tinh rối mù. Đã thế nhị tiểu thư lại cầm mảnh sứ vỡ muốn rạch mặt đại tiểu thư. Khi đó lão thái thái cũng đang ở đấy, người đã tận mắt chứng kiến tất cả. Nếu phu nhân
không tin, có thể hỏi mama nha hoàn, tất cả bọn họ đều có thể làm
chứng!”
Mày liễu Lâm thị dựng lên, vẻ mặt châm chọc nói: “Nói như vậy, Noãn nhi một chút sai cũng không có. Cũng không hỏi lý do Khả nhi
vì sao lại đột nhiên xông vào sao?”
Âu Dương Noãn áy náy nói:
“Không! Là do ta không tốt, ta vốn không biết muội muội lại chán ghét
nha đầu Thu Nguyệt kia như vậy! Ta lại còn mở miệng cầu tình cho nàng
ta, muội muội giận ta cũng phải. Khả nhi tính tình ngay thẳng thiên
chân, dễ bị xúc động, ta sớm nên nghĩ đến. Nếu ta giải thích rõ ràng
hiểu lầm này thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Cái gọi là họa do
gia đình không yên, trong nhà tỷ muội hòa thuận rất quan trọng. Huống
chi chúng ta là nữ nhi gia đình danh môn vọng tộc, nếu người tỷ tỷ là ta đây sớm khuyên bảo muội muội tốt một chút thì sẽ không đến mức khiến tổ mẫu tức giận lớn như vậy!”
Những lời nàng nói trật tự rõ ràng,
lý do đầy đủ. Trên thực tế là nói Âu Dương Khả bất mãn vì việc nàng cầu
tình cho Thu Nguyệt. Mama, nha hoàn trong phòng nhớ lại ngày hôm qua khi Thu Nguyệt bị trách phạt, nhị tiểu thư giống như là hận không thể tàn
nhẫn giết chết Thu Nguyệt. Hơn phân nửa mọi người ở đây đều tin tưởng lý do này.
Lâm thị sửng sốt, Âu Dương Noãn thấp giọng phân phó Ngọc Mai: “Phu nhân đang mang thai, còn không chiếu cố tốt tới người?”
Ngọc Mai vâng lời lập tức chạy đi lấy cái nệm ấm, Âu Dương Noãn mỉm cười hỏi: “Mẫu thân vẫn nên ngồi xuống rồi nói!”
Sắc mặt Lâm thị thực sự là không tốt, nhưng lại kiên trì không chịu ngồi
xuống, chỉ thản nhiên nói: “Cho dù Khả nhi không đúng, là cũng do nuông
chiều mà thôi. Dù sao nó cũng chỉ là một tiểu hài tử, Noãn nhi so đo với nó làm gì? Ngươi cũng đã nói nó chỉ là nhất thời hồ đồ. Mong ngươi giúp mẫu thân khuyên lão thái thái, có thể thả Khả nhi ra không?”
Âu Dương Noãn úp mở hỏi: “Mẫu thân phái người đi xem viện muội muội?”
Lâm thị sửng sốt, gật gật đầu. Âu Dương Noãn trong lòng cười thầm, tiếp tục hỏi: “Oh! Mẫu thân hẳn là biết, tổ mẫu chỉ phái người canh giữ bên
ngoài. Cũng không hề ngăn cản bọn nha đầu như thường lệ vẫn hầu hạ Khả
nhi bình thường!”
Lâm thị nhíu mày, bà ta vừa nghe Âu Dương Khả
bị nhốt thì lập tức phái người qua xem, nhưng lại bị người của lão thái
thái ngăn cản bên ngoài. Tình hình thực tê trong viện căn bản là không
thể biết được. Lúc này nghe Âu Dương Noãn nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.
