Rất nhanh, nha đầu
thân tín bên người Lý di nương Bội Nhi liền dẫn nhóm mama, nha hoàn có
liên quan đến việc chăm sóc cho Âu Dương Khả bước vào từ đường. Âu Dương Khả hờ hững nhìn bọn họ, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc gì. Nhưng
lửa giận trong ánh mắt lại không thể che dấu.
Bội Nhi tươi cười
nói: “Nhị tiểu thư, di nương nhà chúng ta sợ ngài ở đây thiếu thốn người hầu hạ nên đã cố ý mang một người qua đây. Nha đầu này trước đây là
người của ngài, nên sẽ dễ dàng chăm sóc tốt cho ngài!”
Thu Nguyệt từ ngoài cửa cúi đầu bước vào, thân mình gầy như nhánh củi khô. Sắc mặt Âu Dương Khả đại biến, đột nhiên rút cây trâm trên đầu đưa cho Bội Nhi
nói: “Ta không cần nàng! Ngươi thay ta đổi người khác đi!”
Bội
Nhi cười mà như không đem cây trâm trả lại nói: “Nhị tiểu thư, cái này
nô tỳ làm sao dám nhận. Ngài vẫn là nên giữ lại mà dùng đi. Di nương nhà nô tỳ cũng đã bẩm báo với Lão thái thái. Lão nhân gia cũng có ý như
vậy, huống hồ người cũng đã đưa đến, dù sao cũng không thể quay về
được!”
Sắc mặt Âu Dương Khả trắng bệch, rốt cuộc không nhịn được
nữa, nổi giận nói: “Cẩu nô tài! Ngươi là cái gì mà dám lên mặt với ta?
Ta nói không cần chính là không cần! Đưa tới rồi cũng phải đưa về, ngươi cho rằng Lý di nương thì giỏi lắm sao? Ta nói cho ngươi hay, ta mới
không sợ! Ta đường đường là Nhị tiểu thư, còn bà ta chỉ là một di nương, ở trước mặt ta thì vẫn là một nửa nô tài. Chính là ỷ vào mẫu thân ta
dưỡng thai nên mới tạm thời quản lý gia vụ, chẳng lẽ thực sự nghĩ mình
là nữ chủ tử rồi sao?”
Sắc mặt Bội nhi nhất thời trở nên khó coi. Từ khi Lý di nương tiếp quản gia sự, nàng ta cũng nước lên thì thuyền
lên. Nhóm mama nha đầu phía dưới không ai là không tìm cách nịnh bợ lấy
lòng. Cho dù là đại tiểu thư cũng chưa từng nói qua một tiếng nặng lời,
nhưng Âu Dương Khả này lại hét lên ‘Cẩu nô tài’. Hừ, cũng không nhìn lại xem bản thân đang ở trong tình cảnh nào mà lại cao ngạo như vậy. Bội
Nhi lạnh lùng nhìn Âu Dương Khả, thanh âm lạnh nhạt nói: “Nhị tiểu thư,
Lão thái thái để ngài ở đây là tới sám hối chứ không phải hưởng phúc.
Tiểu thư đúng là chủ tử, nhưng những lời này cũng không phải nô tỳ nói
với ngài, mà đó là ý của Lão thái thái. Sao ngài lại trút giận lên người nô tỳ chứ?”
Sắc mặt Âu Dương Khả hết trắng lại xanh: “Ta không tin! Ta muốn gặp tổ mẫu! Ta muốn gặp mẫu thân!”
Nói xong lại như muốn lao ra ngoài, Bội Nhi liền ngăn nàng ta lại: “Nhị
tiểu thư, mong ngài đừng làm cho chúng nô tỳ phải khó xử!” Bội Nhi nhanh chóng liếc mắt, lập tức có người đi lên giữ chặt lấy Âu Dương Khả không cho nàng ta chạy loạn ra ngoài.
Âu Dương Khả vùng vẫy vừa đánh
vừa mắng, còn cắn lên tay một mama. Mama kia kêu lên thảm thiết rồi
buông lỏng tay. Âu Dương Khả tuy rằng không bị thương tổn nhưng lại vẫn
ngập tràn phẫn nộ. Nàng ta lớn như bây giờ còn chưa có người nào dám đối xử như vậy. Trước kia hạ nhân đều vì nịnh hót Lâm thị mà một mực cung
kính, có phụ thân vẫn luôn sủng ái, Tổ mẫu tuy rằng nghiêm nghị nhưng
cũng chưa bao giờ quát mắng nàng ta, vì vậy từ nhỏ đến lớn đã sớm dưỡng
thành tính không coi ai ra gì. Tính tình vô pháp vô thiên, chỉ có nàng
ta khi dễ người khác, chứ chưa từng có ai dám khi dễ nàng ta. Âu Dương
Khả nuốt không trôi cơn giận này, quát to một tiếng: “Đông Hà, ngươi
chết rồi sao?”
Đông Hà là nha đầu do Lâm thị đưa đến nhằm phòng
ngừa Âu Dương Khả phải chịu ủy khuất. Trời sinh thập phần mạnh mẽ lanh
lẹ, lúc này nhìn thấy Nhị tiểu thư bị chịu thiệt thòi liền lập tức đẩy
Bội Nhi rồi mắng: “Ngươi là cái gì hả? Ngay cả xách giày cho tiểu thư
nhà ta cũng không xứng. Đúng là đồ không biết tốt xấu, ngươi dám đụng
vào một ngón tay của tiểu thư nhà ta thử xem. Ta sẽ đem chuyện này bẩm
báo với lão gia, phu nhân, để xem lấy hạ phạm thượng sẽ phải bị trừng phạt như thế nào?”
(Lấy hạ phạm thượng: hạ nhân mà dám khinh thường, mạo phạm chủ tử)
Bội Nhi bị Đông Hà đẩy một cái lảo đảo, không khỏi giận dữ, mở trừng hai
mắt cười lạnh nói: “Nhị tiểu thư phát giận làm loạn ngươi cũng không
biết khuyên ngăn, cư nhiên lại dám đổ thêm dầu vào lửa. Ngươi xem đây là chỗ nào? Nhị tiểu thư nói cái gì, làm cái gì nô tỳ không dám phản bác.
Còn ngươi có căn nguyên như thế nào, khi dễ ta không dám quản ngươi
sao?”
Âu Dương Khả ra hiệu, Đông Hà biết là Nhị tiểu thư muốn
mình ra oai với đối phương một chút liền lập tức xông lên nắm lấy tóc
Bội Nhi, miệng không ngừng mắng Bội Nhi dám khinh thường chủ tử, không
biết tốt xấu. Bội Nhi hét lên: “Các ngươi còn không mau lôi ả ta ra!”
Nhóm mama đều không thích Đông Hà điêu ngoa, cũng không vừa mắt Bội Nhi cáo
mượn oai hùm nên âm thầm chế giễu, một mama trong đó lớn tiếng kêu: “Ai
da! Tiểu nãi nãi của ta, đây là chỗ nào chứ? Sao lại dám gây náo loạn ở
đây hả?” Nhưng chỉ là hô lên mà thôi, chứ không hề có chút ý tứ đi lên
hỗ trợ.
Không gian nhất thời ầm ĩ, bỗng nhiên một âm thanh “loảng xoảng” vang lên. Hai người trong lúc giằng co không cẩn thận đụng vào
hương án, pho tượng Bồ Tát bạch ngọc rơi xuống vỡ nát. Tất cả mọi người
đều sợ ngây người.
Đồng Hà lập thức gào khóc kinh thiên động địa: “Người đâu! Nhị tiểu thư bị người ta khi dễ, ngay cả lễ vật mừng thọ
cho Lão thái thái cũng bị phá hỏng! Phải làm sao mới tốt đây? Ai nha, ta không còn đường sống, liền liều mạng với ngươi!”
Âu Dương Khả
lạnh mắt nhìn, trên mặt lộ ra thần sắc hài lòng. Nàng ta muốn nháo loạn
thật lớn, muốn cho tất cả mọi người đều biết. Tốt nhất nháo loạn đến chỗ tổ mẫu cùng phụ thân, để bọn họ đến đây tận mắt nhìn thấy. Để bọn họ
biết Lý di nương mượn danh nghĩa quản gia mà khi dễ mình như thế nào.
Cho dù bản thân có phạm sai lầm thì cũng là thiên kim tiểu thư Âu Dương
gia, vậy mà nay ngay cả một nha đầu cũng dám lên mặt gây ầm ĩ như vậy.