“Nếu tất cả mọi
thứ muội muội đều không thiếu thốn, mẫu thân không cần phải mang đồ
vào!” Âu Dương Noãn thản nhiên nói, “Huống hồ hôm qua tổ mẫu cũng chỉ là nhất thời tức giận, sai người đưa muội muội trở về. Nhưng sợ muội ấy
lại làm việc gì ngốc nghếch nên mới phái người qua nhìn. Về phần thả
muội muội ra thì mẫu thân không nên tìm tổ mẫu, mà người phải đi tìm là
phụ thân. Mẫu thân đã quên sao? Hôm qua phụ thân đã nói, muội muội phải
đóng cửa suy nghĩ trăm ngày. Tổ mẫu tuy rằng là trưởng bối nhưng cũng
không tốt nếu can thiệp vào chuyện mà phụ thân đã quyết định. Người
không nên làm cho tổ mẫu khó xử!”
Sắc mặt Lâm thị chợt xanh, đóng cửa trăm ngày chẳng qua bà ta chỉ xem là một câu nói suông mà thôi. Chỉ cần Âu Dương Khả không gây rắc rối thì Âu Dương Trì cũng sẽ không để ý
tới. Nhưng bây giờ Âu Dương Noãn nói như vậy, rõ ràng là muốn Khả nhi
thực sự phải nhốt mình trong phòng, bà ta thốt lên: “Ngươi…”
“Sao vậy? Mẫu thân cảm thấy phụ thân xử trí không thỏa đáng sao?” Âu Dương
Noãn gắt gao truy vấn, nha đầu mama trong phòng đều mở to mắt chờ câu
trả lời của Lâm thị.
“Ta…ta không có ý này!” Thanh âm Lâm thị nhỏ dần, cơ hồ như không nghe thấy.
Âu Dương Noãn lại lộ ra thần sắc khó xử, nói tiếp: “Vốn muốn muội muội
phải đóng cửa suy nghĩ là ý của phụ thân. Mẫu thân không nên cầu xin tổ
mẫu thả muội ấy. Ai, việc này rất khó! Chuyện này chỉ sợ nhất thời tổ
mẫu không thể làm chủ được. Không bằng mẫu thân đi tìm phụ thân đi!”
Lâm thị thầm nghĩ mồm miệng nha đầu kia càng ngày càng lợi hại. Nếu Khả nhi thật sự bị nhốt trăm ngày, không phải là sẽ phát điên sao? Không! Lâm
thị nghĩ như vậy liền đi đến trước mặt Lý thị quỳ mạnh xuống, nước mắt
như mưa, liên tục dập đầu: “Lão gia cũng chỉ là nhất thời tức giận mà
thôi! Thường ngày lão gia yêu thương Khả nhi như vậy, sẽ không nhẫn tâm
muốn trừng phạt Khả nhi! Cầu lão thái thái khai ân, hãy thương cháu gái
người còn nhỏ, mau thả nó ra! Khả nhi dù sao cũng là một cô nương, dù
sao cũng để lại chút mặt mũi cho nó a!”
“Mẫu thân! Người thật sự
là đã hiểu lầm tổ mẫu rồi! Người không biết, muội muội hôm qua đúng là
có thút bất thường…” Âu Dương Noãn thấp giọng, bộ dạng muốn nói lại
thôi.
Nhớ đến bộ dáng phát cuồng của Âu Dương Khả, trong lòng Lý
thị run lên. Lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm thị, nói: “Lão gia chỉ là phạt nó đóng cửa chép nữ tắc, ngươi lại xem như hình phạt nghiêm trọng. Theo ta thấy không phải là nó tùy hứng làm bậy, mà giống như là bị ma nhập.
Chỉ sợ trăm ngày cũng không làm nó tỉnh táo lại được. Từ hôm nay trở đi, để nó vào từ đường tĩnh tâm lại đi!”
Lâm thị vừa nghe thì kinh
hoảng, thất thanh kêu lên: “Lão thái thái, chẳng lẽ người muốn chia rẽ
mẫu tử ta? Từ đường là nơi lạnh lẽo cỡ nào? Khả nhi chỉ là một cô nương
yếu đuối, sao người có thể đưa nó đến đó chịu khổ? Nếu phải xa Khả nhi,
không bằng để ta chết đi…”