Hừ! Đến lúc đó Âu Dương Noãn vẫn luôn phá rối sau lưng khẳng định sẽ
chịu không nổi. Nhưng mà vừa đảo mắt lại nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của
Thu Nguyệt đang nhìn mình, trong lòng Âu Dương Khả khẽ run lên, nửa điểm đắc ý cũng không còn.
Đông Hà thập phần mạnh mẽ, Bội Nhi cư
nhiên không địch nổi. Nàng ta bị Đông Hà giữ chặt lấy tóc, trên mặt đã
có nhiều vết máu. Đông Hà vẫn không buông tha, xông lên đánh vào người
Bội Nhi: “Mau đền tượng phật Quan Âm cho tiểu thư nhà chúng ta. Ngươi là đồ tiểu nhân, muốn hại chết tiểu thư nhà ta, muốn hại chết ta. Dù sao
ta cũng sống không được liền liều mạng với ngươi!”
Bội Nhi biết
không thể đánh lại nên chỉ có thể liều mạng nói: “Không phải ta làm
hỏng. Rõ ràng là ngươi cố ý đánh lên, còn muốn oan uổng ta! Nơi này
nhiều người như vậy, chắc chắn có người nhìn thấy được. Ngươi tùy tùy
tiện tiện oan uổng người khác!”
Đông Hà phun một ngụm nước miếng
lên mặt Bội Nhi nói: “Ta phi! Ngươi thì tính là cái gì, di nương nhà
ngươi thì tính là cái gì? Từ cửa nhỏ nhà nghèo bước ra mà cũng dám tính
kế với tiểu thư nhà ta, các ngươi không được chết tử tế đâu!”
Nghe Đông Hà nhục mạ chủ tử, Bội Nhi rốt cuộc không nhịn được nữa, hai mắt
đều đỏ lên, hai người nhất thời xoay thành một đoàn. Bội Nhi tức giận
tất nhiên là có khí lực, Đông Hà ban đầu ỷ vào tấn công trước mà mà
chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này cũng đã đuối sức. Hai người đánh
nhau qua lại, bất phân thắng bại. Đồ vật trong phòng cũng gặp tai ương,
rất nhiều thứ bị đập hư. Nhóm mama thả Âu Dương Khả có ý muốn lên ngăn
cản, trong phòng nhất thời rối loạn hết lên.
Bội Nhi hét lớn lên: “Còn không mau mời Lý di nương qua đây!”
Lý di nương đang nghe hạ nhân hồi báo tình hình trong phủ, đột nhiên nghe
thấy bên ngoài một trận ồn ào, tiếp theo cửa bị đẩy mạnh, có người chạy
vào kêu lên: “Ai nha…Nhị…Nhị tiểu thư phát điên. Nha đầu Đông Hà đang
liều mạng với Bội Nhi cô nương, mời di nương qua xem tình hình một
chút!”
Lý di nương lòng như lửa đốt chạy nhanh đi, ở hoa viên lại đụng Âu Dương Noãn đi ra từ Tùng trúc viện. Lý di nương đi qua thỉnh an rồi nói: “Đại tiểu thư, nghe nói Nhị tiểu thư đang náo loạn ầm ĩ. Chúng ta có nên hồi bẩm lên lão thái thái…”
“Tổ mẫu hai ngày nay thân
thể không được thoải mái. Di nương hiện tại đi qua chẳng phải là làm cho lão nhân gia người tức giận hay sao? Ta đi cùng di nương!” Âu Dương
Noãn thản nhiên nói, trong đôi mắt đen láy mang theo ý cười.
Lý di nương có chút yên lòng nói: “Được! Mời đại tiểu thư thay người làm chủ!”
Nhị tiểu thư tuy rằng thất thế nhưng vẫn rất hung hãn. Còn bản thân chỉ là
một di nương căn bản không áp chế được nàng ta. Nhưng đại tiểu thư là
trưởng tỷ, lại là người ở trước mặt Lão thái thái nói một không ai dám
nói hai. Chỉ có nàng đi mới có thể trấn áp được tình huống này. Lý di
nương trong lòng mừng thầm, bản thân không cần động thủ cũng được giải
quyết tất nhiên là chuyện đại vui mừng rồi.
Âu Dương Noãn chỉ
nhìn thôi cũng biết vị di nương này đang nghĩ gì, không khỏi mỉm cười
nói: “Lý di nương, mời đi trước dẫn đường!”
Vừa mới bước vào
phòng liền nhìn thấy Đông Hà che miệng quỳ trên mặt đất khóc rống không
thôi, còn không ngừng đánh vào miệng mình. Nói bản thân vô dụng, ngay cả thọ lễ mà tiểu thư dâng cho lão thái thái cũng không bảo quản tốt. Thấy bọn nha đầu khinh dễ tiểu thư ra mặt cũng không có năng lực bảo vệ, chi bằng chết đi cho xong.
“Có chuyện gì vậy? Ở trong từ đường mà
náo loạn như vậy, đây là đang muốn tức chết tổ mẫu sao?” Âu Dương Noãn
chậm rãi tiến vào, tất cả mama nha hoàn đều quỳ xuống.
Bội Nhi
thấy đại tiểu thư đến liền bất chấp bộ dạng chật vật của bản thân đi lên quỳ xuống biện giải: “Đại tiểu thư, người tới rồi! Nô tỳ cũng không
quản được…”
Lý di nương nhíu mày nói: “Nói cái gì vậy? Ta bảo
ngươi dẫn người đến hầu hạ nhị tiểu thư, làm sao lại thành náo loạn như
vậy?” Nói xong liền thoáng qua Âu Dương Khả rồi kinh hô: “Ai nha, đây là có chuyện gì vậy? Sao lại thành bộ dạng này? Thu Nguyệt, còn không mau
hầu hạ Nhị tiểu thư rửa mặt chải đầu. Nếu để người khác nhìn thấy thì
phải làm sao?”
Bội Nhi còn muốn nói gì nữa lại bị Lý di nương dùng một ánh mắt ngăn lại, nói: “Còn không mau dìu Đông Hà cô nương đứng lên!”
Bội Nhi lại không cam lòng vẫn đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích.
“Cứ để nàng ta quỳ đó!” Âu Dương Noãn lạnh lùng nói. Tất cả mọi người đều
lắp bắp kinh hãi, không tự chủ được mà nhìn đại tiểu thư vẫn luôn ôn hoà bình tĩnh. Rồi lại nghe nàng cười lạnh nói: “Mẫu thân mang ngươi tới
đây để chăm sóc muội muội, vậy mà ngươi lại ở trong ngay từ đường nháo
đến mức này! Một chút việc nhỏ cũng làm không tốt, ngay cả thọ lễ của Tổ mẫu cũng phá hỏng. Ngươi đang làm cái gì hả? Đây không phải là đang khi dễ Nhị tiểu thư còn nhỏ, khi dễ Tổ mẫu không biết, không xem chủ tử
trong mắt mà cả gan làm loạn sao? Nếu không phải mẫu thân đang mang thai muốn làm việc tích đức nên ta có thể thay người cùng muội muội xử trí.
Đúng là không biết sống chết! Mau đi ra ngoài quỳ!” Nói đến câu cuối
cùng, giọng điệu đã lạnh lùng vạn phần.
Đông Hà kinh nghi bất định mở to hai mắt, nhìn Âu Dương Khả cầu tình: “Nhị tiểu thư, nô tỳ một lòng vì ngài a! Ngài nhất định phải giúp nô tỳ!”
(Kinh nghi bất định: Kinh ngạc cùng khó hiểu)
Âu Dương Khả cười lạnh một tiếng, nhìn Âu Dương Noãn lạnh lùng cao ngạo
nói: “Sợ cái gì? Ngươi là nha đầu của ta, là người mẫu thân đưa qua hầu
hạ ta! Không có sự phân phó của ta, ai dám động vào ngươi?”
Âu
Dương Noãn thản nhiên nói: “Muội muội, muội bao giờ mới hiểu chuyện đây? Tổ mẫu bảo muội tới nơi này là để ăn chay niệm phật, vì đệ đệ trong
bụng mẫu thân mà cầu phúc. Vậy mà muội lại ở đây gây chuyện như vậy,
muội có còn nghĩ đến chuyện trở ra ngoài nữa không? Hoặc là muội thấy từ đường này ở rất tốt, muốn chết tâm ở trong này ngây ngốc cả đời? Nếu
muội nói một câu phải, ta chẳng những tha cho nha đầu không hiểu chuyện
này hơn nữa còn làm cho nàng ở trong này cùng với muội cả đời!”